Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3110 - Chương 3110: Có Trở Về Hay Không?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3110: Có Trở Về Hay Không?
 

Nửa tháng thoáng cái đã qua.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu hội tụ.

So với trong tưởng tượng còn đông hơn nhiều.

Đây là vì không ngừng có cao tầng các đại phủ trấn an bọn họ, nếu không e là sẽ còn nhiều hơn nữa.

Nhân tộc đều tề tụ về Tinh Lạc Sơn, người nguyện ý đi của các đại phủ đều được quân đội hộ tống lần lượt đến đó. Ở đây, bọn hắn sẽ được truyền tống rời đi từng nhóm một.

Tinh Lạc Sơn.

Rất nhiều người tụ tập.

Các cường giả của đại phủ, chủ nhân khai phủ, Phủ chủ đương nhiệm đều lần lượt góp mặt, người đông nghìn nghịt.

Tất cả mọi người đều vì tương lai mờ mịt mà thấy bất an, khủng hoảng, lo lắng.

Mà vào lúc này, Tô Vũ cũng đã về tới Nhân cảnh.

Nửa tháng trôi qua, mọi người cũng nên có quyết định cả rồi.

Khi hắn trở lại Nhân cảnh, cảm nhận được khí tức nông đậm ở Tinh Lạc Sơn thì bất giác cảm thấy xốn xang, thật là nhiều người.

Đơn thuần nhìn từ khí tức thì chỉ sợ không dưới năm ba ngàn vạn!

Làm sao lại nhiều như vậy?

Tuy so với cả Nhân tộc thì không tính quá nhiều, thế nhưng hắn muốn tới Tử Linh giới vực chứ không phải đi du sơn ngoạn thủy, đã nói người bình thường tận lực đừng theo, dưới Đằng Không tốt nhất cũng đừng đi.

Nhân tộc nào có ngàn vạn Đằng Không?

Tô Vũ khẽ nhíu mày, cảm thấy số người đi theo đã vượt ngoài dự kiến.

Đương nhiên, đặt ở Thiên Uyên giới thì dĩ nhiên vẫn có thể chứa nhiều người như vậy, đừng nói năm ba ngàn vạn, nhiều hơn gấp bội cũng đều có thể sinh sống, thế nhưng sẽ phải ly biệt quê hương, những người này đang nghĩ gì vậy?

Tô Vũ không hiểu!

Hắn nhìn về phía Đại Hán vương cùng theo tới, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc có bao nhiêu người hội tụ đến Tinh Lạc Sơn?"

Đại Hán vương lắc đâu, ông không biết.

Ở bên cạnh, Chu Thiên Đạo liền đáp: "Ước chừng khoảng năm ngàn vạn người"

"Thế thì quá nhiều rồi!"

Tô Vũ cảm thấy bất lực.

Chu Thiên Đạo liền cười nói: "Tất cả mọi người đều tin tưởng Vũ Hoàng, cho nên phần lớn đều đi theo, kỳ thật chúng ta vẫn một mực khuyên nhủ, nếu không e là sẽ còn đông hơn! Nếu không phải là chúng ta không ngừng trấn an, đừng nói năm ngàn vạn, năm mươi ngàn vạn e là cũng có!"

Tô Vũ nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Năm ngàn vạn có thể so với toàn bộ nhân số ở thượng giới.

Hắn không nói nhiều, rất nhanh, một đoàn người đã đến Tinh Lạc Sơn.

Bên ngoài Tinh Lạc Sơn đều là quân đội.

Lần này rút lui, quân đội đi theo chỉ sợ đều đã lên đến ngàn vạn.

Quân tinh nhuệ của Nhân cảnh cơ hồ đều tề tựu.

"Bái kiến Vũ Hoàng bệ hạt!"

Khi bóng dáng Tô Vũ hiện lên, phía dưới, tiếng hò reo như núi kêu biển gầm truyền đến, chấn động thiên địa!

Tô Vũ hơi sâu mi khổ kiểm, nhưng hắn vẫn che giấu hết thầy.

Thật là nhiều người!

Kỳ thật hắn không quá muốn mang đi nhiều người như vậy, huống chỉ trong đây còn có không ít lão nhân cùng hài tử, mấy vị này tới xem náo nhiệt hay gì?

Mặc dù hắn đã nghĩ đến việc dung nhập Thiên Uyên giới vực vào Tử Linh giới vực, tránh cho tử khí xâm nhập, nhưng thực tế chuyện ra sao thì cũng rất khó nói.

Những người bình thường này có thể chống đỡ được sao?

Đây không phải là tự tìm phiền toái sao?

Trong đám người, cư dân của ba mươi sáu phủ sắp xếp thành một vòng dựa theo đại phủ của mình, chiếm cứ toàn bộ Tinh Lạc Sơn.

Thôi thôi!

Đã tới thì cứ mang đi vậy.

Tô Vũ nhìn thoáng qua bốn phương, người không hề ít, ai nên tới đều đã tới, ai mà hắn cảm thấy không nên theo thì cũng tới cả. Kì lạ thật, chẳng lẽ bọn họ đều cải biến tâm tư rồi sao?

Tô Vũ còn vội vã làm việc nên không nhiều lời, trực tiếp hô: "Mọi người vào cửa theo thứ tự, không nên hoảng loạn, ta sẽ thu nhập mọi người vào binh khí, sau đó sẽ phóng xuất tất cả sau!"

Dứt lời, Văn Minh Chí lơ lửng, từng trang sách hiển hiện, các cánh cửa hiện ra.

Hơn ngàn trang sách phân bố ở bốn phương tám hướng.

Tô Vũ hô: "Mọi người lần lượt tiến vào, đừng chen chúc, yên tâm sẽ có đủ chỗ, lần này mọi người đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người"

Lời hắn nói có vài phần nghiêm túc.

Ngay một khắc ấy, bỗng nhiên, có người kêu lên: "Vũ Hoàng bệ hạ!"

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, hóa ra là Đại Thương vương.

Tô Vũ khế nhíu mày, vị này muốn làm cái gì đây?

Ngươi có đi hay không, không đi thì dẹp!

Hắn không có hảo cảm gì nhiều đối với Đại Thương vương, lúc trước hắn còn có vài mâu thuẫn với Thương Thiên Kiều, hậu duệ của Thương gia.

Đại Thương vương mặc kệ vẻ mặt Tô Vũ như thế nào, lớn tiếng hỏi: "Bệ hạ, Thương mỗ muốn hỏi một câu, bệ hạ có thể cho ta đáp án được không?"

Tô Vũ nhìn đối phương: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Ta hỏi bệ hạ, ngày nào chúng ta có thể trở về?"

Tô Vũ nhíu mày đáp: "Con đường phía trước không thể biết..."

"Không!"

Đại Thương vương cao giọng quát: "Ta không muốn nghe đáp án như vậy, thần dân của ta cũng không muốn nghe đáp án ấy! Hôm nay năm ngàn vạn dân chúng rời đi hay chục tỷ Nhân tộc lưu lại thủ Nhân cảnh đều không muốn nghe câu trả lời này!"

"Chúng ta muốn biết, Vũ Hoàng có thể trở về Nhân cảnh hay không?"

Ông ta cao giọng quát: "Chúng ta muốn hỏi, rốt cuộc bệ hạ có tâm tư gì? Từ bỏ Nhân tộc hay là không từ bỏ? Nếu không từ bỏ, nếu bệ hạ còn có tâm tư đánh trở về thì cho đủ là gian nan hiểm trở, chúng ta cũng nguyện ý đi theo!"

"Bách Chiến dù sao cũng không phải Nhân tộc triều tịch này, tâm tư hắn thế nào thì chúng ta đều không biết!"

"Chúng ta chỉ biết là Vũ Hoàng đến từ Nhân tộc, đến từ Đại Hạ phủ, là người mà chúng ta chứng kiến quật khởi từng bước một, chứng kiến bệ hạ trở thành Nhân Chủ!"

"Bây giờ, bệ hạ muốn chúng ta tới Tử Linh giới vực, chúng ta nguyện ý đi theo, chỉ mong bệ hạ cho chúng ta một đáp án... Liệu có còn trở về nữa không?"

"Có còn trở lại mảnh cố thổ này không?"

"Tha hương tuy tốt đến mấy thì cũng không bằng cố hương! Lá rụng về cội, chúng ta hi vọng có thể an táng tại phiến đại địa này! Chúng ta hi vọng có thể hồn về cố thổ, chứ không phải bỏ mạng ở nơi đất khách quê người!"

Thanh âm Đại Thương vương cao vút, rống to: "Ta muốn hỏi bệ hạ, rốt cuộc ngài có đánh trở về hay không? Dù phải ẩn núp ngàn vạn năm, chỉ cần bệ hạ có tâm tư trở về, chúng ta sẽ nguyện ý đi theo!"

"Nếu bệ hạ không muốn trở về... Vậy thì cứ để chúng ta lưu lại nơi đây, cùng tồn vong với Nhân cảnh này!"

Tô Vũ biến sắc: "Bách Chiến cũng là Nhân tộc...

"Không!"

Đại Thương vương cao giọng quát: "Dù hắn là Nhân tộc thì hắn cũng không phải Nhân tộc mà chúng ta biết! Hắn là Bách Chiến vương, hắn là Nhân tộc từ sáu ngàn năm trước! Chẳng lẽ lại trông cậy vào người từ sáu ngàn năm trước đoạt mệnh cho người bình thường sao? Đứng nhìn bọn họ đóng giữ Đông Liệt cốc, đánh tới mức chỉ có một binh một tốt sao?"

"Tình hình chiến đấu chỉ cần hơi nghịch chuyển, bệ hạ cảm thấy liệu họ có giống như sáu ngàn năm trước, lần nữa vứt bỏ Nhân tộc, ẩn núp tha hương, chờ đợi cơ hội hay không?"

"Bọn họ sẽ vì Nhân tộc mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng sao?"

Đại Thương vương phẫn nộ thét gào: "Bệ hạ trả lời ta, bọn họ sẽ như vậy ư?"

Tô Vũ không nói gì.

Đại Thương vương tiếp tục hét to: "Nếu bệ hạ không muốn trở về, chỉ muốn chạy trốn khỏi Nhân cảnh, vứt bỏ gánh nặng Nhân cảnh, khinh trang thượng trận... Vậy chúng ta sẽ thành toàn cho bệ hạ, hôm nay lựa chọn theo Nhân Chủ khác, chúng ta có thể thần phục Bách Chiến nhưng sẽ không quy tâm! Nguyện cùng Bách Chiến làm bạn nhưng tuyệt đối không thừa nhận hắn là Nhân Chủ! Lão phu bất tài, nếu không ai muốn làm Nhân Chủ... Lão phu cũng liều làm một lần!"

Ông tự đề cử chính mình trở thành Nhân Chủ.

Ông không phải vì đoạt quyền, chỉ muốn nói cho Tô Vũ biết rằng nếu ngươi không muốn đánh trở về, chúng ta sẽ không theo ngươi!

Bình Luận (0)
Comment