Tô Vũ trầm mặc một hỏi, bỗng nhiên bật cười, nhìn về phía Hạ Hổ Vưu: "Chúng ta... đều đã lớn rồi!"
Bốn năm!
Từ ngày đầu tiến vào Đại Hạ Văn Minh học phủ, đến bây giờ đã bốn năm trôi qua.
Bốn năm trước khi mới gặp Hạ Hổ Vưu, cậu nói cậu chỉ là tên nhóc quét đọn vệ sinh, là tiểu gian thương nho nhỏ, mà Tô Vũ lại là một gia hỏa đầy bụng toàn ý nghĩ xấu xa.
Bốn năm sau, thực lực của mọi người đã khác biệt, kinh lịch cũng không hề giống nhau.
Nhưng mọi người đều đã lớn thật rồi.
Hạ Hổ Vưu biết cái gì gọi là trách nhiệm, cái gì là gánh chịu, cậu muốn lưu lại phụ trách con dân của Đại Hạ phủ.
Nếu là mấy năm trước, Hạ Hổ Vưu sẽ không làm như vậy.
Hạ Hổ Vưu cười nói: "Ai cũng đều có thời niên thiếu, mấy năm nay, trận lớn trận nhỏ đều đã đánh, đùa nghịch qua lại, hãm hại lừa gạt đều từng làm! Kết quả là khi nhìn lại thì trong lòng cũng có tư vị đặc biệt!"
Cậu cười rất xán lạn giống hệt như lúc trước: "Dù sao ta cũng là người Hạ gia, là Phủ chủ của Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ không phụ Hạ gia, sao ta có thể để Hạ gia phụ mọi người? Vũ huynh, chỉ là một lần xa cách mà thôi, ngươi và ta cũng không phải không có ngày gặp lại!"
Tô Vũ mỉm cười: "Cũng phải! Bất quá lần này từ biệt... Ta không có đủ thực lực thì chưa chắc sẽ trở lại!"
"Cần bao lâu?"
"Nhanh thôi!"
Hạ Hổ Vưu gật đầu: "Hiểu rồi! Trong ba năm, ngươi ắt sẽ trở về! Thượng giới vừa mở, nếu ngươi vẫn chưa trở lại vậy thì ngươi không phải là Tô Vũ! Ngươi yên tâm, trong thời gian ba năm, nếu ta không chết thì Nhân cảnh này vẫn sẽ là của họ Tô!"
Tô Vũ cười ha hả: "Đây đều là chuyện không quan trọng! Được rồi, nếu ngươi nguyện ý lưu lại... Ta tin tưởng ngươi co được dãn được, cùng lắm thì gọi Bách Chiến vài tiếng gia gia, ta hiểu ngươi mà!"
Sắc mặt Hạ Hổ Vưu hết sức khó coi, cậu nhìn chằm chằm Tô Vũ, nói gì thế, ta sẽ không làm vậy đâu!
HừI Chỉ biết vu oan người tốt!
Tô Vũ lớn tiếng cười, rất nhanh hắn lại nhìn sang một đám Vĩnh Hằng, bỗng nhiên lên tiếng: "Nói như vậy, Vĩnh Hằng đều muốn đi, mà đa phần dưới Vĩnh Hằng đều ở lại sao?"
Lúc này, từng vị cường giả Vĩnh Hằng đang cáo biệt với các vị Phủ chủ.
Có nơi là phụ thân trò chuyện với nhi tử, có nơi là từ biệt cháu trai, những người này dường như đều chọn rời đi, chuyện này thực sự có phần khá thú vị.
Bên kia, Tần Trấn dang dặn dò lão đệ gì đó, thấy Tô Vũ hỏi như vậy bèn cấp tốc phi thân đến, cảm khái: "Vĩnh Hằng đều thuộc về chiến lực cấp cao, tốt nhất là nên rời đi, miễn cho bị người khác nhìn không vừa mắt! Về phần những người dưới Vĩnh Hằng như đệ đệ của ta thì sẽ không quá chọc mắt người! Ta chỉ lo lắng Tần Hạo lỗ mãng, Vũ Hoàng, hay là hạ một đạo quân lệnh cho y để y nghe lời đi!"
Nơi xa, Tân Hạo xụ mặt khó coi, nói ai thế?
Ngươi thì tốt lắm sao?
Tô Vũ bật cười: "Tần Hạo muốn ở lại à? Hay là thay người khác đi, ta cũng lo lắng y sẽ gây chuyện..."
Tần Trấn thở dài: "Không được đâu, Tần gia chúng ta có ta phải đi, nhi tử Tân Phóng của ta thì Vũ Hoàng cũng biết, thiên phú không tệ lắm, vẫn là mang đi thì hơn, lỡ như để người bắt mất thì biết làm sao bây giờ? Thiên phú của Tần Hạo... thôi cứ để y lưu lại đi, chết cũng không lỗ"
Lời này... thật sự rất không có nhân tính!
Nơi xa, vẻ mặt Tần Hạo u oán gần chết, mẹ nó chứ, nếu không phải y đánh không lại lão đại thì hiện tại y rất muốn xông lên đánh chết tên kia!
Chỉ biết khi dễ y!
Lão nhị Chu gia khi dễ y, lão nhị Hạ gia khi dễ y, lão đại Lưu gia cũng khi dễ y, hiện tại lão đại trong nhà cũng muốn khi dễ y!
Tô Vũ cười khẽ, không nhiều lời thêm nữa.
Hắn nhìn về phía Tô Long cách đó không xa, bỗng nhiên lộ ra ý cười.
Tô Long ho khan một trận, vội liếc mắt đi nơi khác, không nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn lão cha nhà mình, cười hỏi: "Ai gọi cha ta tới vậy?"
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Tô Vũ nhướng mày: "Thế nảo, lo lắng cha ta không đến thì không ép được ta à?"
Vẫn không có người nào lên tiếng.
Hồi lâu sau, Chu Thiên Đạo mới tằng hắng một cái: "Không có, là do Tô tướng quân tự muốn tới...
"Tự cha ta tới?"
Tô Vũ trêu chọc: "Nếu cha ta tới, chẳng lẽ các ngươi lại không phát hiện? Thôi đi!
Không cần các ngươi diễn trò nữa, khi ta diễn kịch thì... các ngươi chưa hẳn đã diễn tốt bằng ta đâu!"
Mặc dù hắn rất muốn nói khi ta diễn kịch, các ngươi còn chưa ra đời đâu, nhưng ngẫm lại thì thôi vậy, ở đây đều là lão gia hỏa.
Hạ Hổ Vưu nhỏ nhất thì cũng lớn hơn hắn mấy tháng.
Chu Thiên Đạo không tiếp tục đề tài này nữa, mà là cười hỏi: "Vũ Hoàng, chúng ta tới Thiên Uyên giới vực sao?"
Mau mau nói sang chuyện khác đi thôi!
Tô Vũ không chịu chiều theo ý y: "Lão Chu, ngài cứ mày tặc mắt chuột, ta cảm thấy chuyện ngày hôm nay không thoát khỏi quan hệ với ngài!"
Chu Thiên Đạo không nói gì, ngươi nói chuyện kiểu gì thế?
Ai lại mày tặc mắt chuột cơ chứ?
Ngươi quên lúc trước ngươi gọi ta gia gia ngoan ngoãn thế nào à?
HừI Tâm tình Tô Vũ không tệ lắm, cũng không trầm trọng như biểu hiện bên ngoài, nhìn đám người lần lượt tiến vào trang sách, hắn cũng không so đo chuyện mới rồi nữa. Hắn vừa dò xét bốn phía, vừa nói: "Thứ như lòng người ấy, bớt dùng lại!"
Hắn nhắc nhớ: "Cổ vũ sĩ khí là không sai, bất quá cũng phải cẩn thận hiệu quả ngược!
Có lẽ tuổi tác của ta không lớn bằng chư vị nhưng có một số việc không phải ta không biết, chỉ là ta không muốn làm! Hiện tại các ngươi làm như vậy, ta biết là chuyện tốt.
Nhưng điều kiện tiên quyết là xây dựng ở trên cơ sở ta có thể thắng! Nếu ta thua, ngược lại sẽ tạo ra cho Nhân tộc một chút ngăn cách..."
Tô Vũ thở dài: "Chư vị đều là tiền bối, trưởng bối của ta, hướng về ta là điều rất bình thường, nhưng cũng đừng thật sự coi ta thành chúa cứu thế! Ta đâu phải người không gì không làm được, điểm này mọi người vẫn hiểu rõ, quá mức tín nhiệm ta thì khả năng là sẽ dẫn đến một trận đại bại! Nghe lời ta nói là được, không cần thiết ngay cả tư tưởng đều phải thay đổi, ở sâu trong nội tâm lại cảm thấy ta là kẻ không gì không làm được, đây không phải là chuyện tốt!"
Đại Hán vương cười hỏi: "Vũ Hoàng muốn chúng ta là người lá mặt lá trái sao?"
Tô Vũ lắc đầu: "Cũng không phải ý này, chính Đại Hán vương tự hiểu mà! Được rồi, ta cũng hoài nghi không biết có phải Đại Chu vương đưa tin cho các ngươi hay không? Là y dạy các ngươi làm hả?"
"Đại Chu vương chưa chết sao?" Đại Hán vương kinh ngạc!
Tô Vũ cười ha hả, tỏ vẻ xem thường: "Thôi đi! Ai sẽ coi là thật cơ chứ? Hạ Hầu gia và Chu Phủ chủ ngày ngày đều tươi cười nở hoa, ai sẽ tin tưởng họ thật sự đã chết rồi?
Chỉ là lừa gạt đảm ngoại nhân mà thôi! Ta còn chưa chê các ngươi không giấu nổi biểu cảm kia kìa!"
Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia đều thấy xấu hổ, thật sao?
Chúng ta không cười mà!
Thật đó, dù chúng ta cười thì cũng là nụ cười nghề nghiệp giả tạo mà thôi.
Lúc này, bầu không khí rất tốt, mọi người đều tương đối nhẹ nhõm, mặc dù mất mặt một chút nhưng cũng không tính quá thảm, ai nên mang đi đều đã mang đi, ai nên rút lui cũng đều đã rút lui.
Lưu lại cái xác rỗng ở Nhân cảnh mà thôi, ngoại trừ nhiều người thì thực sự không có gì.
Về chuyện Tô Vũ thảm bại ở thượng giới, nói thật, mọi người tin một phần, chín phần khác thì chẳng hề tin nửa chữt Chỉ là cảm thấy hắn thực lực không đủ, không muốn ở lại làm bia ngắm cho người ta.
Mà đám Hạ Hổ Vưu lưu lại cũng không có tính nguy hiểm quá lớn.
Chính như Hạ Hổ Vưu nói, khi Bách Chiến dùng bọn hắn để uy hiếp Tô Vũ thì lúc đó Bách Chiến thật sự đã hoàn toàn không đủ để gây sợ được nữa!
Mà nếu lõ như họ chết rồi thì có lẽ còn có thể vớt trở về.
Đến Tử Linh giới tìm thử, chưa hẳn đã không tìm thấy.
Tô Vũ thấy mọi người tiến vào trang sách còn cần một chút thời gian, hắn bèn nói: "Ta tới nơi khác xem thử, các ngươi cứ chờ ở đây!"
Dứt lời, người đã biến mất.
Hắn cũng không tiến vào nhà của Văn vương mà là tới một khu vực kín đáo nào đó.