Thời không trường hà mở ra, Tô Vũ lập tức biến mất.
Chờ hắn đi rồi, một đám ma trơi liền lập lòe trôi nổi ngó nghiêng khắp mọi ngóc ngách.
Mà trong đám này còn có người sống.
Kỳ Dung bỗng lên tiếng: "Hắn đi rồi, nếu giờ ta rời đi, Vô Mệnh, Hồng Mông, các ngươi sẽ cản ta sao?"
Hai người đồng loạt nhìn về phía bà.
Hồng Mông nhíu mày: "Kỳ vương phi muốn rời khỏi đây ư?"
Nói rồi Hồng Mông chân chờ một chút: "Kỳ vương phi, hay là cứ chờ hắn trở về, ngươi nói với hắn một tiếng có lẽ hắn sẽ không ngăn cản đâu"
Kỳ Dung bất đắc dĩ đáp: "Ta nói rồi, hắn bảo ta nợ hắn một cái mạng, trước hết phải dùng mệnh để trả lại đã!"
Thế này thì chịu rồi, bọn ta cũng không có biện pháp gì cả.
Hồng Mông ho nhẹ một tiếng: "Vương phi, vì sao ngươi lại muốn đi? Chỉ sợ bây giờ người khác cũng không dung được vương phi, thân là đạo lữ của Nhân Chủ đời thứ ba, Bách Chiến chưa hẳn đã hoan nghênh ngươi, ngoại trừ chỗ này thì hình như vương phi cũng không có nơi nào để đi nữa"
Kỳ vương phi trầm mặc một hỏi, mở miệng nói: "Ta cũng không nhất định phải đi, nhưng ta muốn đi xem vài thứ năm đó ta lưu lại liệu có còn hay không"
"Thứ gì vậy?" Hồng Mông đề nghị: "Nếu vương phi không ngại, ta có thể làm thay, giúp vương phi thu hỏi về đây Kỳ vương phi nhìn về phía Hồng Mông, nửa ngày sau mới nói: "Lão Quy, năm đó ta tìm ngươi, muốn nhờ ngươi giúp Nhạc Cương, khi đó ngươi đã từ chối, nói rằng ngươi có chức trách của mình, không được tự ý rời vị trí! Bây giờ ngươi lại ngoan ngoãn theo sát Tô Vũ, trong khi hắn là kẻ yếu nhất trong các thế lực, chẳng lẽ Nhạc Cương không bằng hắn sao?"
Hồng Mông rơi vào trầm tư, hồi lâu sau lão mới thành thật đáp: "Quả thật là không bằng, Nhạc Cương... vẫn kém hơn một chút"
"Vì sao lại nói như vậy?"
Hồng Mông cười đáp: "Nhạc Cương có thiên phú không yếu, chín đời Nhân Chủ, không, mười đời Nhân Chủ chẳng có ai là kẻ yếu! Bất quá Nhạc Cương không hung ác như Tô Vũ, không mạnh bằng Bách Chiến, cũng không đủ quả quyết, chung quy vẫn là người được nuôi trong nhà, mà không phải cỏ hoang dại!"
Kỳ Dung nhíu mày.
Lão Quy khẽ thở dài, phân tích cho bà hiểu: "Nếu đổi thành Tô Vũ, tại triều tịch thứ ba ắt sẽ có rất nhiều lựa chọn! Năm đó Kỳ vương phi bị xử quyết, nếu Tô Vũ là Nhạc Cương thì hắn sẽ mang vương phi rời đi, bỏ chạy hoặc là dứt khoát phản bội Nhân tộc!
Nếu đổi thành Bách Chiến, dù để vương phi giả chết giống như Nhạc Cương thì sau đó Bách Chiến cũng sẽ nghĩ biện pháp lừa giết những lão gia hỏa kia, chứ không phải ở một khắc cuối cùng chém giết đồng quy vu tận với vạn tộc"
Lão Quy lắc đầu: "Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt thì Nhạc Cương đều không quá quả quyết! Mỗi lần đều bỏ qua thời cơ tốt nhất! Nhạc Cương thích bày mưu rồi hành động, một khi có chút gió thổi cỏ lay lập tức sẽ kết thúc tất cả kế hoạch, khuyết thiếu tỉnh thần mạo hiểm"
Lão Quy đánh giá một lượt về vị Nhân Chủ ở triều đại kia, cuối cùng lão nói: "Cho nên nếu vương phi muốn tìm Nhạc Cương về, hoặc là tìm thân Tử Linh của hắn, nâng đỡ hắn tranh bá chư thiên lần nữa thì từ bỏ đi!"
Lão cảm khái: "Có Bách Chiến và Tô Vũ ở đây, lão phu nói câu khó nghe, mọi người có rất nhiều lựa chọn, vì sao lại phải chọn Nhạc Cương? Trong mười đời Nhân Chủ, dù không chọn hai vị này thì chọn con của Võ vương cũng sẽ mạnh hơn Nhạc Cương!"
"Cho nên dù vương phi thật sự tìm được thân Tử Linh của Nhạc Cương, ta khuyên vương phi nên từ bỏ những suy nghĩ không thiết thực ấy! Hiện tại Vũ Hoàng vẫn còn cần dùng đến vương phi, nếu không dùng được... vương phi lại cứ bồi hỏi như thế thì chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị Vũ Hoàng vứt bỏ giống như đám Ám Ảnh Hầu!"
Gương mặt Kỳ vương phi vẫn còn hơi gầy gò, ánh mắt bà lộ ra dị sắc nhìn về phía lão Quy rồi lại nhìn đám người Mệnh Hoàng, cuối cùng thở dài một tiếng: "Hóa ra Nhạc Cương ở trong mắt các ngươi tệ hại như thế sao?"
"Không!"
Lão Quy lắc đầu: "Tất cả các vị Nhân Chủ đều là trang tuấn kiệt một thời! Đều là tỉnh anh của cả một thời đại, bọn hắn có thể bước vào Thiên Vương cảnh trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí là Thiên Tôn cảnh, đây không phải điều mà các vị Hầu Thượng Cổ có thể so sánh được! Có thể đứng ra làm Nhân Chủ thì sao có thể yếu nhược? Nhưng mà chính bởi vì đều là thiên kiêu nên mới có sự khác nhau, mới có sự tồn tại càng yêu nghiệt hơn che lấp hết thầy quang huy của bọn họ!"
Các vị Nhân Chủ không có ai là kẻ yếu.
Đều là tỉnh nhuệ trong tinh nhuệ!
Kỳ Dung không nói gì, hỏi lâu sau bà mới ngẩng đầu lên, đoạn nói: "Vẫn cứ để ta ra ngoài một chuyến đi, ta sẽ trở lại, ta thực sự muốn đi lấy một vài thứ"
Hồng Mông nhíu mày.
Lúc Tô Vũ ở đây thì ngươi không nói, bây giờ người vừa đi thì ngươi lại nói mấy lời này, ta biết quyết định thế nào?
Thả ngươi đi lỡ như ngươi mật báo hoặc là mang người đánh tới... Nơi này còn cả đống cường giả chưa khôi phục, nếu mà tận diệt, Tô Vũ chắc chắn sẽ khóc mù mắt, khi đó ta biết tìm đâu ra cường giả đền cho hắn?
"Vương phi muốn đi lấy vật gì?"
Kỳ vương phi mệt mồi đáp: "Một ít ngụy đạo"
"Hữm?"
Hồng Mông không hiểu, có ý gì?
Kỳ vương phi giải thích: "Một vài ngụy đạo năm đó ta tự mình thu thập, ta muốn cầm về, miễn cho bị mất, bây giờ còn hay không thì cũng khó nói. Lấy được chúng thì có thể chế tạo một nhóm cường giả ngụy đạo, những ngụy đạo này đều đã được ta bồi dưỡng, khá là cường đại"
Đây không phải là thứ mà ngụy đạo của Tô Vũ có thể so sánh, ngụy đạo của Tô Vũ là trạng thái ban đầu, chưa trải qua uẩn dưỡng, kỳ thật đều không hề mạnh, đại đạo thì cũng cần người bồi dưỡng lâu năm.
Thế nhưng Hồng Mông thật sự rất khó đưa ra quyết định.
Tô Vũ không có ở đây, nếu như có Vạn Thiên Thánh thì cũng có thể làm chủ một hai, mấu chốt là hiện tại Vạn Thiên Thánh cũng vắng mặt.
Hồng Mông đảo mắt một hỏi, bỗng nhiên lão nhìn về phía Phì Cầu, Phì Cầu đang tấn công đoàn ánh sáng Bánh Nhân Đậu, chơi đến là vui vẻ.
"Phì Cầu đạo hữu, Kỳ vương phi muốn đi ra ngoài, Phì Cầu đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Phì Cầu đè Bánh Nhân Đậu dưới móng vuốt của mình, đang muốn cắn một cái, nghe vậy thì nó bèn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, nửa ngày sau mới nói: "Cái gì?"
"Kỳ vương phi muốn đi ra ngoài lấy ít đỏ, Phì Cầu đạo hữu cảm thấy có được không?"
Phì Cầu ngây ra, ta không biết đâu.
Vì sao ngươi lại hồi ta?
Được rồi, mặc dù không biết tình huống, Phì Cầu suy tư một chút vẫn nói: "Vậy ta cùng đi với bà ấy!"
Kỳ vương phi nhìn thoáng qua Phì Cầu rồi lại nhìn Hồng Mông, thầm mắng một tiếng!
Một lũ hỗn đản!
Hồng Mông nở nụ cười, truyền âm dặn dò vài câu, rất nhanh, Phì Cầu lắc lắc cái đuôi còn chưa mọc hết đi theo Kỳ vương phi.
Chờ bọn hắn đi rồi, Vô Mệnh mới lên tiếng: "Có phải Kỳ vương phi lưu lại chút chuẩn bị ở sau nên mới nói là lấy ngụy đạo gì đó? Ta cảm thấy có thể là đi tìm đại đạo của chính mình hoặc là tìm đạo của Cung vương thì đúng hơn"
Tô Vũ nói Kỳ vương phi biết thuật hóa đá.
Mà chân đạo của Cung vương chính là thứ này.
Đương nhiên, Quy Nguyên Đao của Cung vương cũng là nhất tuyệt, không biết Kỳ vương phi có an bài chút gì đó hay không.
Hồng Mông cũng không quá để ý, nói lắng sang chuyện khác: "Không biết Vạn phủ trưởng có thể trở về được không. Nếu không thể vậy thì đã kết thù lớn rồi!"
Về phần kết thù với ai, Bách Chiến hay Hỗn Độn nhất tộc đều là kẻ thù!
Những người khác không lên tiếng, hóa thành vòng sáng du đãng chung quanh.
Bản tôn chưa khôi phục nên những người này cũng lười nói nhiều.