Tô Vũ hít sâu một hơi, lại nhìn chư phương cường giả, hắn cười vang: "Các ngươi thật sự là tiện! Ngày tốt lành không muốn lại nhất định phải nghĩ đến chuyện trở về, nhất định phải đánh cho máu chảy thành sông?"
Dứt lời, không đợi người khác đáp lời, Tô Vũ đột nhiên hét: "Bất quá, lão tử thích các ngươi tiện như thế đấy! Có lẽ là ta nhầm rồi, không sai, trước đó ta nghĩ vứt bỏ Nhân cảnh này thì có gì ghê gớm đâu!"
"Nhưng các ngươi nói rất đúng, nơi này là do lão tử đánh hạt"
"Không, có lẽ là do trước kia các ngươi đánh xuống, nhưng bây giờ là của lão tử!"
Tô Vũ cao giọng quát: "Giang sơn này có một phần của ta cũng có một phần của các ngươi! Các ngươi nói không sai, tại sao phải tặng cho người khác chứ? Nhưng bây giờ lão tử chơi không lại Bách Chiến, lại không muốn làm tôn tử cho hắn nên trước hết phải nhường lại giang sơn này đã!"
"Không sao, chờ lão tử cường đại, chúng ta sẽ trở vẻ!"
"Bách Chiến nhường lại là tốt nhất, không thì chúng sẽ đánh cho hắn ị ra quần!"
Tô Vũ thét vang: "Tất cả Nhân tộc nghe rõ cho ta! Bách Chiến tới, trước hết các ngươi hãy chấp nhận, hắn dám đối xử tệ với các ngươi, khi lão tử đủ thực lực rồi sẽ nện chết hắn"
"Các ngươi hãy nhãn nhịn cho ta, chớ có phản kháng!"
"Nếu hắn đối xử với các ngươi vẫn được, vậy thì đừng để ý tới hắn, nếu hắn đối xử tệ với các ngươi... Ta sẽ tìm một cơ hội giết chết hắn!"
Tô Vũ gầm lên, chấn động thiên địa.
Thậm chí hắn còn cố ý nhằm vào nơi nào đó, quát to: "Ta nhất định sẽ mang mọi người trở về Nhân cảnh! Trước hết nhẫn hắn nhất thời, nhưng sẽ không nhẫn nại cả một đời!
Nếu thực sự không chịu nổi nữa thì cử người báo cho ta biết một tiếng... Ta sẽ về làm chủ cho các ngươi!"
"Cùng lắm thì chúng ta đấu đến mức cá chết lưới rách!"
Giờ khắc này, tiếng rống như núi kêu biển gầm vang vọng khắp Nhân cảnh.
"Đánh trở về!"
"Đánh trở vẻ!"
Tiếng rống chấn động trời xanh!
Tô Vũ bất chợt cảm giác khí vận của Nhân tộc phóng đại, đến hắn cũng cảm thấy ủy khuất thay cho Bách Chiến. Thật đáng thương, ngươi còn chưa tới thì đã bị mọi người bài xích thành thế này.
Ta cũng không có bôi đen ngươi đâu nhé!
Gần đây vì để thuận lợi cho việc chuyển giao, ta còn cố ý cho người đi tuyên truyền một ít lời dễ nghe về ngươi, tung tin rằng ngươi yêu dân như con... Kết quả, quả nhiên ánh mắt của quần chúng vẫn sáng như tuyết!
Tất cả mọi người đều nhìn ra ngươi không phải người tốt!
Tô Vũ cười lớn, vô cùng vui vẻ!
"Đi! Chúng ta rút lui chiến lược, nơi này... rất nhanh thôi sẽ vẫn là của chúng ta!"
Bấy giờ, sĩ khí ở nơi đây tăng vọt, không còn thảm đạm như lúc nãy nữa.
Đi Đi thôi, ít lâu nữa chúng ta nhất định sẽ trở lại.
Tô Vũ nguyện ý trở về!
Nếu đã như vậy, hắn chính là một vị Nhân Chủ tốt... Ùm, mọi người vốn cảm tính như thế đó.
Ta đâu có quen biết Bách Chiến, ai biết Bách Chiến là người như thế nào.
Lúc này, tinh thần mọi người được nâng cao!
Tô Vũ cũng dâng cao sĩ khí... nhưng sau đó hắn lại hóa thành bất đắc dĩ, truyền âm mắng: "Một đám vương bát đản cố ý đúng không? Bách Chiến mà đối xử tốt với các ngươi thì bảo đảm ai ai cũng sẽ quên sạch lời đã nói trước đó, toàn là một đám hỗn đản, cũng may ta là người đọc sách đáng tin cậy!"
Mọi người nhiệt tình anh dũng, ngay cả đám Hạ Hổ Vưu đều kích động vô cùng.
Tô Vũ tỉ mỉ nghĩ lại... Đậu mát!
Mọi người suy nghĩ cái gì, thực ra Tô Vũ hiểu rất rõ.
Bởi vì hắn muốn rút lui, chung quy vẫn làm lòng người rung động, rời đi hay không đi đều sẽ hơi bất an.
Họ sẽ lo lắng cho tương lai, lo lắng liệu lưu lại thì có bị trả thù hay không, lo lắng đi rồi thì còn có thể trở về được không?
Hôm nay, một hồi bức thoái vị, một hồi đối thoại... hơn phân nửa đều là đang diễn trò.
Tô Vũ liếc qua Đại Thương vương, Đại Thương vương bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
Giống như kê vừa mới kích động trương dương không phải ông vậy.
Thấy Tô Vũ nhìn mình chằm chằm hỏi lâu, Đại Thương vương hơi không quá tự tại, truyền âm nói: "Ta chỉ là cổ vũ mọi người mà thôi, Vũ Hoàng đừng nhìn ta!"
Lời ông ta nói có bảy phần thật, ba phần giả.
Không muốn Bách Chiến làm Nhân Chủ là thật, muốn đánh trở về là thật, nhưng nếu như thật sự không thể trở lại... thôi thì cũng quên đi.
Trước cứ nói đã, nhìn tình huống của Tô Vũ rồi tính tiếp.
Nói câu khó nghe chút, đến chết mà Tô Vũ cũng không thể đánh trở về... Khụ khụ, sẽ chẳng tốn nhiều năm lắm đâu.
Khi đó, nếu mà Bách Chiến thật sự yêu dân như con thì chúng ta đành muối mặt quay lại vậy.
Mà nếu Tô Vũ không chết, đại biểu hắn đã đạt đến cảnh giới chủ nhân quy tắc, khi đó thì hắn đương nhiên có thể đánh trở về, dù cho không trở lại thì một vị chủ nhân quy tắc cũng đủ để tranh bá thiên hạ.
Đúng vậy, mọi người đều tính toán rõ ràng như vậy đấy.
Lời mới vừa nói chủ yếu vẫn là trấn an lòng dân, nếu không lỡ như người ở lại cảm thấy Tô Vũ đã từ bỏ bọn họ thì làm sao bây giờ?
Gần đây Tô Vũ bận việc nên cũng không có thời gian đi trấn an lòng người, mọi người giúp đỡ trấn an nhưng vẫn chưa đủ, hôm nay phải để chính Tô Vũ nói rõ mới được.
Chúng ta rút lui trước, sau này nhất định sẽ trở lại.
Hãy chờ chúng ta!
Đừng có gấp!
Các vị Phủ chủ trấn thủ Nhân cảnh hơn bốn trăm năm dĩ nhiên vẫn phải có nội tình, dẫu Bách Chiến trâu bò tới mấy mà không tốn đến mấy chục hay trên trăm năm thì cũng khó có thể thu phục nhân tâm.
Tô Vũ liếc mắt nhìn qua, cũng lười nói thêm gì.
Vừa mới rồi dõng dạc tự tin, làm mọi người còn thật sự cho rằng Đại Thương vương là nam nhi nhiệt huyết... Ai mà tin được cơ chứt Đại Thương vương chó má vô cùng, không phải kiểu chính trực như Đại Tần vương hay Đại Hạ vương.
Ở bên cạnh, Đại Hán vương bất động thanh sắc.
Tô Vũ không buồn nhiều lời, có một số việc, còn phải xem thời cơ, nếu thật sự có thể đánh trở về thì cũng không quan trọng, hắn cảm thấy mình và Bách Chiến sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến.
Đánh gục Bách Chiến, chẳng phải Nhân cảnh sẽ là của hắn à?
Cho nên những lời vừa mới nói kia nói ra rồi thì cũng chẳng sao.
Chân chờ, do dự, xoắn xuýt gì đó dĩ nhiên là có một chút, nhưng cũng có yếu tố gặp địp thì chơi ở trong đó.
"Tất cả mọi người nhanh vào đi, ta nhất định sẽ mau chóng mang mọi người trở về Nhân cảnh!"
Tô Vũ quát to một tiếng, đám người như điên cuồng, rốt cuộc không còn về bi thương gì nữa, chúng ta sẽ còn trở lại!
Đám người nhao nhao tiến vào Văn Minh Chí.
Nhưng mà... chờ đợi một hỏi, Tô Vũ khẽ nhíu mày.
Đột nhiên hắn nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, Hạ Hổ Vưu vẫn rất bình tĩnh, thấy Tô Vũ nhìn qua thì bay người lên trước, thấp giọng nói: "Ta không đi, không phải chỉ để lừa gạt mọi người, ta thật sự sẽ không đi!"
Tô Vũ ngây ngẩn, vội hỏi: "Có ý gì?"
Trước đó không phải chỉ là diễn kịch thôi sao?
Hạ Hổ Vưu hơi khom người: "Lời ta nói đều là lời chân thật! Ta muốn lưu lại, không phải là vì cùng tồn vong với mọi người, cũng không vì cái gì khác, ta chỉ muốn tận chút trách nhiệm cho Hạ gia! Đại Hạ phủ có hàng vạn con dân tín nhiệm Hạ gia... Hạ gia không thể rút lui toàn bộ được!"
"Phụ thân và Nhị gia gia có thể đi. Họ quá cường đại nên sẽ thành cái đỉnh trong mắt kê khác, mà ta chỉ là một vị nhược giả vừa bước vào Nhật Nguyệt mà thôi!"
"Ta lưu lại... Bách Chiến sẽ không giết ta, hơn nữa ta còn có thể giúp Đại Hạ phủ không rung chuyển!"
"Nếu Bách Chiến cưỡng ép bắt giữ ta thì sẽ triệt để đánh mất lòng người, hắn muốn có được lòng người thì vẫn cân ta đến trấn an con dân Đại Hạ phủ"
Tô Vũ nhíu mày không thôi.
Hồi lâu sau hắn mới chậm rãi nói: "Ngươi cũng biết một khi lưu lại, thực lực của ngươi trong thời gian ngắn sẽ không có tiến bộ gì! Mà một khi ta thật sự đánh trở về, nếu Bách Chiến bắt ngươi để bức hiếp ta...
Hạ Hổ Vưu nghe thế, bỗng nhiên nụ cười của cậu trở nên vô cùng xán lạn: "Nếu thật sự có chuyện đó thì cứ để hắn giết ta! Ngay cả lá gan đối chiến với ngươi mà cũng chẳng có, chỉ biết dùng kẻ yếu để bức hiếp ngươi... Ngươi còn phải sợ hắn sao? Vậy thì hắn chính là đồ phế vật rồi! Nếu ta chết đi, ngươi hãy tiếp dẫn ta, ta nhất định sẽ khôi phục trong Tử Linh trường hài! Bởi vì... Ta muốn sống!"
"Tô Vũ, ngươi sẽ sợ một Bách Chiến dùng ta để bức hiếp ngươi sao?"
Cậu cười tươi rói: "Nếu Bách Chiến thật sự là hùng chủ, hắn sẽ không ngây thơ như thế! Nếu hắn ngây thơ đến vậy thì hắn chính là đồ ngu thực thụ. Ngươi sợ cái gì chứ?"