Nguyệt Thiên Tôn hạ xuống sơn cốc, dừng trước mặt mấy người Cự Phủ Hầu, y tươi cười: "Các vị, nhiều ngày qua vẫn sống tốt chứ?"
Sắc mặt Cự Phủ Hầu hết sức khó coi, gã nghiến răng nghiến lợi quát: "Tên khốn kiếp, cuối cùng ngươi cũng tới. Muốn giết thì giết đi, đừng tưởng rằng ông đây sợ ngươi"
Nguyệt Thiên Tôn không giận, chỉ nhẹ nhàng nói: "Sắp tới Cự Phủ Hầu còn phải ở cùng chúng ta một thời gian rất dài, cơ hội gặp mặt không thiếu, không vội"
Dứt lời, y lại quay sang nói với Tuyết Lan tướng quân: "Nhưng sắp tới nếu muốn gặp lại các vị có lẽ sẽ hơi khó đấy. Các vị đạo hữu và ta cũng coi như quen biết đã lâu, vậy mà đến giờ còn chưa kịp ôn lại chuyện xưa"
Cự Phủ Hầu biến sắc: "Ngươi muốn làm gì?"
Gia hỏa này muốn giết người sao?
Nguyệt Thiên Tôn cười đáp: "Không làm gì cả. Nam Khê, các ngươi đi theo ta, ta tiễn các ngươi lên đường"
Sắc mặt Cự Phủ Hầu càng thêm phẫn nộ, gã giận dữ quát: "Muốn giết thì giết ta trước, Nguyệt Thực, khi ta còn sống thì ngươi đừng hòng giết bọn họ"
Thân thể gã cường hãn, khí tức bừng bừng phấn chấn muốn lao lên tấn công đối phương. Tuy rằng đại đạo của gã đã bị phong ấn nhưng chiến lực vẫn rất cường đại.
Nguyệt Thiên Tôn thấy gã phẫn nộ như vậy thì chỉ nhàn nhạt nói: "Cự Phủ, ta không giết bọn họ, chỉ là muốn tiễn bọn họ rời đi thôi. Ngươi đừng nên thương tâm vì bọn họ, tự thương cho chính mình trước đi"
Cự Phủ Hầu trừng mắt nhìn y, ngươi có ý gì?
Nguyệt Thiên Tôn nói: "Cự Phủ, Nhân tộc đã ra giá cao mua lại bọn họ. Thực lực ngươi quá mạnh nên hiện tại Nhân tộc còn chưa trả nổi cái giá mua ngươi, cho nên ngươi sẽ phải ở lại đây thêm một thời gian, cũng có thể sẽ là rất lâu đấy"
Mấy người sửng sốt.
Bán bọn họ ư? Chuyện gì thế?
Nguyệt Thiên Tôn nghiền ngẫm: "Còn không hiểu sao? Chúng ta bắt được các ngươi chính là để bán cho Nhân tộc. Nhưng bởi vì thực lực Cự Phủ quá mạnh nên đối phương không mua nổi. Cự Phủ, nếu ta là ngươi thì ta sẽ lo lắng cho chính mình hơn"
Ngươi muốn ra tay vì người khác ư? Ai cần chứ?
Những người kia sẽ được thả ra, kẻ bị giam giữ chỉ có mình ngươi mà thôi.
Cự Phủ Hầu sửng sốt không dám tin tưởng, gã lộ về khác thường, vội hỏi: "Ngươi...
Ngươi nói ngươi bán mấy người Tuyết Lan? Bán cho ai? Nhân tộc còn chưa bị diệt sạch sao?"
Nguyệt Thiên Tôn đáp: "Đương nhiên là chưa, ta sẽ không nhiều lời, đám người Tuyết Lan sẽ biết sớm thôi, nhưng Cự Phủ ngươi thì cứ an tâm ở lại đây đi"
Sắc mặt Cự Phủ Hầu thay đổi.
Mấy người Nam Khê Hầu cũng lộ vẻ khác thường, Tuyết Lan tướng quân thanh lãnh mở miệng: "Nguyệt Thực, ý ngươi là chúng ta sắp được tự do nhưng Cự Phủ lại không thể rời đi?"
"Không sai" Nguyệt Thiên Tôn cười nói: "Gã đã tu luyện tới Thiên Tôn thì sao ta có thể dễ dàng thả chạy, Cự Phủ, ngươi có hối hận vì mình đã trở thành Thiên Tôn không?
Nếu không là Thiên Tôn thì có lẽ hiện giờ ngươi cũng được rời đi rồi đấy"
Sắc mặt Cự Phủ Hầu biến đổi luân phiên, hóa ra vì ta quá mạnh nên Nhân tộc không trả nổi đại giá?
Nguyệt Thiên Tôn lại nói: "Thực ra phía Nhân tộc cũng không muốn mua ngươi, thực lực ngươi mạnh mà còn không nghe lời, hiện giờ chiến lực Thiên Tôn là cực hạn, những người đó cũng không muốn mua một kẻ không nghe lời, không thể quản thúc về"
Y cười lớn: "Chúng ta cho hắn hai lựa chọn, giá cả ngang nhau, hoặc là mua bốn người Tuyết Lan hoặc là mua ngươi, đối phương lập tức đưa ra quyết định"
Cự Phủ Hầu thổ hổn hển, Tuyết Lan tướng quân khẽ nhíu mày, truyền âm khuyên nhủ:
"Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, Cự Phủ, ngươi an tĩnh lại đi, đừng bị quấy nhiễu"
Nàng lo rằng Cự Phủ sẽ bị Nguyệt Thiên Tôn kích thích thành công.
Từ trước đến nay, tính tình Chiến Giả như Cự Phủ đều vô cùng táo bạo.
"Ta biết, không sao!"
Cự Phủ Hầu nhanh chóng đáp lại: "Gia hỏa này đang cố ý kích thích ta"
Tuy biết vậy nhưng gã vẫn không thấy dễ chịu gì, những người khác đều sắp được tự do, nhưng gã thì vẫn phải đợi ở đây.
Nguyệt Thiên Tôn không quan tâm, y nói: "Đi thôi, các ngươi sắp tự do rồi, nhưng ta còn vài lời muốn nói với các ngươi, cũng muốn cho các ngươi biết thế cục hiện giờ"
Y vung tay lên, nhốt mấy người vào trong một bong bóng trong suốt, nhanh chóng mang bọn họ rời đi trước ánh mắt tức giận của Cự Phủ Hầu.
Trên đường di chuyển.
Nguyệt Thiên Tôn than nhẹ một tiếng: "Chúng ta chỉ là quân cờ, tất cả thương sinh đều là quân cờ. Các ngươi bế quan quá lâu, giờ ta sẽ giải thích đơn giản một vài chuyện cho các ngươi biết"
Y kể đơn giản những việc xảy ra từ triều tịch thứ ba đến triều tịch thứ chín.
Cuối cùng y tổng kết: "Đến giờ chúng ta mới biết Nhân tộc và vạn tộc đều là quân cờ của nhất mạch người truyền lửa và chi mạch Ngục vương, hoặc nên nói là trận tranh đấu giữa Nhân Hoàng và Ngục vương"
"Bách Chiến hay Nguyệt La thì đều chỉ là quân cờ, kỳ thủ chân chính là mạch chủ nhất mạch của người truyền lửa và kẻ đứng đầu chi mạch Ngục vương"
Nguyệt Thiên Tôn thở dài: "Lấy thương sinh vạn tộc làm cờ, lấy Hợp Đạo làm tốt thí, hai phe đại chiến 10 vạn năm, thương vong vô số, Hầu thượng cổ 10 người không còn 1, nhiều thế hệ cường giả thiên kiêu đã ngã xuống. Có ai mà không có vài người bạn tốt chứ, mà nay bọn họ đều đã ngã xuống, trong khi tất cả nguyên do chỉ bởi vì hai mạch này nội chiến gây nên. Thật đáng buồn!"
Sắc mặt bốn vị cường giả Nhân tộc đều trở nên khác thường.
Quân cờ?
Chúng ta ư?
Nam Khê Hầu áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, y bình tĩnh nói: "Ý Nguyệt Thực Hầu là dù chúng ta được thả thì cũng chỉ có thể trở thành quân tốt thí của nhất mạch của người truyền lửa thôi phải không?"
Nguyệt Thiên Tôn đáp: "Đó là sự thật! Trong vạn giới, chúng ta mới là những kẻ đáng thương chân chính. Chúng ta không tin số mệnh nhưng giờ thì không thể không tin, không thể không thuần phục lựa chọn của vận mệnh. Chúng ta sinh ra chính là quân cờ, phản kháng ư? Phản kháng thế nào?"
Y thổn thức, cuối cùng thở dài nói: "Các vị đạo hữu, hiện giờ chúng ta đã hợp tác cùng nhất mạch của người truyền lửa. Hai phe chém giết nhiều năm, vô số cường giả chết trận, nhưng lúc này lại không thể không hợp tác, đây đúng là một trò cười lớn! Nhưng, bọn ta có thể làm gì khác? Nếu các vị cần tâm sự thì về sau có thể tới Vạn Tộc Sơn, bất cứ lúc nào các vị cũng sẽ được hoan nghênh, chúng ta chắc chắn sẽ trải chiếu đón chào"
Tuyết Lan khẽ nhíu mày: "Đa tạ ý tốt của Nguyệt Thực Hầu"
Gia hỏa này đang muốn ly gián bọn họ đúng không?
Nàng nhìn thoáng qua ba người còn lại, cả ba đều im lặng nhíu mày.
Dù là ai nghe được mấy lời này thì cũng sẽ thấy không thoải mái.
Chiến tranh nhiều năm, kết quả hiện tại có người nhảy ra nói rằng kỳ thật đây chỉ là vân cờ của hai phe, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ.
Nghe vậy thì có thể đễ chịu được sao?
Hơn nữa đây còn là hai mạch Nhân tộc nội chiến.
Trận chiến cuối cùng của triều tịch trước đã dẫn tới hơn trăm Hợp Đạo ngã xuống, đây quả thực là chuyện khó mà chịu đựng nổi!
Trong đó có không ít lão hữu của bọn họ, vậy mà những người kia lại chết trận trong tay nhất mạch của người truyền lửa và chỉ mạch Hỗn Độn.
Nguyệt Thực Hầu lại nói: "Các vị trở về thì tốt nhất là đừng nhắc tới chuyện này, dù nhất mạch của người truyền lửa nghênh đón các vị trở về thì cũng sẽ phòng bị, chưa chắc đã cho các vị tham dự quyết sách bí mật trung tâm"
Rõ ràng là y đang châm ngòi ly gián.
Tuyết Lan tướng quân lạnh lùng đáp: "Đa tạ Nguyệt Thực Hầu nhắc nhở, chúng ta đã biết"
Gia hỏa này không có ý tốt!
Chỉ sợ nhất mạch của người truyền lửa thật sự đề phòng bọn họ, thậm chí là bài xích bọn họ, như vậy thì sẽ rất phiền toái.