Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3076 - Chương 3076: Ai Cười Đến Cùng, Người Đó Là Kẻ Chiến Thắng.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3076: Ai Cười Đến Cùng, Người Đó Là Kẻ Chiến Thắng.
 

Nam tử mặc kim bào khẽ nhếch môi, đoạn nói: "Đi thôi, thượng giới không thích hợp ở lại nữa, tới Táng Hồn Sơn ngồi xem thượng giới này mây vần gió nổi thế nào! Song phương thực lực tương đương, đấu với nhau thì nhất định sẽ rất thú vị!"

Sau lưng, nữ tử xinh đẹp vội hỏi: "Vậy ta thì sao?"

"Ngươi lưu lại đi!"

Nam tử quay người lộ ra tiếu dung, vẻ mặt uy nghiêm lại phá lệ ấm áp: "Ngươi không thể đi, ngươi đi thì kế hoạch sẽ có vấn đề lớn!"

Dứt lời, hắn quay sang hỏi đám người Vân Thủy Hầu: "Trấn Nam Hầu đang ở hạ giới sao? Ta không cảm giác được dấu vết của ông ấy"

"Hẳn là đang ở hạ giới. Chỉ là lần trước nhục thân đã bạo... "

"Không sao cải!"

Bách Chiến bình tĩnh ngắt lời: "Nhục thân phát nổ mà thôi, người khác muốn khôi phục rất khó, nhưng đối với ta thì lại quá đễ. Thân thể đạo vốn thuộc về ta, chỉ phát nổ nhục thân thì khôi phục sẽ rất đơn giản!"

"Bệ hạ, thế nhưng hạ giới là lãnh địa của tân Nhân Chủ, chúng ta.. "

Vân Thủy Hầu mới nói được một nửa, Bách Chiến đã xua tay ngắt lời nàng, hắn nhìn về phương xa: "Sai rồi, hạ giới không phải địa bàn của bất luận người nào! Nếu có thì cũng phải là của ta! Mà có lẽ hắn đã sớm mang theo người nhà rời đi rồi!"

Vân Thủy Hầu lộ ra về kinh sợ!

Nguyệt La vũ mị thì yếu ớt cười hỏi: "Lời này giải thích thế nào?"

"Ngươi cứu trở về đều là người của ta!"

Bách Chiến vô cùng bình tĩnh: "Người của hắn thì sao? Chết hết rồi à?"

Vân Thủy Hầu vội vàng đáp: "Người của hắn đều rất nghe lệnh, đã tự bạo toàn bộ. Duy nhất Phì Câu không tự bạo thì đã được hắn mang đi"

Bách Chiến rơi vào trầm tư, một lát sau, hắn khẽ cười, thân hình cao lớn mà cười lên cực kỳ đẹp mắt.

"Vừa đi vừa nói, kể nhiều thêm về hắn đi, ta muốn nghe!"

"Vâng!"

Vân Thủy Hầu đáp lời, rất nhanh lại bảo: "Đúng rồi, hắn đã lấy Nhân Hoàng Đại Đạo Đỏ, còn cả Tinh Vũ ấn nữa"

Bách Chiến hơi ngạc nhiên: "Tinh Vũ ấn à? Năm đó ta đã đi tìm nhưng không thể tìm được, xem ra đại ấn ấy vô duyên với ta! Không sao, hắn cầm thì cứ cầm đi, không ảnh hưởng gì hết"

"Thế nhưng.. "

"Không nhưng nhị gì cả!"

Bách Chiến ngắt lời nàng, cười nhạt: "Nhân Hoàng tuy mạnh nhưng cũng không phải cường giả duy nhất, hắn thừa kế căn cơ của Nhân Hoàng thì cứ để hắn kế thừa đi!

Nhân tộc này, vạn tộc này dù sao cũng không phải của riêng một mình Nhân Hoàng!

Huống chi, dù cho là Nhân Hoàng thì từ sau khi Nhân tổ truyền thừa mới có Nhân Hoàng! Nhân tổ phía trước, Nhân Hoàng đứng sau!"

Bách Chiến bình tĩnh tự nhiên, cũng không vì chuyện Tô Vũ kế thừa Tinh Vũ ấn và Đại Đạo Đồ mà cảm thấy không ổn hay lo lắng.

Vân Thủy Hầu lại báo cáo: "Có lẽ hắn đã làm đứt gãy Bút đạo, trước đó hắn từng kế thừa Bút đạo của Văn vương"

"Bút đạo?"

Bách Chiến trầm ngâm một hỏi, cười nói: "Bút đạo không dễ đứt đoạn như vậy đâu, đại đạo này không yếu, một vị Chuẩn vương như hắn sao có thể làm gãy triệt để được? Chỉ là hắn thiêu đốt kết nối của bản thân, nếu muốn thì vẫn có thể tùy thời kết nối, có điều giờ phút này hắn không cách nào vận dụng được mà thôi!"

Một đầu đại đạo há lại dễ dàng bị đứt đoạn như vậy?

Đó còn là quy tắc đại đạo chân chính, là đại đạo thành tựu của Văn vương năm xưa.

Nói rồi Bách Chiến đạp không rời đi: "Đi thôi, thượng giới sắp rối loạn, chúng ta ở lại đây thì dễ bị phát hiện, sẽ xảy ra phiền phức!"

Ở đằng sau, Nam Khê Hầu vội lên tiếng: "Bệ hạ, Cự Phủ còn nằm trong tay bọn hắn"

"Không có việc gì, Tam Nguyệt đang ở đây, cộng thêm bây giờ thế cục hỗn loạn, Tam Nguyệt hẳn là sẽ nghĩ biện pháp cứu gã ra!"

Bách Chiến không quay đầu lại: "Huống chỉ hình như Cự Phủ cũng không triệt để đi theo ta, tạm thời không cần quản gã!"

"Vâng!"

Nam Khê Hầu nghe lệnh, rất nhanh không nói gì nữa.

Một nhóm năm người đạp không lao đi, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó.

Đạo Nguyên chi địa.

Tô Vũ lại trở về nơi này, sắc mặt hắn trắng bệch nhưng lại nở nụ cười tươi tắn, quay đầu nhìn về phía cực Tây.

Bây giờ Đạo Nguyên chi địa cơ hồ không có ai.

Phì Cầu lại uể oải đến cực hạn, cái đuôi của nó đã đứt mất, trên thân nó toàn là máu, râu rĩ nói: "Tô Vũ, ta đánh không lại tên kia, chúng ta thua rồi!"

Trận chiến này thua đến thê thảm!

Dù giết rất nhiều người nhưng họ vẫn thua, thất bại thảm hại, lực lượng Tô Vũ tích lũy mấy năm lại bị thiêu rụi trong vòng một giờ, quá sức tuyệt vọng!

"Thua ư?"

Tô Vũ cười khẽ: "Kê cười được đến cuối cùng mới là kê chiến thắng, ai nói hiện tại ta đã thua?"

"Ngài còn mạnh miệng!"

Ở bên cạnh, Thông Thiên Hầu lẩm bẩm một tiếng: "Chúng ta thật sự đã thua rồi!"

Thật thê thảm!

Khi đi lên cực kỳ hăng hái, nhân tài đông đúc, khi trở về thì tổn thất nặng nề, mười không còn một!

Thật là thê lương!

Tô Vũ nhìn sang Thông Thiên Hầu, cười hỏi: "Ngươi có quen Bách Chiến không?"

"Không quen"

"Cũng phải"

Tô Vũ gật đầu: "Ngươi một mực ở trong Tinh Vũ phủ đệ, há có thể quen được, Bách Chiến đại khái cũng rất ít hoặc nên nói là không đến bên kia"

"Ta chưa từng thấy hắn" Thông Thiên Hầu ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm: "Bất quá nếu hắn ngụy trang lên vào thì ta cũng không biết được đâu!"

Có lý!

Tô Vũ cười khẽ: "Hắn là thế!"

"Ngài còn có thể cười được à?"

Thông Thiên Hầu bày ra về mặt tang thương, bây giờ mà còn có thể cười được?

Thôi, ta hiểu rồi, hẳn là miễn cưỡng cười gượng để che đi sự đau khổ trong lòng.

Quá bi ail Nhân Chủ mới của thế hệ này vừa quật khởi liền bị người ta đánh ngã, có thể bảo trì tâm tính không sụp đổ thì đã là không tệ.

Y khổ não nói: "Ngay từ đầu nhìn thấy có thêm một vị Thiên Tôn thì lẽ ra chúng ta nên chạy đi, nếu vậy thì sẽ không bị đánh thành dạng này!"

Nhiều vị Thiên Vương cùng Hợp Đạo thế kia cơ mà, nhìn xem, chỉ sau một trận chiến đã chết hết rồi!

Chỉ còn lại một con chó!

Về phần y cũng chỉ là một cánh cửa, có tác dụng gì đâu!

Thực lực còn chưa tới nhị đẳng!

Tô Vũ đã bị phế đi, cảm giác bây giờ y dùng một tay cũng có thể bóp chết hắn.

Thật thê lương!

"Anh hùng mạt lộ, haiz!"

Thông Thiên Hầu cảm khái một tiếng, quá thảm hại rồi, trận chiến này có lẽ đã đánh cho Tô Vũ triệt để không còn lòng tin gì nữa.

Dù dưới hạ giới còn có Hợp Đạo, thế nhưng không có cách nào đánh tiếp được.

Thượng giới có cả đống Thiên Tôn, hình như còn có cả chủ nhân quy tắc!

Ngoại trừ một con chó thì Tô Vũ cũng chỉ còn lại một con rùa.

"Ngươi có thể ít nói đi vài câu không?"

Tô Vũ nhìn về phía y, ánh mắt bất thiện: "Không biết nói chuyện thì mau ngậm miệng!"

Thông Thiên Hầu còn muốn nói tiếp, ngươi bây giờ rất yếu, ta không nghe ngươi cũng chẳng sao, vừa nghĩ tới đó thì dư quang bỗng liếc nhìn sang Phì Cầu, trong nháy mắt bèn ngậm miệng, thôi được rồi, vị này vẫn còn một con chó, ta đánh không lại nó.

Thôi vậy, không đấu võ mồm với hắn nữa!

Phì Cầu cũng uể oải: "Tô Vũ, làm sao bây giờ? Chúng ta còn cứu được chủ nhân không?"

Đánh thua rồi!

"Đám Bánh Nhân Đậu đều đã chết cả.. "

Tô Vũ bật cười: "Ai nói y chết rồi? Bớt rầu rĩ đi, có gì đâu chứ! Chuyện tốt mà, trận chiến này chúng ta đại thắng!"

Thực sự là đại thắng!

Sau trận chiến ban nãy, rất nhiều nghỉ hoặc trong lòng hắn đã được giải đáp, rất nhiều suy đoán trở thành sự thật!

Tô Vũ mỉm cười nói: "Trước đó thực lực phe ta tích lũy quá nhanh nên hơi phù phiếm, bây giờ chúng ta chỉ lấy chất mà thôi! Cái này gọi là vứt bỏ hành lý, nhẹ nhàng lên trận, đó là chuyện tốt! Các ngươi bớt nói nhảm đi! Trước hết cứ xuống hạ giới cái đã! Tới hạ giới, ta sẽ mang theo hết thảy nhưng người mà ta nên mang đi, còn lại thì cứ lưu cho hắn ta!"

Tô Vũ sở sờ cằm: "Hắn không sai, ta cũng không sai, thế nhưng hắn xếp người vào chỗ ta thì chính là hắn sai rồi! Bắt ta cõng hành lý cho hắn lại càng là sai lầm! Món nợ này chúng ta sẽ tính sau!"

Nói đến đây, Tô Vũ cười lạnh một tiếng: "Tất cả mọi người đều đang hòa vào cuộc chơi, chỉ xem là ai chơi tốt đến cuối cùng mà thôi! Thực lực hắn mặc dù mạnh hơn ta một chút, thế nhưng dù hắn mạnh hơn thì cũng chưa tới tình trạng kia, nếu không thì đã sớm đứng ra nhất thống thiên hạ! Hắn vẫn kém một bậc, tối thiểu thì đấu không lại khi song phương liên thủ!"

Phì Cầu mờ mịt, Thông Thiên Hầu chớp mắt mấy cái, nói người nào vậy nhỉ?

Bách Chiến sao?

Cảm giác là thế!

Nhân tộc... Mọe nó, phức tạp quá đi!

'Ngươi bị đánh thành cẩu dạng rồi mà sao ta cảm giác giống như ngươi mới là kẻ thắng lớn nhất vậy? Thông Thiên Hầu lẩm bẩm.

Mà bên cạnh, Tiểu Bạch Cẩu hiếu kì nhìn thoáng qua Thông Thiên Hầu, nó hỏi: "Đánh thành cẩu dạng, ngươi nói ta hả? Ta vốn chính là tiểu cẩu mà!"

Thông Thiên Hầu: ".. "

Xấu hổ quá!

Không biết nói gì!

Tô Vũ liếc mắt nhìn y: "Nếu không phải ngươi còn có tác dụng thì ta đã làm cái chốt cửa bịt miệng của ngươi lại rồi!"

Thông Thiên Hầu kinh ngạc hãi hùng: "Năm đó Văn vương cũng nói như vậy đấy!"

"Ta không cần chốt cửa!" Thông Thiên Hầu vội vàng phân bua: "Chốt cửa rồi thì làm sao tùy tiện mở cửa ra được? Muốn mở thì sẽ phiền toái lắm đó!"

"Câm miệng đi!"

Tô Vũ chịu không được nữa, sớm biết thì đã bắt gia hỏa này tự bạo cho xong!

Bình Luận (0)
Comment