Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3062 - Chương 3062: Bắt Đâu Kế Hoạch.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3062: Bắt Đâu Kế Hoạch.
 

Tô Vũ mỉm cười, hắn đứng dậy nói: "Ta đi đây, ta không báo cho những người khác, ở thượng giới, ta liên hệ với các ngươi nhiều nhất. Ngoài ra hãy bảo Tam Nguyệt và Thiên Mệnh mau chóng đến phụ cận Hỗn Độn Sơn, bảo Tam Nguyệt nghĩ cách truyền tin vào Hỗn Độn Sơn, tỏ ý tiếp đón Bách Chiến trở về để bàn chuyện liên minh, sự tồn tại của Hỗn Độn nhất tộc đã được xác định, hắn không cần giả ngu nữa, hắn tưởng rằng Hỗn Độn nhất tộc không biết sao? Dù thế nào thì Bách Chiến cũng là cường giả đỉnh cấp, hãy nói rằng các ngươi có thể giúp Bách Chiến giải phong"

Tô Vũ đặn dò: "Ngươi bảo Tam Nguyệt truyền tin tức ra hoặc là nghĩ cách khiến đám người Nguyệt Thiên Tôn truyền tin tức là có thể giải phong cho Bách Chiến, dù là lừa đối thì cũng phải dụ Bách Chiến xuất hiện, nhất định phải làm thế!"

Ta có thể giải phong cho ngươi mà ngươi còn không xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không nóng nảy vì tình trạng của mình sao?

"Hãy truyền tin tức vạn tộc bắt được nhiều vị cường giả Nhân tộc sau khi càn quét Đạo Nguyên chi địa, kể cả đám người Giang Hải Hầu"

Tô Vũ cười nói: "Đây là chuyện cuối cùng ta muốn các ngươi làm, Cự Trúc Hầu là người thông minh, ta hy vọng chuyện này có thể thuận lợi hoàn thành"

"Xin Vũ Hoàng hãy yên tâm!"

Cự Trúc Hầu đã đoán được chút gì đó, ông gật đầu, nghiêm túc nói: "Những việc ngài dặn ta sẽ làm thỏa đáng. Bách Chiến nhất định có thể thu được tin tức, dù bại lộ một chút thì cũng không sao, chỉ cần không trực tiếp liên hệ với các ngươi thì Bách Chiến trở về, vạn tộc cũng sẽ không nói gì. Cùng lắm thì ta bảo Tam Nguyệt kêu gọi khắp Hỗn Độn Sơn, như vậy sẽ càng trực tiếp hơn"

"Đa tạ!"

"Vũ Hoàng không cần khách khí, đây là bổn phận của ta"

Tô Vũ cười cười, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.

Sắc mặt Cự Trúc Hầu ngưng trọng, ông đứng lên, bất an bước qua bước lại tại chỗ.

Chiến bại, biến mất, lui giữ...

Chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu?

Ông không biết!

Nhưng ông biết Tô Vũ không phải là người dễ chọc, hình như hiện giờ có người đã chọc đến hắn, đây chưa chắc đã là chuyện tốt!

"Tứ Nguyệt"

Ông quát khẽ một tiếng, Tứ Nguyệt nhanh chóng xuất hiện.

"Đi tìm Tam Nguyệt, bảo hắn lập tức trở về"

"Phụ thân ta còn đang càn quét thượng giới"

"Bảo hắn cứ kệ đó" Cự Trúc Hầu sốt ruột nói: "Ta đưa ngươi một phong thư, hãy đưa tận tay cho Tam Nguyệt, nhanh lên, ta muốn Tam Nguyệt lập tức trở về!"

"Được!"

Tứ Nguyệt thấy sắc mặt ngưng trọng của Cự Trúc Hầu nên không dám chậm trễ, chờ Cự Trúc Hầu viết thư xong, y liền nhanh chóng cẩm theo, bay đi tìm Tam Nguyệt.

Nội vây Hỗn Độn Sơn.

Sau khi Tô Vũ rời khỏi Thực Thiết tộc, hắn liền đi tới nơi khác an bài để lại chút đường lui, xong xuôi thì hắn mới quay về nội vây Hỗn Độn Sơn.

Lần rút đi này bọn họ chưa chắc đã đi theo thông đạo Táng Hồn Sơn.

Tô Vũ phải chuẩn bị một chút mới được.

Tô Vũ vừa trở về nơi trú ẩn liền nghe thấy một tiếng hét to xuyên thủng thiên địa.

"Bách Chiến! Ta là Tam Nguyệt! Hội nghị vạn tộc muốn liên thủ với ngươi để cùng đối phó đại địch. Đừng đuổi theo Nguyệt La nữa, cẩn thận chỗ sâu có bấy, nhanh trở về đi, hội nghị vạn tộc nguyện ý giải trừ phong ấn cho ngươi. Tam Nguyệt ta nguyện ý dùng tính mạng chủng tộc để bảo đảm!"

"Bách Chiến, hãy cùng liên thủ đánh tan chi mạch Hỗn Độn, sau đó Nhân tộc và vạn tộc sẽ lại tranh phong, phân thắng bại quyết sinh tử!"

Từng tiếng hét không ngừng truyền xa ngàn vạn dặm, đại đạo cũng theo đó mà chấn động!

Trong Hỗn Độn Sơn vang lên vô số tiếng thú gào rống!

Mà thanh âm của Tam Nguyệt vẫn đang không ngừng vang vọng.

"Bách Chiến, đừng xâm nhập Hỗn Độn Sơn nữa, có bẫy đấy!"

"Liên thủ giết địch sẽ tốt hơn mình ngươi tự ra sức!"

"Nếu ngươi muốn báo thù thì nên tru diệt chi mạch Hỗn Độn trước"

"Chi mạch người truyền lửa cũng nguyện ý giải phong cho ngươi, ta tin rằng chi mạch này sẽ ra tay, nếu người của nhất mạch người truyền lửa nghe được thì hãy nhanh chóng liên hệ với chúng ta"

Thanh âm chấn động núi rừng, cùng lúc, Tô Vũ cũng nghe thấy tiếng hú hét của đám cổ thú xung quanh.

Hình như Tam Nguyệt đã thâm nhập Hỗn Độn Sơn. Lá gan lão lớn thật!

Lực lượng đại đạo thổi quét qua, toàn bộ khí tức hỗn độn trong Hỗn Độn Sơn đều tràn đến bên kia, chúng đang bài xích Tam Nguyệt.

Ở trong động, Tô Vũ yên lặng lắng nghe.

Tam Nguyệt đang tiến hành kế hoạch của hắn rồi, Bách Chiến có nghe được không?

Tô Vũ chắc chắn rằng hắn ta có thể nghe được, nhưng đến tình cảnh này rồi mà Bách Chiến vẫn không muốn trở về hay lộ diện thì có khả năng hắn thật sự có vấn đề, không chừng hắn ta đang hoa tiền nguyệt hạ cùng Nguyệt La ở đâu đó chờ xem diễn cũng nên.

Những người khác trong động cũng nghe thấy, bọn họ đều lộ về khác thường.

Định Quân Hầu tức giận: "Liên thủ với Bách Chiến vương sao? Đúng là ý hay, nhưng vạn tộc có thể giải phong cho hắn à?"

Tô Vũ cười nói: "Vì sao không thể? Dù khả năng phong ấn của chi mạch Ngục vương mạnh nhưng vạn tộc cũng không kém, chỉ cần có cường giả am hiểu việc này thì ta cảm thấy hy vọng giải phong cho Bách Chiến sẽ có thôi, chỉ là có khi hắn lại sợ bị vạn tộc bẫy giết. Nhưng Bách Chiến ngu xuẩn như thế, có khi vạn tộc còn lười giết hắn"

Tô Vũ trào phúng: "Ngươi nghe tin tức vạn tộc truyền ra thì sẽ biết Bách Chiến là tên ngu xuẩn, nếu Bách Chiến nguyện ý ra tay tiêu diệt Hỗn Độn nhất tộc thì có khả năng vạn tộc sẽ thật sự giúp hắn giải phong"

Định Quân Hầu cười gượng, Lam Thiên lại cười lớn nói: "Cũng chưa chắc, có lẽ Bách Chiến sợ trúng bẫy vạn tộc nên sẽ tiếp tục làm theo ý mình mà không quan tâm lời bọn họ nói"

Tô Vũ gật đầu: "Cũng đúng, Bách Chiến là kẻ không có đầu óc, có lẽ hắn chẳng phân tích được tình hình đâu. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy vạn tộc muốn giết mình, như vậy chứng minh đầu óc hắn thật sự có vấn đề. Kẻ như vậy mà có thể tu luyện đến cảnh giới này ư?

Đúng là trời cao không có mắt!"

Tô Vũ lắc đầu, mấy người Tuyết Lan tướng quân khẽ nhíu mày, Tuyết Lan nhịn không được chợt lên tiếng: "Tô Nhân Chủ, tuy ta không trải qua thời đại Bách Chiến, nhưng Nhân Chủ đừng hạ thấp Bách Chiến để nâng chính mình lên như vậy. Dù sao hắn cũng là Nhân Chủ của Nhân tộc, là cường giả Nhân tộc"

Tô Vũ bật cười: "Hắn vốn đã ngu sẵn rồi, chẳng lẽ ta không thể nói ra ư? Ai cũng công nhận là hắn ngu ngốc. Không tin thì ngươi hỏi những người trải qua thời đại của hắn đi!"

Tô Vũ nhìn về phía Vân Thủy Hầu: "Vân Thủy Hầu tính cách ôn nhu, lời nàng nói sẽ là công bằng nhất. Vân Thủy, ngươi thấy Bách Chiến có ngu xuẩn hay không?"

Vân Thủy Hầu có chút xấu hổ, sau một lúc lâu nàng mới nói: "Bách Chiến là người xúc động lỗ mãng, ngoài ra thì ta không dám nói thêm"

Tô Vũ nhướng mày: "Nghe chưa?"

Tô Vũ lại quay sang Ám Ảnh Hầu: "Ám Ảnh, ngươi thấy Bách Chiến có ngu ngốc hay không?

Ám Ảnh Hầu khàn khàn đáp: "Cái này... Vũ Hoàng bệ hạ, chúng ta không nên nói ra thì hơn, dù sao Bách Chiến cũng là Nhân Chủ"

Tô Vũ gật đâu: "Cũng đúng. Thôi, kỳ thật mọi người đều biết hắn ngu xuẩn, Tuyết Lan tướng quân, ta cảm thấy không cần lãng phí thời gian với hắn đâu"

Giờ phút này, người cãi lại vì Bách Chiến chưa chắc đã là người xấu.

Có phải Tuyết Lan biết điều gì đó hay không?

Mà kê không cãi lại vì Bách Chiến cũng chưa chắc đã là người xấu, có lẽ bọn họ thật sự cảm thấy như vậy, hoặc có lẽ đang cố ý khiến người khác cảm thấy như vậy.

Tô Vũ mỉm cười chuyển đề tài: "Không nói vớ vẩn nữa. Đại Minh vương, chế tác thế nào rồi?"

Bình Luận (0)
Comment