"Lão tổi"
Nguyệt Hạo hoảng loạn cầu cứu.
Ngay một khắc này, lão tổ từ trong hư không hừ lạnh một tiếng.
"Các ngươi... đúng là muốn chết!"
Rất nhanh, trên trán lão ta cũng hiển hiện một cánh cửa, cánh cửa này vừa xuất hiện, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn đã ùa ra ngoài, giống như bên trong cửa tồn tại thứ gì đó không tầm thường!
Vị lão tổ kia ném cánh cửa ra, đập mạnh về phía Lôi Bạo, Lôi Bạo vừa muốn xuất thủ thì trong lòng thoáng kinh sợ, cấp tốc rút lui.
Ngay một khắc ấy, trên cánh cửa nọ bỗng nhiên duỗi ra hai cái móng vuốt, phá không chộp tới!
Lôi Bạo vội vã lui tránh, nhưng vẫn bị quẹt trúng một phát, phập một tiếng, huyết nhục trên đùi gã nứt toác ra, bị vỗ xuống một mảng máu thịt lớn!
Mà vị lão tổ kia một mình địch ba vị Thiên Tôn lại vẫn cường hãn vô biên, lão đánh ra một quyền đập cho Minh Thiên Tôn bay ngược thổ huyết.
Thiên Mệnh Hầu và Nguyệt Thiên Tôn đều cực kỳ ngưng trọng.
Thiên Mệnh Hầu nhìn thoáng qua, sau một khắc, quát khẽ: "Lôi Bạo, cố gắng ngăn chặn cánh cửa đó, lão muốn điều khiển cánh cửa này cũng cần phải trả giá đắt!"
Sắc mặt của vị lão tổ nọ hết sức lạnh lẽo: "Thiên Mệnh, đừng không biết tốt xấu!"
Một quyền đánh nổ hư không!
Mà Thiên Mệnh, giống như sớm có dự phán, trong nháy mắt y đã né đi, thế nhưng lập tức trong mắt vị lão tổ kia hiện ra hai cánh cổng, lạnh lùng nói: "Mệnh tộc trốn được người khác, tránh nổi ta sao?"
Bịch một tiếng, nắm đấm lấy góc độ không thể tưởng tượng nổi đập cho Thiên Mệnh Hầu huyết nhục văng tung tóe.
Thiên Mệnh Hầu hơi biến sắc, y hạ quyết tâm, trên trán cũng lơ lửng hiện ra một con mắt, là Khuy Thiên Chi Nhãn!
"Thiên Môn giả mà thôi!" Thiên Mệnh Hầu hừ lạnh một tiếng: "Hư ảnh của cổng Địa Ngục thì cũng không phải Thiên Môn thực sự, càng không phải là cổng Địa Ngục chân thật"
Y mở Khuy Thiên Chi Nhãn rồi khẽ điểm chỉ, vị lão tổ kia vừa muốn tung quyền thì bỗng nhiên lại đánh hụt, nhìn về phía trước thì đã không còn người nào!
Thiên Mệnh Hầu mỉa mai: "Không khác Bách Chiến năm đó cho lắm... Năm đó ta còn dám đấu với Bách Chiến, huống chỉ là ngươi! Nguyệt Thiên Tôn, phá cổng Địa Ngục của lão đi, ở trong đó phong ấn tà ma! Phá võ cánh cổng kia sẽ khiến lão chịu không nổi!"
Nguyệt Thiên Tôn không nói một lời, trong nháy mắt đã đánh tới chỗ Lôi Bạo, muốn hợp sức cùng ông ta để phá vỡ cổng Địa Ngục của vị lão tổ này!
Minh Thiên Tôn cũng cấp tốc bay trở về, kết hợp với Thiên Mệnh Hầu đối phó với kẻ địch cường hãn.
Bốn vị Thiên Tôn đỉnh cấp giờ phút này lại liên thủ cùng chiến.
Vị lão tổ kia cũng rất biệt khuất!
Trận chiến đầu tiên sau khi rời núi lại bị bốn vị Thiên Tôn mạnh mẽ vây quét.
Đây là đãi ngộ mà năm đó Bách Chiến đều không được hưởng thụ, ánh mắt của lão cực kỳ khó coil Lần này bỗng nhiên bộc phát đại chiến cũng đã vượt quá dự liệu của lão.
Hơn nữa còn chết 5 vị Thiên Vương trong phút chốc!
Về phần Hợp Đạo thì càng không cần phải nói, 30 vị, dù là lão thì cũng đau lòng không thôi. Hỗn Độn nhất tộc mặc dù nhiều năm không xuất thế, nhưng gần đây liên tiếp chết mất 6 vị Thiên Vương, bởi vì còn phải tính cả Tử Yên!
Đối với bất kỳ chủng tộc nào, chết liên tiếp 6 tôn Thiên Vương thì cũng là tổn thất khó có thể chịu đựng nổi!
Song phương ác chiến!
Vào thời khắc này, vô số khí tức của cổ thú bốc lên khắp nơi, cổ thú sắp tới phải lên tới 30 - 40 đâu, thậm chí vẫn còn có cổ thú không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến!
Nếu còn dây dưa nữa thì sẽ là một trận tử chiến thật sự!
Mà giờ khắc này, thanh âm thở dài bỗng truyền đến từ sâu trong Hỗn Độn, mang theo ý tứ cảm thán, một cỗ khí tức tựa như đang thức tỉnh.
Mà cùng lúc ấy, bên trên Vạn Tộc Sơn.
Ở lãnh địa của Thần tộc.
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức hệt như mặt trời ban trưa bay lên trong nháy mắt!
Nhật Miện Thiên Tôn! Huynh trưởng của Nguyệt Thiên Tôn!
Giờ khắc này, một cỗ khí tức Thiên Tôn bay lên từ Vạn Tộc Sơn!
"Lui về!"
Thanh âm của Nhật Miện Thiên Tôn vọng tới: "Chiếm cứ bên ngoài Hỗn Độn Sơn, lấy rừng rậm Hỗn Độn làm ranh giới! Xem ra năm đó chúng ta không đoán sai, Hỗn Độn nhất tộc quả nhiên rất cường đại, thật sự là có một thế lực cường hãn như vậy âm thầm tồn tại!"
Lúc này, bên lãnh địa của Tiên tộc và Ma tộc hình như cũng đều có khí tức muốn bay lên!
Mà sâu trong Hỗn Độn Sơn cũng có một đạo khí tức vô cùng cường đại bộc phát, siêu việt hơn tất cả mọi người, thậm chí siêu việt hơn cả vị lão tổ kia, tiếng thổ dài tựa hồ có một chút mùi vị của nữ nhân: "Lấy rừng rậm Hỗn Độn làm ranh giới, lui ra ngoài!"
"Chớ ép ta xuất thủ!"
Giọng nữ nhân kia cực kỳ phiền muộn.
Mà ánh mắt của Thiên Mệnh Hầu hơi biến ảo, vội nhìn về hướng bên đó, sau một khắc, y quát: "Cố làm ra vẻ thần bí! Trước tiên cứ ra được từ cổng Địa Ngục đi rồi lại nói!"
Khuy Thiên Chi Nhãn của y đã mở ra!
Bây giờ y không còn mang dáng vẻ hiền hòa ngày thường mà là vô cùng uy nghiêm nhìn vào nơi sâu: "Ta nhìn thiên địa, tộc các ngươi nhất định xuống dốc, phải chết không cần nghi ngờ!"
"Sống hay chết còn chưa tới phiên ngươi nghị luận"
Tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ và ưu sâu, rất nhanh, mi tâm của Thiên Mệnh Hầu bỗng nhiên nổ tung, Khuy Thiên Chi Nhãn vỡ vụn.
Mà vị lão tổ nọ cũng nhân cơ hội đánh ra một quyền.
Âm!
Thiên Mệnh Hầu bay ngược về sau, thổ huyết suýt chết.
Sắc mặt của vị lão tổ cũng không dễ nhìn, lão hừ lạnh một tiếng, cổng Địa Ngục càn quét thiên địa, đánh lui Lôi Bạo cùng Nguyệt Thiên Tôn, nháy mắt đã lao tới trấn áp hư ảnh Ma tộc!
Oành!
Hư ảnh vỡ vụn, lão tổ giương tay vô một cái, bắt đám người Nguyệt Hạo vào trong tay, mà Tam Nguyệt cũng thừa cơ đánh xuống thêm một gậy, bịch một tiếng, đánh nổ nửa cái đầu của Nguyệt Hạo. Có điều còn chưa kịp bồi thêm một đòn thì vị lão tổ kia đã mang theo tất cả mọi người rút lui, biến mất ngay tức thì!
Tam Nguyệt còn muốn đuổi theo, bất quá nhìn thoáng qua bốn phía thì lão liền quyết đoán dừng lại, lòng đầy phẫn nộ.
Lại thấy bốn phía đều là cổ thú, lão cũng không nói nhảm, một tay tóm lấy Tuyết Lan tướng quân còn đang đóng băng tại chỗ lên, phong ấn vào trong gậy trúc của mình, mấy người khác đều thấy được hành vi này, họ khẽ nhíu mày, bất quá cũng không nói chuyện.
Trước đó U Trấn tự bạo, nổ cho thân thể Tuyết Lan sụp đổ, bất quá biển ý chí của Tuyết Lan bộc phát ra lực lượng cường đại, đóng băng biển ý chí của chính mình.
Bây giờ đã đánh lui đối phương, Tam Nguyệt thừa cơ mang đi thì những người khác cũng không nói gì.
"Rút lui!"
Đạo Thiên Tôn thúc giục, bốn phía có quá nhiều cổ thú, nếu còn chiến tiếp thì cũng không phải là bọn hắn giết người mà là bị cổ thú vây giết!
Chín vị Thiên Tôn cấp tốc rút lui.
Rất nhanh, họ đã tụ hợp với hai vị Thiên Tôn Long - Phượng, trọn vẹn 11 vị Thiên Tôn mau chóng bay về phía địa bàn Vạn Tộc Sơn.
Vẻ mặt của 11 người đều rất ngưng trọng.
Đối phương quá mạnh!
Bốn đại Thiên Tôn thì không nói, nhưng vị lão tổ tới sau kia chỉ sợ có thực lực của Bách Chiến năm đó, mà vị bại lộ khí tức cuối cùng có khả năng còn mạnh hơn, rất có thể là chủ nhân quy tắc chân chính!
Về phần Nhật Miện Thiên Tôn của Thần tộc ở Vạn Tộc Sơn mặc dù cũng mạnh, nhưng chỉ sợ vẫn kém hơn vị lão tổ kia một chút.
Vạn tộc mạnh chỉ là nhờ Thiên Tôn nhiều! Tính cả vị Nhật Miện Thiên Tôn thì bây giờ đã có cả thầy 12 vị.
Đương nhiên, Hỗn Độn nhất tộc cũng không yếu, phía sau hình như còn có khí tức của hai vị Thiên Tôn bại lộ.
Tính cả tên đã chết đi thì có trọn vẹn bảy vị Thiên Tôn, hai vị trong đó mạnh hơn tất cải Điều này khiến mọi người đều rất rung động!
Nhất mạch người truyền lửa không nói dối, chẳng những không phải tình báo giả mà tình huống thật khả năng còn nghiêm trọng hơn so với những gì bọn họ dò xét.
Vì sao lão gia hỏa còn ẩn sâu kia không đi ra?
Giờ phút này, mọi người nhao nhao nhìn về phía Thiên Mệnh Hầu, mà Thiên Mệnh Hầu đã bị thương nguyên khí, thấy mọi người nhìn mình bèn chậm rãi giải thích: "Nếu ta đoán không lầm thì bà ta đang ở phía sau cổng Địa Ngục, hình như... hình như không có cách nào tùy tiện ra được, cụ thể thế nào, ta vẫn chưa thấy rõ thì đã bị cổng Địa Ngục đánh nát Khuy Thiên Chi Nhãn, trừ phi có Thiên Môn, nếu không thuật nhìn trộm bình thường không có cách nào xâm nhập đò xét!"
Đạo Thiên Tôn hít sâu một hơi: "Không sao! Nhất mạch người truyền lửa ngược lại đã dẫn xuất đám người kia cho chúng ta, quả nhiên là rất cường đại! Bất quá... Chúng ta không sợ! Nực cười, chỉ cần chúng ta liên thủ lại, dù kẻ địch có chủ nhân quy tắc thì phe ta cũng có thể giết!"
Hoang Thiên Tôn lạnh lùng nói: "Nếu không phải quy tắc thiên địa hạn chế, chúng ta đều đã trở thành chủ nhân quy tắc, khi đó thì việc gì phải sợ một hai tôn chủ nhân quy tắc cơ chứ? Khi thiên địa phong ấn mở ra thì sẽ có hơn mười vị chủ nhân quy tắc, Hỗn Độn nhất tộc muốn chiến thế nào thì cứ tùy ý!"
Mặc dù họ không có chiến lực chủ nhân quy tắc nhưng cũng có cảnh giới ngang hàng, đặt tại thượng cổ họ cũng là sự tồn tại ở cấp Nhân vương!
Giờ phút này, từng người bộc phát khí tức, có chấn động cũng có phẫn nộ.
Hay cho Hỗn Độn nhất tộc!
Ẩn tàng âm thâm nhiều năm như vậy, mạch này tích lũy thực lực thật sự là quá đáng sợi Trước đó tuy bọn họ cũng từng suy đoán bộ tộc này không yếu, nhưng cũng không ngờ lại mạnh đến nước này.
Nhất mạch người truyền lửa nói một khi vạn tộc không đồng lòng, có thể sẽ bị công phá, quả nhiên điều đó không phải là giả.
Lần này, nhất mạch người truyền lửa cũng thật sự điên rồi.
Chết nhiều người như vậy!
Rốt cuộc vì sao bọn họ phải quyết tuyệt như thế?
Đúng rồi, Thiên Long Hầu!
Thiên Long Hầu còn sống, còn nữa, Tuyết Lan cũng còn sống, nhưng Tuyết Lan chưa hẳn đã biết cái gì, dù sao nàng cũng mới được đào ra khỏi Đạo Nguyên chi địa, chưa qua một ngày thì đại chiến đã bạo phát.
Một đám Thiên Tôn cấp tốc chuyển đi, thanh âm của Nguyệt Thiên Tôn chấn động thiên địa: "Phong tỏa Hỗn Độn Sơn, không cho phép bất luận kẻ nào hay bất kỳ cổ thú gì xuất nhập!"
Rất đông cường giả bắt đầu chia ra bay khắp bốn phương tám hướng, phong tỏa toàn bộ lối vào Hỗn Độn Sơn.