Đại Chu vương tỏ vẻ rất có thành ý hợp tác.
Mấy vị Thiên Tôn cẩn thận cân nhắc một phen, bọn họ thu hoạch không nhỏ mà ngược lại cũng không cần trả giá quá lớn, chỉ cần thả các vị cường giả Nhân tộc là có thể khiến nhất mạch của người truyền lửa khai chiến cùng chi mạch Hỗn Độn, đây quả là chuyện tốt!
Hai bên tiếp tục đàm phán trên cơ sở này, rất nhanh bọn họ đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Mấy người Nam Khê Hầu sẽ sớm được phóng thích.
Trước khi nhất mạch của người truyền lửa đánh chết được hai vị Chuẩn Vương và hai vị Hợp Đạo đỉnh cấp thì Cự Phủ sẽ tiếp tục bị cảm tù, cho đến khi nhất mạch của người truyền lửa đánh chết một vị Thiên Tôn mới thôi.
Cuối cùng, hai bên bàn việc giao người và giao tiếp như thế nào.
Bấy giờ, Tô Vũ chợt nói chen vào: "Các vị đem đám người Tuyết Lan tướng quân đến bên ngoài Nhất Tuyến Hạp sau đó rời đi là được, chúng ta sẽ phái người tới đón"
Trước đây Nhất Tuyến Hạp là nơi ẩn thân của Anh Vũ tướng quân.
Các vị Thiên Tôn nghe vậy liền tự hỏi, có khi nào đó là căn cứ của nhất mạch người truyền lửa hay không? Đương nhiên khả năng này không lớn. Khả năng cao là nhất mạch của người truyền lửa muốn dùng Nhất Tuyến Hạp để tránh sự truy tung của bọn họ.
Nguyệt Thiên Tôn không cự tuyệt, tuy rằng y rất muốn tìm ra nơi bọn họ ẩn thân, nhưng nếu không tìm thấy thì cũng không cần cưỡng cầu, chỉ cần nhất mạch của người truyền lửa nguyện ý khai chiến với Hỗn Độn nhất tộc là được.
Tô Vũ lại nói: "Ngoài ra, lúc trước các vị từng đánh chết mấy đầu cổ thú, hy vọng có thể tặng thi thể của bọn chúng cho chúng ta"
Lời Tô Vũ nói rất hợp tình hợp lý: "Vì để che giấu hành tung nên chúng ta không dám đánh giết cổ thú, sắp tới nếu chúng ta muốn hành động thì cần một ít thi thể cổ thú để chế tạo trận phù"
Nguyệt Thiên Tôn lời ít ý nhiều: "Thi thể cổ thú Hợp Đạo chính là trọng bảo"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng, nhưng nếu không chế tạo đủ trận phù thì chúng ta phải đối phó với cổ thú trước, như vậy chúng ta sẽ bại lộ hành tung, chỉ sợ sẽ nảy sinh thêm vấn đề phiền toái"
Nguyệt Thiên Tôn rất muốn nói rằng các ngươi cứ bại lộ đi, bại lộ thực lực rồi chém giết một trận với Hỗn Độn nhất tộc là tốt nhất.
Nhưng Tô Vũ đã nói thêm: "Dù chúng ta giết cổ thú thì cũng sẽ chỉ ở bên ngoài, động tĩnh quá lớn sẽ khiến Hỗn Độn nhất tộc chú ý đề phòng, thậm chí suy đoán đến việc chúng ta muốn chế tác trận phù, nếu không thì sao chúng ta phải giết cổ thú chứ? Khi đó kế hoạch sẽ hoàn toàn bại lộ!"
Khi ấy vạn tộc cũng sẽ bại lộ theo.
Bọn họ giết cổ thú mà vạn tộc không quan tâm thì rất dễ bị đoán ra là hai bên đã hợp tác.
Nguyệt Thiên Tôn suy xét một chút, đành phải đồng ý: "Được, lần trước chúng ta giết bốn đầu cổ thú, hai thi thể trong số đó sẽ tặng cho các ngươi"
Tô Vũ gật đầu.
Việc này coi như đã thỏa thuận xong.
Nếu sau đó muốn hợp tác thêm thì phải chờ đám người Tô Vũ động thủ xong mới bàn tiếp được.
9 vị Thiên Tôn không nhiều lời thêm nữa, sau khi Tô Vũ tiết lộ thủ đoạn bố trí trận pháp cho bọn họ thì các vị Thiên Tôn liền nhanh chóng rời đi.
Đại Chu vương và Tô Vũ nhìn nhau, không hề giao lưu câu nào, hai phân thân nhanh chóng thiêu đốt tan biến, tất cả dấu vết đều bị tiêu hủy.
Phân thân là thần văn, thần văn chính là hình thức ban đầu của quy tắc, kỳ thật nó rất trân quý, nhưng hai người không muốn bị truy tung nên đã trực tiếp tự thiêu phân thân.
Bên ngoài Đạo Thủy Sơn.
Trong hư không, mấy đôi mắt đều lộ vẻ thất vọng.
Đạo Thiên Tôn cảm khái: "Bọn họ quá cảnh giác, trực tiếp đốt cháy phân thân, xem ra rất khó để truy tung dấu vết của bọn họ"
"Bỏ đi, cổ thú xung quanh đã cảm ứng được sự tồn tại của chúng ta, đi thôi"
Các vị Thiên Tôn lập tức biến mất, tồn tại trong hư không đều là bản tôn của bọn họ.
Nếu chỉ cần che giấu một lát không cho cổ thú phát hiện thì bọn họ vẫn làm được.
Nếu đám người Tô Vũ cũng để bản tôn đến đây thì bọn họ sẽ nhân cơ hội bắt lấy đối phương, nhưng đối phương chỉ đưa phân thân đến, hơn nữa sau khi thương lượng xong còn trực tiếp tiêu hủy.
Điều này khiến các vị Thiên Tôn đều thấy rất bất đắc dĩ.
Lát sau, các vị Thiên Tôn đã trở về rìa ngoài Hỗn Độn Sơn.
Đạo Thiên Tôn nhìn ra dãy núi hùng vĩ sau lưng, y thở dài, chậm rãi nói: "Có vẻ hiện tại nhất mạch của người truyền lửa rất có thành ý hợp tác, còn chúng ta chỉ là vì không hiểu biết gì về Hỗn Độn nhất tộc. Nếu bọn họ cam tâm làm tiên phong cho chúng ta thì sau khi đánh giá thực lực Hỗn Độn nhất tộc xong sẽ quyết định có muốn tiếp tục hợp tác hay không"
Nếu thực lực Hỗn Độn Sơn yếu kém thì quên đi, còn nếu mạnh thì hợp tác là điều cực kỳ cần thiết.
Thanh âm Ma Thiên Tôn lạnh băng: "Chúng ta thật sự phải thả đám Nhân tộc kia sao?"
Ông ta không muốn thả người!
Nguyệt Thiên Tôn thuyết phục: "Thả đi. Hai vị Chuẩn Vương tuy không yếu, nhưng Cự Phủ Hầu vẫn nằm trong tay chúng ta, nhất mạch của người truyền lửa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nếu đối phương muốn giết số lượng Chuẩn Vương tương đương thì có lẽ cũng phải trả giá lớn, thực lực hai phe mà bại lộ thật thì chúng ta cũng không thiệt thòi gì"
Mấy Thiên Tôn tự hỏi một phen rồi đều gật đầu.
Nguyệt Thiên Tôn lại nói: "Lần này ta sẽ đưa người đến Nhất Tuyến Hạp, Thiên Mệnh huynh đi cùng ta đi, để xem có nhìn ra điều gì hay không"
Thiên Mệnh Hầu vân đạm phong khinh, y khẽ gật đầu, không hề cự tuyệt.
Bên ngoài Đạo Nguyên chi địa.
Mấy người Cự Phủ Hầu đều bị giam giữ chờ xử lý, bọn họ đang chờ đợi vận mệnh.
Cả đám lộ vẻ suy sụp. Bọn họ bế quan nhiều năm, vừa xuất quan thì đã bị bắt, hiện giờ các vị Thiên Tôn vạn tộc lại không tới gặp bọn họ, bọn họ cũng không thấy bất cứ Nhân tộc nào khác.
Điều này khiến mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
Bọn họ đang ở trong một sơn cốc, bốn phía có cường giả vạn tộc canh giữ.
Cự Phủ Hầu quét một vòng, truyền âm nói: "Tuyết Lan, dù phải trả giá đắt thì chúng ta cũng phải nghĩ cách chạy trốn, nếu không sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ bị bọn họ giải quyết"
Tuyết Lan tuy đã bế quan từ rất rất lâu, nhưng dáng vẻ lại không khô gầy như Kỳ Dung.
Vị hậu duệ của Tuyết vương này vẫn phong hoa tuyệt đại như xưa, chỉ là trong mắt lộ ra chút tang thương, tóc trắng như tuyết tung bay theo gió.
Nghe thấy lời của Cự Phủ Hầu, Tuyết Lan tướng quân bèn nhìn gã, truyền âm đáp:
"Trốn thế nào? Hiện tại chúng ta đều bị phong ấn, Hợp Đạo yếu nhất cũng khó địch nổi, mà ngoài kia lại có mấy vị cường giả Chuẩn Vương cảnh"
Cự Phủ Hầu có chút bực bội: "Nếu chỉ dùng lực lượng thân thể thì ta có thể chiến một trận. Tuy rằng ta không tính là thân thể đạo thuần túy, nhưng thân thể cũng được mài giũa vô cùng cường hãn"
Dù cường giả thân thể đạo bị phong ấn thì vẫn còn thực lực.
Ví dụ như Bách Chiến, dù hắn ta bị phong ấn thì thân thể vẫn có thể đối phó Thiên Tôn.
Mấy người nghe vậy thì đều nhìn về phía Cự Phủ Hầu, Cự Phủ Hầu bắt đầu thương lượng cách thức chạy trốn.
Cuối cùng, Tuyết Lan tướng quân truyền âm nói: "Cự Phủ Hầu, ngươi có hy vọng trốn thoát lớn nhất, nếu thật sự muốn trốn thì ngươi hãy trốn đi, đừng lo cho chúng ta, cả đám chúng ta không thể nào trốn thoát hết được đâu"
Mấy người đã có quyết định, nếu trốn thì phải giúp Cự Phủ Hầu chạy trước.
Bọn họ còn đang lên kế hoạch thì bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó một cỗ khí tức cường hãn thổi quét đến.
"Thiên Tôn"
"Đại nhân"
"c3 Đám cường giả bốn phía nhao nhao lên tiếng, rất nhanh, thân ảnh các vị Thiên Tôn vạn tộc đã hiện lên.