Tô Vũ xé rách thời không trường hà, giờ phút này, hắn muốn xé rách cũng hơi khó khăn.
Nhưng hắn vẫn còn có thể đi vào được.
Bước vào Nhân Hoàng đại đạo, Tô Vũ trầm tư một hỏi rồi bỗng hỏi: "Phì Cầu, ngươi cảm giác trong đám người chúng ta, ai có trách nhiệm nhất đối với Nhân tộc?"
Phì Cầu mờ mịt, sao ta biết được?
Tô Vũ chỉ hỏi rồi thôi, kỳ thật hắn không cần nó trả lời, hắn mỉm cười, tự lẩm bẩm: "Có lẽ... kẻ có trách nhiệm nhất hẳn là lão già kia đi! Y chỉ quan tâm tới Nhân tộc, chỉ chú ý tới tân hỏa của Nhân tộc! Y không quan tâm Nhân Chủ là ai, cũng không quan tâm ai sẽ là Nhân Chủ, thứ mà y để bụng chỉ là Nhân tộc truyền thừa bất diệt!"
Đại Chu vương!
Đây là một sự tồn tại rất đặc thù, y tồn tại kỳ thật chính là vì truyền hỏa.
Y không quan tâm Nhân Chủ là Tô Vũ hay Bách Chiến, y cũng không quan tâm tới một chút thù hận, y chỉ muốn hỏa chủng của Nhân tộc có thể một mực truyền thừa nối tiếp.
Bất quá, kế thừa đại đạo này sẽ không đơn giản như vậy!
Nhân Chủ, Tinh Vũ ấn, Nhân Chủ ấn, Thiên Môn... Có lẽ cần rất nhiều điều kiện.
Nếu như đơn giản thì sớm đã bị kế thừa rồi.
Tô Vũ không nói gì nữa, tiếp tục đạp không mà đi, lúc này Bút đạo đứt gãy mất kết nối khiến cho thực lực của hắn tụt giảm rất nhiều, nhưng mà dù không dung đạo thì Tô Vũ cũng có chiến lực Vĩnh Hằng đỉnh cấp.
Huống chỉ, hắn có rất nhiều bảo vật, trong Văn Minh Chí còn có một tôn Ma tộc Hợp Đạo tam đẳng, hiện tại nếu như có Hợp Đạo tam đẳng nào đến thì Tô Vũ cũng có tự tin giết chết đối phương.
Bút đạo mà thôi, đứt mất kết nối thì cứ đứt đi vậy.
Nếu như muốn khôi phục kỳ thật cũng không tính là quá khó khăn.
Bút đạo thực sự rất cứng cỏi, chỉ là đứt mất kết nối, có lẽ hao phí một chút thời gian thì hắn vẫn có thể có chiến lực Chuẩn vương như trước.
Tô Vũ cười nói: "Đi từ thông đạo ở Mệnh tộc xuống dưới, trạng thái này của ta chưa hẳn có thể đi đến tầng chín Tinh Vũ phủ đệ!"
Thông đạo ở Mệnh tộc chỉ cần trấn áp trong nháy mắt là được.
Thuận tiện cùng Mệnh Hoàng tán gẫu một lát.
Vạn giới này càng ngày càng thú vị.
Tô Vũ không có bất kỳ vẻ uể oải nào, ta còn trẻ, ta sợ cái gì?
Không cần nóng nảy!
Có người nguyện ý chống lên mảnh trời này là chuyện tốt, điều kiện tiên quyết là đừng quấy nhiễu ta, quấy nhiễu ta thì dù là Nhân tộc, ta cũng sẽ không khách khí!
Tô Vũ xuất phát về hướng thông đạo ở Mệnh tộc.
Cùng lúc đó.
Trong hư không vô tận, nơi bóng đêm phủ kín mọi hướng.
Nam tử áo trắng lẩm bẩm: "Ta cảm thấy tốc độ thời gian trôi qua ở vạn giới có lẽ xảy ra vấn đề, một cái chớp mắt liền là ngàn vạn năm!"
"Làm sao có thể!"
Bên cạnh, một vị nam tử uy vũ hùng trắng máu me khắp người, không dám tin liền át giọng gạt đi: "Nói hươu nói vượn!"
Tại sao lại có loại suy nghĩ này?
Chớp mắt liền là ngàn vạn năm... Ngươi nằm mơ à?
Nam tử áo trắng không để ý tới đối phương mà chỉ quay đầu nhìn về một phương hướng, lẩm bẩm: "Thật đấy! Ngươi không tin thì mặc kệ ngươi!"
"Vì sao ngươi lại nói như vậy?"
"Ta hồi ngươi, ngươi cảm thấy muốn kế thừa Bút đạo, cảm ngộ Bút đạo từ tám phần trở lên thì cần mất bao lâu?"
"Cảm ngộ Bút đạo... hẳn là phải một vạn năm nhỉ?"
"Một vạn năm?" Nam tử áo trắng cười khẽ: "Nếu là tuyệt thế thiên tài thì sao?"
"Một trăm năm?"
"Dù chỉ là một trăm năm, vậy ta hỏi ngươi, từ khi cảm ngộ tám thành trở lên lại bỗng nhiên đoạn mất kết nối từ Bút đạo, vậy thì cần thêm bao lâu?"
"Cái gì?"
Nam tử hùng tráng chấn động: "Chết rồi ư? Nhanh như vậy liền bị giết à? Là người thừa kế của ngươi bị người ta xử lý sao? Thế thì cũng quá nhanh rồi, Bút đạo của ngươi không tôi mà, làm sao lại dễ dàng bị người ta đánh chết được?"
Nam tử áo trắng cũng không nói gì, chỉ là lâm vào trong trạng thái mê mang.
Vạn giới đang xảy ra chuyện lớn sao?
Từng ngày trôi qua cũng không có cảm giác quá lâu, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, sau đó... không có sau đó, lần trước người thừa kế đã từng khiến y chấn động, ngoài miệng không nói nhưng thật tâm y khá xem trọng kẻ đó, vậy mà thoáng cái hắn lại mất kết nối với Bút đạo trong phút chốc.
Chết rồi sao?
Hay là như thế nào?
Truyền thừa của ta lại bị người đánh chết dễ dàng như vậy?
Kế thừa Bút đạo tám thành trở lên, ít nhất thì cũng có chiến lực Chuẩn vương mới đúng, dù không địch lại chủ nhân quy tắc thì cũng không thể bị giết nhanh như này!
Thật thảm hại!
Hiện tại mới chỉ qua vài ngày thôi mà.
"Theo lý thuyết, thiên tài kế thừa đại đạo của ta hẳn là khí vận cũng phải mười phần, sao lại bị giết nhanh như thế được?"
Nam tử áo trắng còn đang tự lẩm bẩm, sau một khắc, bỗng nhiên y nói: "Ngươi nói xem có phải là hắn chủ động tự đoạn mất đại đạo, muốn đi mở đạo khác hay không?"
"Cái gì?"
Nam tử hùng tráng đang chữa thương, mê mang trả lời một câu.
Nam tử áo trắng nhíu mày nhìn người kia một cái, tỏ ra ghét bỏ: "Luôn cảm thấy nói chuyện với ngươi cứ như nước đổ đầu vịt ấy!"
"Vậy thì ngươi bớt nói lại đi"
Tráng hán nọ đứng dậy, đoạn hô hào: "Đi, đi đánh nhau thôi!"
Nam tử áo trắng phủi phủi áo bào, thấy người kia cởi trần thì khẽ nhíu mày mắng: "Bại hoại!"
"Ngươi rảnh phát hoảng rồi!"
Tráng hán cũng tô vê ghét bỏ y: "Tiếp theo còn không phải sẽ là một thân đầy máu à, ta thấy ngươi đổi thành mặc áo bào đỏ thì hơn!"
"Vũ phu thiển cận!"
"Có thể đánh thì đều là vũ phu, ngươi nhã nhặn thì ngươi đừng đánh nhau!"
"Cái này không gọi là đánh nhau, cái này gọi là chiến tranh.. "
"Thôi thôi!"
Tráng hán không để ý tới, biến mất trong chớp mắt, nam tử áo trắng vẫn không ngại cần nhằn: "Đi cũng không có phẩm tướng gì cả, ngồi như chuông, đứng như thành đồng, đi thì cũng muốn phải đi thật tiêu sái!"
"Thần kinh, có ai nhìn thấy đâu!"
Phía trước, tráng hán quay đầu bỏ lại một câu khinh bỉ, tên bệnh thần kinh!
Tại địa phương quỷ quái đến cả quỷ đều không nhìn thấy con nào này, tại sao ta phải để ý những chuyện đó?
Suốt ngày vui buồn thất thường!
Được rồi, không thèm để ý tới gia hỏa này nữa, vô số năm tháng qua y đều là như thế.
Mà phía sau, nam tử áo trắng khẽ lắc đầu, không có ai liền có thể không thèm để ý sao?
Quả nhiên, vũ phu vĩnh viễn cũng không hiểu cái gì gọi khí chất!
Thôi, chuyện ở vạn giới không quản được, y cũng lười quản.
Suốt ngày cổ cổ quái quái, lúc này mới chỉ mấy ngày thôi, một hồi cảm ngộ rất nhanh, một hỏi lại đứt gãy đại đạo, qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ biến mất cũng nên, đừng xen vào làm gì!