Sắc mặt Hạ Hổ Vưu không ngừng biến hóa, hồi lâu sau cậu mới quay đầu nhìn về phía Kỹ Hồng, nói khẽ: "Kỷ thự trưởng, ngươi nói xem... chúng ta đi rồi thì những người này có bị liên lụy không?"
"Không đâu"
Kỹ Hồng phân tích: "Bách Chiến dẫu sao cũng là Nhân Chủ, hắn tới thì cũng sẽ không so đo với người bình thường, dù muốn xử lý thì cũng không nhằm vào những bách tính nhỏ yếu như vậy"
Vẻ mặt Hạ Hổ Vưu hơi khác thường: "Thế nhưng lòng họ lại không thể yên! Cảm thấy không ai ra mặt, không ai làm chỗ dựa cho họ! Đại Hạ phủ có tới cả triệu vạn dân chúng, theo Hạ gia rời đi đã hơn bốn trăm năm!"
"Không có khả năng đều đi hết, có thể đi một phần mười hay một phần trăm đã coi như không tệ rồi!"
Sắc mặt của cậu hơi dị dạng: "Vậy người còn dư lại sẽ rất bàng hoàng, không có trụ cột tinh thần thì có phải sẽ rối loạn hay không?"
Cậu khẽ thở dài: "Hạ gia cắm rễ ở đây nhiều đời, mà bọn họ cũng nhiều đời chinh chiến thiên hạ, càn quét chư thiên cùng Hạ gia! Kỷ thự trưởng... Ngươi nói xem... Chúng ta lại đột ngột rời đi, chuyện này là sao?"
Kỷ Hồng không lên tiếng.
Hạ Hổ Vưu tựa như khóc lại tựa như cười: "Ta thực sự không chú ý tới điểm ấy, Nhị gia gia cũng không cân nhắc quá nhiều, y cũng không nghĩ tới mọi người sẽ lo lắng như vậy, hóa ra Hạ gia cùng Đại Hạ phủ sớm đã là một thể!"
"Phủ chủ!"
Kỹ Hồng biến sắc, Hạ Hổ Vưu đắng chát nói: "Ta... Ta muốn lưu lại! Ta muốn nói với mọi người rằng đừng lo lắng! Hạ gia sẽ không đi! Hạ gia sẽ ở lại bồi mọi người!"
"Ta muốn nói cho con dân của Đại Hạ phủ biết rằng người của Hạ gia vẫn luôn ở đây!"
"Bách Chiến tới mà muốn gây chuyện thì cứ tìm Hạ gia ta!"
"Muốn giết thì cứ giết người Hạ gia!"
"Thự trưởng, ta không thể từ bỏ con dân của Đại Hạ... Ta không thể làm như vậy!"
Lòng cậu càng thêm đắng chát: "Ta rất muốn đi theo Tô Vũ, Hạ gia cũng là người ủng hộ đáng tin cậy của hắn, ta và hắn còn là đồng học, là bạn tốt, về sau làm thần tử của hắn thì cũng không tệ!"
"Nhưng ngẫm lại, ta thật sự không thể đi!"
Hạ Hổ Vưu thở dài một tiếng: "Ta biết, Hạ gia đi theo Tô Vũ thì sẽ được coi trọng, lần này, Tô Vũ nhất định sẽ cường hóa người nhà như chúng ta.."
Cậu biết lần này Tô Vũ nhất định sẽ không để người đi theo hắn tiếp tục nhỏ yếu.
Tài nguyên, chỗ tốt gì đó nhất định đều sẽ nghiêng hết về bọn hắn, trước đó vì cấp tốc làm thế lực của mình mạnh lên, chỉ cần không phải quá không đáng tin cậy thì hắn đều ưu tiên đồ tốt cho cường giả chứ không phải thân bằng hảo hữu.
Nhưng lần này thì khác.
Bấy giờ, Hạ Hổ Vưu đã có quyết định, cậu không còn thở dài, không còn dáng về phân vân nữa, cậu nhìn về phía những cư dân Đại Hạ phủ dưới kia, bất giác mỉm cười: "Thự trưởng, những người này mới là căn cơ của Hạ gia! Từ sau khi Hạ gia là Nhân vương, tằng gia gia đã mở ra Đại Hạ phủ, bảo hộ thương sinh... Không phải là vì cường đại nên mới cường đại, mà là vì thủ hộ những người dân nhỏ yếu đã tin tưởng vào chúng ta!"
Cậu tươi cười xán lạn: "Cũng tốt, để ta lưu lại đi! Bách Chiến muốn gây sự thì cứ tìm ta!
Dù hắn không tìm đến, ta cũng muốn trong phạm vi năng lực của mình giúp con dân Đại Hạ phủ được sống tốt hơn!"
Cậu nói tiếp: "Còn có người muốn đi, ta... Thự trưởng, ta muốn liên lạc với một số người, chúng ta hãy cùng nhau ở lại bảo vệ Nhân tộc, bảo vệ các đại phủ, bảo vệ căn cơ của chúng ta!"
"Khai phủ nhiều năm như vậy, tuy Nhân tộc có nội chiến nhưng đều là người một nhà, thịt nát trong nồi thì cũng là người của mình! Bách Chiến chỉ là người triều tịch trước!"
"Bọn hắn không giống chúng ta!"
Thật sự không giống!
Hạ Hổ Vưu đã có quyết định, chẳng những cậu không thể đi mà cậu còn muốn liên lạc với một số người ở lại.
Cậu muốn ở lại nơi đây!
Thanh tẩy thì cứ thanh tẩy chúng ta là được.
Miễn cho người đi hết, Bách Chiến thẹn quá hóa giận lại trút cơn bực tức lên những bá tánh bình thường.
Sắc mặt Kỷ Hồng thay đổi: "Phủ chủ! Ngươi là dòng chính của Vũ Hoàng, nói câu khó nghe một chút... Hạ gia cùng Chu gia mới thật sự là người ủng hộ mãnh liệt nhất giúp Vũ Hoàng thượng vị, thế nhưng càng ủng hộ nhiều bao nhiêu thì đến tân triều lại càng khó sống bấy nhiêu!"
"Những người khác lưu lại có lẽ sẽ không có việc gì, nếu Bách Chiến là minh chủ thì sẽ không so đo với mọi người... Thế nhưng Hạ gia thì khác!"
"Vũ Hoàng kỳ thật cũng là minh chủ, nhưng ngươi thấy đó, hắn đối với những kẻ không phải dòng chính có thái độ gì?"
"Một triều thiên tử một triều thần!"
"Lời này cũng không phải là không có đạo lý, bất kỳ thời đại nào, dù Nhân Chủ thánh minh đến mấy thì cũng sẽ không cho phép người của triều đại trước đắc thết Nhất là khi Vũ Hoàng còn sống!"
Tô Vũ chết rồi thì còn dễ nói.
Mấu chốt là hắn vẫn còn sống.
Nếu Hạ Hồ Vưu lưu lại thì sẽ có một chút hàm nghĩa, Bách Chiến suy nghĩ nhiều một chút thì có lẽ sẽ cảm thấy đây là tai mắt Tô Vũ lưu lại.
Hạ gia là người ủng hộ Tô Vũ mạnh mẽ nhất.
Sẽ không xuất hiện chuyện phản nghịch Tô Vũ!
Vậy thì họ chỉ có thể tồn tại như cái gai trong mắt Bách Chiến mà thôi!
Hạ Hổ Vưu mỉm cười: "Ta biết, nhưng Tô Vũ còn sống cũng là chuyện tốt! Bách Chiến không muốn triệt để xé mặt thì tối thiểu sẽ không giết ta. Giết ta thì chính là kết tử thù! Về phần những thứ khác, ta đều có thể chịu đựng!"
Hạ Hổ Vưu nhướng mày: "Thự trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tâm tình Kỷ Hồng vô cùng nặng nề.
"Một khi Vũ Hoàng không cách nào trở về... Chúng ta...
"Là ta!"
"Không, là chúng ta!" Kỷ Hồng nhấn mạnh: "Nếu Phủ chủ lưu lại thì chúng ta đều sẽ lưu lại! Hạ gia không đi, sao chúng ta có thể rời đi?"
Hạ Hổ Vưu nhíu mày: "Tằng gia gia, phụ thân và Nhị gia gia của ta đều sẽ đi, chỉ có ta lưu lại..."
"Như nhau!" Kỷ Hồng nói: "Người Hạ gia vẫn là Phủ chủ, ta chính là Thự trưởng của Hạ gia, há có thể tự ý rời bỏ vị trí?"
Hạ Hổ Vưu không đi thì y cũng sẽ không đi.
Sau lưng, mấy vị tướng quân nhao nhao lên tiếng: "Thề chết theo ngài!"
Hạ gia phàm là còn một người ở lại thì tất cả mọi người đều sẽ không đi, sẽ lưu lại bảo vệ mảnh đất này!
Hạ Hổ Vưu nhìn chằm chằm mọi người, hỏi lâu sau cậu mới cười tự giễu: "Chưa từng nghĩ ngày thường Hạ Hổ Vưu ta bị các ngươi khinh thường, không coi ta là Phủ chủ, hôm nay... đám gia hỏa các ngươi lại biểu hiện sự trung thành, mẹ nó, ghê tởm chết ta!"
Kỷ Hồng bật cười, những người khác cũng cười hùa theo.
Nếu Phủ chủ lưu lại thì mọi người liền ở cùng nhau, ngày bình thường cha ngươi vẫn còn sống, ai mà buồn để ý tới ngươi chứ?
Hiện tại, họ khẳng định là sẽ rời đi.
Dòng chính của Vĩnh Hằng không đi thì lại là chuyện khác.
Mà Hạ Hổ Vưu có lẽ sẽ là người duy nhất của Hạ gia ở lại thủ Nhân cảnh, từ nay về sau, đây chính là chủ của bọn họ.
Một ngày này, Hạ Hổ Vưu bắt đầu liên lạc với một số người.
Chu gia, cậu liên hệ cho Chu Quảng Thâm, con trai lớn của Chu Thiên Đạo.
Tần gia, cậu liên hệ với Tần Hạo, Tần gia lão nhị.
Còn cả Đại Đường phủ, Đại Hán phủ...
Những cường giả của các đại phủ khả năng lớn là đều sẽ di theo Tô Vũ, Hạ Hổ Vưu hi vọng bọn họ có thể lưu lại một người, lưu lại nhất mạch để có thể giữ vững vùng tịnh thổ này.
Tương lai ra sao không một ai biết.
Lưu lại thì cũng chẳng thể rõ con đường phía trước.
Nhưng mọi người đều nghĩa vô phản cốt Chúng ta nên ở lại, nếu không thì ai sẽ tới làm chủ cho con dân đã theo chúng ta mấy trăm năm?
() Nghĩa vô phản cố - ⁄ZElf: làm việc nghĩa thì không được chùn bước, quay đầu lại.