Tô Vũ không lên tiếng, hắn nhìn về phía mấy ngàn vạn ánh mắt chờ đợi dưới kia.
Hắn đã nhìn ra khát vọng của bọn họ.
Bọn họ rất muốn trở về!
Bên ngoài, hơn ngàn vạn quân sĩ bỗng nhiên cùng nhau quỷ xuống, một vị cường giả Nhật Nguyệt tối đỉnh bay lên không trung, lớn tiếng hô: "Vũ Hoàng bệ hạ, lão thần là Ngô Tịch! Nếu bệ hạ không muốn trở về... Chúng ta sẽ lưu lại Nhân cảnh tiếp tục chinh chiến tứ phương! Nhân tộc ta chinh phục vạn tộc, Bách Chiến trở về phải chăng vẫn sẽ tiếp tục? Hắn có lựa chọn ẩn núp không hay là làm gì khác?"
"Thù hận không quản, vạn tộc không phục, một khi Bách Chiến rời đi... liệu có xuất hiện thảm trạng vạn tộc đồng loạt công kích Nhân tộc?"
"Hơn 400 năm trước, vạn tộc xâm lấn, Nhân tộc ta trả giá bằng máu để đuổi vạn tộc.
Hôm nay, chúng ta không muốn lịch sử tái diễn nữa!"
"Bệ hạ có trở về không?"
"Còn trở lại nữa không?"
Từng tiếng hét to vang vọng đất trời.
Ngươi sẽ trở lại chứ?
Nếu ngươi không về... Chúng ta quyết không đi!
Đây là cố hương của chúng ta, cố thổ của chúng ta.
Tô Vũ nhìn quanh, nhất thời, hắn hơi thất thố.
Liệu ta có còn trở lại không?
Ta vứt bỏ Nhân cảnh chính là vì muốn quảng đi một cục nợ, ta nghĩ rằng mình mang các ngươi đi là đủ rồi, không lo ăn mặc, không sợ thiếu tài nguyên tu luyện, các ngươi đã nguyện đi theo ta thì ta sẽ không để cho các ngươi chịu khổ.
Thế nhưng tất cả mọi người đều đang hỏi hắn, ngươi có còn trở lại không?
Tô Vũ trầm mặc một hỏi mới nói: "Ta không mang mọi người đến thẳng Tử Linh giới vực, mà là vào Thiên Uyên giới vực sau khi đã cải tạo. Kỳ thật nó không khác Nhân cảnh cho lắm, sẽ không liên hệ gì với Tử Linh như lời đồn"
"Đó cũng không phải cố thổi"
Đại Thương vương quát: "Nếu năm đó chúng ta nguyện ý thì đã có thể mang theo người nhà rút lui đến những giới vực khác! Thế nhưng hơn bốn trăm năm qua, chúng ta đều không làm như vậy, dù cho Nhân cảnh cực kỳ nguy hiểm!"
"Bởi vì đây là nơi chúng ta sinh thành!"
"Chúng ta chỉnh chiến vì mảnh đất này, chúng ta chỉnh chiến vì Nhân tộc nơi đây!"
"Đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều sinh hoạt ở đây, nơi này là cố hương của chúng ta, là gốc rễ của chúng ta!"
Đại Thương vương nói: "Từ xưa đến nay, chủng tộc vứt bỏ bản giới đều không có kết cục tốt! Lang bạt kỳ hồ, mất đi căn cơ, mất đi cội nguồn, không có nơi hướng về, không có vinh quang chủng tộc. Một số năm sau, liệu chúng ta có cải biến chủng tộc? Liệu chúng ta có trở thành Thiên Uyên tộc mới?"
"Đó không phải kết quả mà chúng ta mong muốn!"
"Có lẽ bệ hạ cảm thấy lão thần đang tìm cớ... Không sai, ta chính là đang tìm cớ!"
Ông cắn răng: "Ta chỉ muốn hỏi, bệ hạ, có phải ngài muốn từ bỏ cố thổ hay không?"
Giờ khắc này Tô Vũ không cách nào đáp lời, hắn có thể dùng một bàn tay chụp chết gia hỏa Đại Thương vương kia, chỉ toàn gây chuyện cho mình!
Thế nhưng... hắn không có cách nảo ra tay.
Sắc mặt hắn biến đổi không ngừng, hỏi lâu vẫn không lên tiếng.
Mà đúng lúc này, nơi xa, Hạ Hổ Vưu bay lên không trung, nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt hết sức phức tạp: "Đại Hạ phủ Hạ Hổ Vưu nguyện lưu thủ Đại Hạ phủ, củng cố giang sơn vì Ngô Hoàng! Bách Chiến mạnh tới mấy thì cũng không phải Ngô Hoàng! Nhân tộc từ sáu ngàn năm trước có thể làm tướng, làm soái, làm tiên phong, làm tôn khách...
nhưng tuyệt đối không thể làm chủ!"
"Chúng ta nguyện lưu thủ Nhân tộc, củng cố giang sơn!"
Bấy giờ, hơn mười vị cường giả nhao nhao bay lên.
Lớn tiếng hét to!
Chúng ta nguyện ý lưu thủ Nhân tộc!
Dù cho nguy hiểm, dù cho có thể bị giết!
Tô Vũ trầm mặc.
Bên cạnh, ánh mắt Chu Thiên Đạo biến ảo chập chờn, Đại Hán vương cũng lộ ra về mặt phức tạp, sau một khắc, gã thấp giọng quát: "Hồ nháo! Đại Thương vương, ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì hết!"
Đại Thương vương lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ muốn một đáp án! Dù cho Vũ Hoàng chỉ lừa gạt chúng ta bằng một câu nguyện ý đánh trở về, dẫu có phải chờ ngàn năm, vạn năm thì chúng ta cũng nguyện ý!"
"Chúng ta chỉ không muốn từ bỏ dễ dàng!"
"Bách Chiến trở về, chẳng lẽ lại giao Nhân tộc mà chúng ta đã liều chết để bảo vệ cho hắn sao?"
Đại Thương vương giận dữ hét: "Hơn 400 năm trước, bọn họ ở đâu?"
"Khi đồng bào ta tử mạng nơi sa trường, bọn họ đang ở nơi nào?"
"Bây giờ hắn trở về, Nhân tộc từ sáu ngàn năm và Nhân tộc bây giờ còn giống nhau sao?"
"Bọn họ không có thân nhân, không có bằng hữu, không có huynh đệ ở đây! Họ chỉ là khách qua đường! Chỉ có một thân một mình!"
"Triều tịch thứ chín và thứ mười hoàn toàn khác biệt!"
Đại Thương vương cất cao giọng: "Chín triều tịch trước truyền thừa không ngừng, huyết mạch không đứt! Chín triều tịch trước có vô số cường giả, kể cả cường giả thời Thượng Cổ hay của chín triều tịch trước thì đều là một thể! Sư đỏ của họ đời đời truyền lại, cha con kéo dài huyết mạch không dứt, ngoại trừ chết mất Nhân Chủ thì họ không có bất kỳ khác biệt nào!"
"Nhưng chúng ta thì sao?"
Ông rống giận: "Không giống! Bệ hạ cân gì phải lừa mình dối người, chúng ta hoàn toàn không giống! Họ với chúng ta khác gì chủng tộc xa lạ? Ở trong mắt Bách Chiến, Nhân tộc là thần dân, tộc khác cũng thế... Ai cũng nói Bách Chiến yêu dân như con, nhưng đó là thần dân sáu ngàn năm trước cùng hắn chinh chiến chư thiên! Có lẽ, trong số những người kia có lão sư, học sinh, huynh đệ, đồng đội, con cái của hắn... Nhưng Nhân tộc bây giờ có cái gì liên quan tới hắn?"
"Không hẻ có!"
Ông rống giận gầm thét.
Tô Vũ trở thành Nhân Chủ, mọi người miễn cưỡng tiếp nhận.
Phụ thân, lão sư, bằng hữu, trưởng bối, bạn học, tri kỷ của Tô Vũ đều ở đây!
Đều là Nhân tộc!
Đều là Nhân tộc triều tịch này!
Tô Vũ và Nhân tộc có liên hệ không thể dứt bỏ.
Hắn có thể từ bỏ Đại Hạ phủ sao?
Không thế!
Hắn có thể vứt bỏ Đại Minh phủ sao?
Cũng không thể!
Hắn có thể trở mắt nhìn Đại Tần phủ bị hủy diệt sao?
Lại càng không!
Hắn có thể trở thành Nhân Chủ, dù mọi người không phục hắn, dù mọi người cảm thấy gia hỏa này không có dáng vẻ của Nhân Chủ, thế nhưng mọi người vẫn có thể tiếp nhận.
Bách Chiến... Những ai nghĩ thông thấu thì sẽ không thể tiếp nhận.
Ai lại đi tiếp nhận một vị không thân bằng, không hảo hữu, không người nhà, không sư trưởng, không chiến hữu, không đồng đội đến thủ hộ Nhân tộc này?
Không thể nào!
Đại chiến ập đến, Nhân tộc chết hay sống thì liên quan gì tới Bách Chiến?
Có lẽ ở trong mắt Bách Chiến, mấy chục tỉ Nhân tộc, chết 9 thành thì còn lại cũng đủ để tiếp tục sinh sôi!
Không chết hết là được!
Từng tôn cường giả đều nhao nhao nhìn về phía Tô Vũ.
Chúng ta còn trở về chứ?
Vô số ánh mắt chờ đợi câu trả lời của hắn, liệu chúng ta có trở về không?
Thế cục bất lợi, chúng ta nguyện ý rút lui, dù sao có ai mà cả đời đều bất bại.
Thế nhưng, chúng ta muốn sẽ có một ngày được trở về!