"Nhân Tổ?"
Tô Vũ sửng sốt, hắn đột nhiên nhìn về phía Kỳ Dung, Kỳ Dung thấy Tô Vũ nhìn mình thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhỏ nhẹ giải thích: "Có truyền thuyết nói rằng Nhân Tổ có quan hệ với việc thời đại thái cổ mở ra, Nhân Tổ là bá chủ thời đại thái cổ, mà Thái Cổ Cự Nhân tộc cũng là chủng tộc bá chủ của thời đại đó. Có người nói kỳ thật Nhân Tổ chính là Thái Cổ Cự Nhân Hoàng"
Bà nói thêm: "Thái Cổ Cự Nhân tộc không có Hoàng ở bất cứ thời đại nào, kể cả ở thời kỳ thái cổ thì bọn họ cũng không có Hoàng. Tới thời kỳ thượng cổ thì lại càng không, bọn họ chỉ có Thái Cổ Cự Nhân vương"
Tô Vũ nhíu mày.
Đúng vậy, Thái Cổ Cự Nhân tộc chưa bao giờ có người xưng Hoàng.
Kỳ Dung lại nói: "Nhưng đó chỉ là lời đồn, dù sao thời kỳ Nhân Tổ quá xa xăm, hiện giờ có lẽ Hồng Mông là kẻ sống lâu nhất trong vạn giới. Nhưng Hồng Mông tồn tại sau khai thiên, dù hắn đã tồn tại từ thời đại Nhân Tổ thì lúc đó hắn cũng quá yếu, chỉ là tiểu nhân vật nên đương nhiên không thể biết nhiều về Nhân Tổ"
Lão Quy đã sống rất lâu, thậm chí là tồn tại cổ xưa nhất trong chư thiên. Đáng tiếc là lão quá lười, chỉ biết ngủ. Dù không ngủ thì lão cũng chưa chắc đã biết về thời kỳ đầu của thái cổ. Lúc ấy lão quá yếu nên không xứng biết!
Tô Vũ chậm rãi sắp xếp lại manh mối.
Trong triều tịch thứ chín, Cự Nhân tộc đối địch với Nhân tộc, nhưng chủng tộc đối địch này lại có hậu duệ của Bách Chiến vương.
Tại sao Đại Chu vương lại biết chuyện này?
Tuy Đại Chu vương từng nói không ít người biết chuyện, nhưng trong số những người Tô Vũ quen biết thì hình như không có ai hay, kể cả đám người Định Quân Hầu cũng không rõ ràng lắm.
"Đại Chu vương?"
Ánh mắt Tô Vũ không ngừng dao động, rốt cuộc Đại Chu vương còn biết gì khác nữa không?
Chi mạch người truyền lửa diệt sạch là thật hay giả?
Trong thiên hạ này có bao nhiêu người đáng để mình tín nhiệm?
Ai đang lợi dụng ta?
Mà ta đang chiến đấu vì ai?
Hắn cắn chặt môi, cau mày suy tư.
Õ thượng giới không có người của Bách Chiến, nhưng hạ giới thì sao?
Thái Cổ Cự Nhân tộc, hình như chủng tộc thần bí này rất cường đại, nhưng thường ngày lại điệu thấp vô cùng, dù là ở thượng giới thì người khác cũng nghĩ Thực Thiết tộc mới là chủng tộc giúp Nhân tộc đầu tiên, sau đó sẽ suy xét việc Mệnh tộc trung lập hay giúp Nhân tộc, cuối cùng mới tự hỏi đến Thái Cổ Cự Nhân tộc.
"Huyết mạch Nhân Tổ.."
Tô Vũ trầm tư.
Võ Hoàng nói Nhân Tổ đã sáng lập Thân thể đạo của Nhân tộc, mà thân thể Cự Nhân tộc quả thật cũng rất mạnh. Bách Chiến lại là Thân thể đạo đại thành giả.
Ít nhất trong 10 vạn năm qua, hắn ta là người đi xa nhất trên Thân thể đạo.
Cự Nhân tộc, Nhân Tổ, Bách Chiến, Thân thể đạo...
Dần dần các manh mối đã xâu thành một chuỗi.
Dường như những manh mối này đều có quan hệ với nhau.
Cự Trúc Hầu không nhịn được nói: "Đó chỉ là truyền thuyết, Thái Cổ Cự Nhân tộc từng phủ nhận, Nhân tộc cũng không thừa nhận"
Tô Vũ cười nói: "Đương nhiên rồi, sao có thể thừa nhận được. Nếu Nhân Tổ là tổ tiên của Thái Cổ Cự Nhân tộc thì đối phương chính là hậu duệ của Nhân Tổ, chẳng phải là địa vị còn cao hơn Nhân Hoàng sao? Nói thật ra thì rất nhiều cường giả đều là truyền nhân của Nhân Tổ, Thân thể đạo là do Nhân Tổ sáng lập, Nhân Tổ chính thống hơn Nhân Hoàng, chuyện này không thể thừa nhận bừa bãi được"
Cự Trúc Hầu nhún vai, thế nào cũng được, ta không hiểu suy nghĩ của Nhân tộc các ngươi.
Tô Vũ mỉm cười, mở miệng nói: "Hôm nay không có người ngoài ở đây, hay là Kỳ vương phi đi vào nghỉ ngơi một chút đi"
Kỳ vương phi câm nín, ngươi gọi ta ra hỏi vài câu rồi lại muốn đuổi ta vào nơi chật hẹp kia sao?
Có điều bà vẫn nhận mệnh, bà biết rằng Tô Vũ có chuyện muốn nói, đồng thời bà cũng muốn dành thời gian suy ngẫm một vài thông tin vừa nghe ban nãy.
Tô Vũ thu hồi Kỳ vương phi, hắn nhìn Cự Trúc Hầu, đoạn nói: "Cự Trúc Hầu, hiện tại chỉ còn hai chúng ta, ngươi cùng thế hệ với Tam Nguyệt nên ta sẽ không hỏi Tam Nguyệt nữa, nói thật thì nếu sắp tới ta thất bại, Thực Thiết tộc còn nguyện ý tiếp tục đi theo ta đến cùng không?"
Trong lòng Cự Trúc Hầu khẽ động, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Tô Vũ, sau một lúc lâu mới nói: "Thất bại mà Vũ Hoàng nói là loại nào? Nếu thất bại nhất thời thì tộc ta sẽ không thay đổi tâm ý. Nhưng nếu Vũ Hoàng chết trận hoặc là không còn hy vọng thắng thì Thực Thiết tộc sẽ phải suy xét vì tương lai của chủng tộc"
Tô Vũ mỉm cười hỏi tiếp: "Chuyện hạ giới sớm hay muộn cũng sẽ truyền ra, các ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
Cự Trúc Hầu nghiêm nghị đáp: "Hạ giới là hạ giới, thượng giới là thượng giới. Hạ giới không liên lụy đến thượng giới, tuy rằng là đồng tộc nhưng không chứng tỏ là cùng một ý chí, nếu không thì tại hạ giới đã không tồn tại Bán Hoàng. Nói cách khác, Thiên Cổ hạ giới đại biểu cho Tiên tộc. Nhưng Tiên tộc thượng giới, kể cả đám người Đạo Thiên Tôn đều không thể đại biểu thay Thiên Cổ. Nói thật ra thì hạ giới mới là chính thống"
Cự Trúc Hầu trầm giọng: "Vũ Hoàng không nghe lầm đâu, hạ giới mới là chính thống.
Đám người chúng ta đến thượng giới để làm đường lui cho chủng tộc mà thôi, cho nên ở thời khắc mấu chốt chúng ta có thể cắt đứt quan hệ với hạ giới. Nói đơn giản hơn thì là đầu tư song hướng"
Ông nói tiếp: "Ở thượng giới, ta có thể đứng bên vạn tộc, ở hạ giới, ta có thể đứng về phe Nhân tộc, đây là quy tắc nhất tộc hai mạch mà mọi người đều ngầm hiểu"
Đây cũng là đạo sinh tồn.
Tô Vũ mỉm cười: "Vậy ở thời khắc mấu chốt thì ngươi sẽ từ bỏ đám người Lục Nguyệt ở hạ giới phải không?"
Cự Trúc Hầu im lặng cúi đầu, cuối cùng vẫn đáp: "Đúng vậy. Tất cả vì chủng tộc!"
Tô Vũ thở dài: "Nếu ta còn sống và vẫn còn hy vọng thì các ngươi sẽ không thay lòng tư?"
"Không sai!" Cự Trúc Hầu cam đoan. "Chúng ta thấy được một ít hy vọng ở Vũ Hoàng"
"Nếu ta muốn các ngươi rút lui khỏi thượng giới cùng ta thì sao?"
Cự Trúc Hầu nhíu mày.
Tô Vũ cười nói: "Vậy thì không rút lui, nếu ta cho các ngươi ngủ đông ngay tại đây, các ngươi sẽ chờ ta trở về chứ?"
Tâm tình Cự Trúc Hầu trở nên trầm trọng: "Trở vẻ?"
"Đúng vậy"
Cự Trúc Hầu hơi nóng nảy: "Vũ Hoàng, thế cục hiện giờ rất tốt, chẳng những Hỗn Độn nhất tộc đã bại lộ mà vạn tộc còn hợp tác cùng chúng ta, chuẩn bị vây công kẻ địch.
Thế cục sáng sủa như thế mà vì sao ngài lại nói những lời uể oải như vậy?"
"Tất cả đều có khả năng, không phải sao?"
Tâm tình Cự Trúc Hầu vô cùng trầm trọng, hỏi lâu sau ông mới lên tiếng: "Chỉ cần Vũ Hoàng không chết, tộc ta sẽ không thay lòng, dù Bách Chiến có tồn tại đi chăng nữa!"
Tô Vũ lẳng lặng nhìn ông.
Cự Trúc Hầu sốt ruột hỏi: "Có phải việc Bách Chiến bại trận có vấn đề hay không? Vũ Hoàng hỏi đến Thái Cổ Cự Nhân tộc, chẳng lẽ cả hai có liên quan đến nhau? Dù thế nào thì Bách Chiến cũng không phải lương chủ trong lòng tộc ta. Có lẽ hắn là lương chủ của Nhân tộc nhưng sẽ không phải là của chúng ta"
Tô Vũ mỉm cười gật đầu: "Được rỏi, ta chỉ nói vậy thôi. Ta sẽ không nói gì với Tam Nguyệt, các ngươi hãy tự cẩn thận! Ngươi không cần lo cho Thực Thiết tộc hạ giới, các ngươi ở thượng giới không sao là được rồi, đồng thời có thể làm nội gián giúp ta. Khi ta đi, các ngươi hãy coi mình như là một thành viên của vạn tộc. Đừng để ý tới bất cứ kẻ nào, trừ khi ta tìm tới lần nữa, nếu không các ngươi chỉ là Thực Thiết nhất tộc của hội nghị vạn tộc"
Không khí trở nên bức bối!
Cự Trúc Hầu không biết vì sao Tô Vũ lại tới đây nói những lời kéo hạ tâm tình như vậy, lúc trước Tô Vũ tràn đầy tự tin muốn chơi lớn một hỏi, sao lúc này hắn lại có xu thế muốn lui giữ hạ giới, vì sao?
Nhìn thấy nhiều vị Thiên Tôn nên cảm thấy không còn hy vọng? Hay là như thế nào?
"Vũ Hoàng, ta sẽ nhớ kỹ lời ngài nói! Trừ khi có tin tức Vũ Hoàng hoàn toàn ngã xuống truyền ra, không thì ta sẽ không có bất cứ tâm tư nào khác, bởi vì ta là người đã đưa ra yêu cầu đánh chết 3 vị Hợp Đạo! Vũ Hoàng đã khiến ta kinh hï đồng thời cũng nhìn thấy hy vọng. Những người khác thế nào thì ta không biết, nhưng Cự Trúc ta cam đoan sẽ ủng hộ Vũ Hoàng đến cùng"
"Da tại"