Trên không trung.
Tô Vũ muốn mở miệng, hắn muốn nói ta sẽ không trở lại!
Nơi này tốt lắm sao?
Ném cho Bách Chiến là xong, ta có tính toán như vậy đó, ta vứt bỏ các ngươi thì có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Ta không có gông xiểng nên cực kỳ thoải mái!
Thế nhưng dường như hắn đã quên mất một chuyện, Bách Chiến sẽ thiện đại với Nhân tộc triều tịch này à?
Hắn sẽ xem bọn họ như đồng tộc của mình sao?
Hắn sẽ giống như Đại Tần vương bọn họ, tọa trấn chống cự cường địch tại Đông Liệt cốc ư?
Hắn sẽ ngăn địch ở bên ngoài, không cho vạn tộc bước vào Nhân cảnh một bước chứ?
Bách Chiến có vẻ tín nhiệm Thái Cổ Cự Nhân tộc hơn thì phải!
Triều tịch trước hắn giả bại, nếu lúc đó thượng giới phong bế chậm một chút, Chư Thiên chiến trường phong bế chậm một chút, không có Đại Chu vương, không có Hạ Thần, vậy thì ở triều tịch này, Nhân tộc còn có thể chống lại vạn tộc xâm lấn sao?
Liệu Bách Chiến có lần nữa từ bỏ mọi người hay không?
Những vấn đề ấy, hình như Tô Vũ đã quên không để ý đến.
Triều tịch trước, Bách Chiến còn có thể từ bỏ, vậy triều tịch hiện tại thì sao?
Tô Vũ mờ mịt, ta nên trả lời như thế nào?
Ngay cả Hạ Hổ Vưu mà hắn nghĩ rằng nhất định sẽ đi theo cũng đã đứng dậy, nói với hắn rằng cậu sẽ không đi, cậu muốn ở lại thủ hộ Nhân tộc, cậu muốn tồn vong với Nhân tộc!
Cậu không công nhận Bách Chiến!
Tô Vũ thấy được nhi tử Tần Hạo của Đại Tần vương, sắc mặt gia hỏa kia cực kỳ nghiêm túc, y cũng không đi, y muốn bảo vệ mảnh đất này, che chở cho người ở đây!
Tô Vũ thấy được Chu Quảng Thâm hay tươi cười, hắn cũng nói hắn sẽ không đi.
Hắn muốn ở lại, hắn lo lắng Bách Chiến sẽ không thực tình đối đãi với Nhân tộc.
Ai nấy đều chất vấn Tô Vũ vấn đề này, bởi vì mọi người biết Tô Vũ sẽ không bỏ xuống được.
Vẻ mặt Tô Vũ biến đổi không ngừng.
Hắn bất giác quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu gia và Chu Thiên Đạo vẫn luôn một mực ủng hộ mình. Chu Thiên Đạo giữ nguyên nụ cười trên môi, thấy Tô Vũ nhìn mình bèn tươi cười ướm lời: "Bệ hạ, chúng ta sẽ đánh trở về, không phải sao?"
Được mất nhất thời không tính là gì.
Ném đi trận địa, chúng ta vẫn có thể đoạt lại, dù là hi vọng xa vời nhưng chúng ta vẫn mong có trụ cột tinh thần.
Tô Vũ nhìn quanh một vòng, trong đám người, có lão giả già nua mang theo về mong đợi giống như đang nói, chỉ cần Tô Vũ nguyện ý đánh trở về, khổ đến mấy hay phải tiến vào Tử Linh giới vực thì cũng chẳng sao!
Nếu không, cho dù đi hưởng phúc thì họ cũng không an lòng, không cam tâm!
Nhân loại có lòng yêu mến sâu sắc đối với thổ địa, với quê hương của mình!
Cố thổ khó rời!
"Các ngươi đều muốn trở về sao?" Tô Vũ khẽ hỏi.
"Muốn!"
Giờ khắc này, có người dứt khoát trả lời hắn.
Đó là Hạ Hầu gia.
Sắc mặt Hạ Hầu gia nghiêm túc, lặp lại lần nữa: "Chúng ta muốn trở về! Vũ Hoàng, đây là nhà của chúng ta! Hôm nay có thể nhường lại, nhưng sẽ không thể từ bỏ mãi mãi.
Thế hệ này không được thì chờ đời sau! Đời sau không được vậy thì chờ đời sau nữa!"
"Chúng ta chỉ sợ Vũ Hoàng không có tâm tư đó, như thế thì chúng ta sẽ không còn cơ hội về nhà!"
Ở nơi xa hơn, sắc mặt Liễu Văn Ngạn cũng rất phức tạp: "Chúng ta đều muốn trở về!
Nhưng chúng ta cũng nguyện ý đi theo ngươi! Đi theo ngươi là vì tín nhiệm ngươi, muốn trở về là trụ cột tinh thần của chúng ta! Tha hương cầu thực, đây không phải chỉ là chuyển từ Đại Minh phủ đến Đại Hạ phủ. Mà là từ Nhân cảnh tới giới vực khác!"
Nếu chỉ đơn thuần là di chuyển trong Nhân cảnh thì coi như xong, thế nhưng hôm nay họ muốn tới giới vực khác!
Nơi đó không còn là cố hương.
Không chung một bầu trời, không cùng một mảnh đất.
Tô Vũ nhắm mắt rơi vào trầm tư.
Ta thì sao?
Ta có muốn trở về không?
Ngay tại lúc hắn lâm vào trầm tư, bỗng nhiên có người đi ra, lấy mũ xuống lộ ra khuôn mặt.
Tô Long đạp không phóng lên cao, nhìn về phía Tô Vũ, nóng giận quát: "Ngươi không muốn trở về thật sao? Ngươi coi Nhân tộc trở thành gánh nặng thật sao? Nếu là vậy thì một mình ngươi đi đi! Đây là nhà của chúng ta! Ngươi quay đầu nhìn xem, kia là Nam Nguyên! Mấy năm trước, ta lựa chọn tòng quân không phải vì muốn chiến cho Hạ gia mà vì nhà của ta, vì con trai của ta!"
"Tô Vũ, Nhân tộc không phải gánh nặng! Ngươi có thể mặc kệ, ngươi đánh không lại thì ngươi có thể trốn, nhưng ngươi không thể mang mọi người đi mà không đưa mọi người trở về!"
"Mấy chục triệu người tín nhiệm ngươi, đi theo ngươi, nguyện ý tiến thối cùng ngươi...
Nhưng bọn họ là con người!"
Tô Long cả giận quát: "Ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi có nghĩ tới chuyện quay lại hay không? Nếu không nghĩ tới thì ngươi cứ đi đi thôi! Ai nguyện ý theo ngươi thì cứ đi!
Chúng ta muốn lưu lại! Chúng ta không muốn mấy chục năm, mấy trăm năm về sau khi có người hỏi ta rằng "Ngươi biết Nhân tộc là cái gì không, ngươi biết Nhân cảnh ở đâu không?"
Tô Vũ im lặng nhìn phụ thân, hắn đã sớm biết phụ thân đang ở đây, vốn hắn vẫn tưởng rằng phụ thân chắc chắn sẽ đi theo.
Nhưng lúc này phụ thân của hắn lại đứng ra nói với hắn rằng, ngươi muốn đi thì cứ đi đi!
Đột nhiên, Tô Vũ cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Hóa ra một vài suy nghĩ của ta không giống với mọi người.
Ta nghĩ rằng ta sẽ dẫn các ngươi mở ra thời đại mới, đương nhiên chưa chắc là điều đó đã xảy ra ở Nhân cảnh.
Ta sẽ cho các ngươi tài nguyên tốt nhất, đãi ngộ ưu việt nhất để các ngươi chiến đấu, để các ngươi an tâm dưỡng lão...
Thế nhưng các ngươi vẫn không nguyện ý sao?
Tô Vũ khẽ nói: "Đánh trở về... có lẽ sẽ phải tham chiến, sẽ chết vô số người! Nơi đây có năm ngàn vạn người đi theo ta, nếu ta có một miếng ăn thì sẽ không người nào phải chịu đói, có thể an tâm ngồi nhìn vạn tộc đại chiến. Sẽ không chết người, tối thiểu sẽ không chết quá nhiều người"
Đại Thương vương phẫn nộ, lớn tiếng quát: "Chúng ta sợ hi sinh chắc? Năm đó người theo ta phản kháng đã chẳng còn mấy ai! Năm đó nếu bọn hắn tham sống sợ chết thì có thể tùy tiện tìm tiểu giới để tránh, không ai phải chết cả!"
"Chúng ta có tư tâm, chúng ta tham quyền, chúng ta ái mộ hư vinh, chúng ta minh tranh ám đấu, nhưng chúng ta chưa từng lùi bước! Ngươi đoạt một tấc giang sơn của ta thì ta nhất định sẽ đoạt lại mười phần!"
Tô Vũ hơi thất thần, hồi lâu sau mới khẽ thở dài: "Thì ra là thế! Chư vị đều muốn trở về, thật sao?"
"Không sai!"
Tô Vũ cười khổ: "Chẳng qua ta cảm thấy Bách Chiến cũng là Nhân tộc, hắn sẽ không khắt khe thái quá với mọi người, ta cũng không phải kẻ mà Nhân tộc bị diệt, ta nhìn cũng không nhìn một chút. Chỉ là ta cảm thấy..."
Tô Long đột ngột mắng: "Đây chẳng qua là do ngươi cảm thấy! Bách Chiến... Mẹ nó chứ ai biết Bách Chiến là kê nào? Ta không biết! Ta chỉ biết ngươi, ngươi là nhi tử của ta, ngươi là Nhân Chủ mà mọi người cùng tuyển chọn! Dù ngươi không đáng tin cậy thì cha ngươi, các vị lão sư của ngươi đều ở đây! Dù ngươi không có lương tâm thì cũng chẳng tới mức trổ thành kẻ không cần cha! Nhưng tên Bách Chiến gì kia thì khác, ngươi cảm thấy hắn sẽ quan tâm tới bách tính bình thường sao?"
Tô Long quát lớn: "Hôm nay cha ngươi ở trước mặt mọi người hỏi ngươi một câu, ngươi đi rồi liệu có muốn đánh trở về hay không? Không về thì ngươi cứ tự mình xéo đi!"
Tô Vũ cúi đầu cười khổ một tiếng, rất nhanh hắn lại ngẩng đầu lên, tươi cười xán lạn, nói: "Như vậy, kỳ thật mọi người đều cảm thấy ta đáng tin hơn Bách Chiến đúng không?"
Lời này... không dễ đáp lại lắm, bất quá Chu Thiên Đạo vẫn mau chóng đáp: "Đó là điều đương nhiên! Nói thế nào thì ngươi cũng là Nhân tộc, là đồng tộc, là chiến hữu mà chúng ta chứng kiến đi lên từng bước một! Cuộc chiến ở Nam Nguyên ngươi đã hao tâm tổn sức! Trong Tinh Vũ phủ đệ, vì cứu Đại Tần vương mà ngươi không tiếc bại lộ!
Ngươi ở chư thiên giết vạn tộc, không hề thấy ngươi giết Nhân tộc, ngươi đỏ sát Hợp Đạo vạn tộc cũng chẳng hề giết Hợp Đạo nào của Nhân tộc.."
Tô Vũ bật cười: "Mẹ nó, thật là thú vị! Ta còn tưởng rằng ta đi rồi thì mọi người nên nhảy cẵng hoan hô mới đúng! Cuối cùng cũng tiễn được tên ôn thần như ta rời đi, nghênh đón Bách Chiến yêu dân như con trở về! Kết quả... Các ngươi thế mà lại hi vọng ta sẽ quay lại!"
"Đó là chuyện tất nhiên!"
Hạ Hầu gia cất cao giọng: "Đây là giang sơn, địa bàn, thiên hạ của chúng ta, há có thể tặng cho ngoại nhân?"
"Có lẽ Vũ Hoàng cảm thấy mình không làm cái gì cả, thế nhưng người sai rồi! Vũ Hoàng xuất hiện, Nhân tộc mới xưng bá chư thiên, chúng ta có thể báo thù rửa hận những chủng tộc năm đó đã khi nhục chúng ta, kẻ đáng diệt thì diệt, ai quy hàng thì hàng!
Bấy giờ ba đại cường tộc cũng phải ngoan ngoãn như cháu trai! Chúng ta chưa hẳn đã là mạnh nhất nhưng chúng ta nguyện ý hưởng thụ vinh quang này!"