Dưới Nam Nguyên thành.
Tô Vũ độn xuống lòng đất, một cái bóng mở hiển hiện, rất nhanh bóng mờ đã hóa thành dáng vẻ của Trấn Nam Hầu.
Lúc này, Trấn Nam Hầu cực kỳ khẩn trương.
Tô Vũ lại không quá để ý, thản nhiên nói: "Chuyện Bách Chiến trở về, ngươi biết rồi?"
"Phải"
Tô Vũ nhìn ông một hỏi, khẽ cười: "Ta lười xuống tay với ngươi, ngươi tốt hơn đám Vân Thủy, tự mình tự bạo chứ không quấy rối ta. Giờ ta chỉ có một yêu câu, nếu Bách Chiến gây bất lợi với Nhân tộc, ngươi phải mở Tử Linh thông đạo, kêu gọi ta trở về, ta sẽ giết chết hắn!"
Trấn Nam Hầu xấu hổ: "Không đâu..."
"Ha ha!"
Tô Vũ cười lạnh: "Bách Chiến thật sự coi bản thân là Nhân tộc à? Không, hoặc là nói, hắn thật sự coi mình là Nhân tộc triều tịch thứ mười sao?"
"Hắn.."
Trấn Nam Hầu muốn giải thích, Tô Vũ thản nhiên ngắt lời: "Được rồi, có khi ta biết còn nhiều hơn ngươi! Bách Chiến có thể là hậu duệ của Nhân Tổ, chẳng lẽ Đấu vương cũng vậy? Thôi, chuyện này không trọng yếu! Tử khí mà ta cho ngươi thì ngươi cứ giữ lại!
Trong lòng Trấn Nam Hầu ngươi, Bách Chiến quan trọng hay Nhân tộc quan trọng, tự mình nghĩ thông suốt đi!"
Trấn Nam Hầu hít sâu một hơi: "Trong lòng ta vẫn luôn là Nhân tộc đứng đầu! Có lẽ như những người khác nói, đám cổ lão chúng ta ở nơi đây không có ràng buộc, chưa hẳn đã xem mình là Nhân tộc. Loại người như vậy dĩ nhiên là có, hơn nữa còn không ít!
Nhưng ta thì không phải! Ta ủng hộ Bách Chiến vương bởi vì cảm thấy hắn có hi vọng hơn Vũ Hoàng. Đúng vậy, chỉ là vì càng có hi vọng hơn mà thôi!"
"Có lẽ Vũ Hoàng cảm thấy không xuôi tai, nhưng Bách Chiến vương lúc này đã có chiến lực chủ nhân quy tắc! Mà hắn vẫn còn hi vọng tiến thêm một bước. Trước mắt khẳng định là Vũ Hoàng không thể cường đại bằng hắn!"
Ông nhìn về phía Tô Vũ: "Chúng ta trung thành với Nhân tộc chứ không phải vì một vị Nhân Chủ nào cả!"
Tô Vũ cười khẽ: "Tùy tiện đi! Ta chưa có cơ hội ném Văn Khởi ra bên ngoài... Vậy ta giao cho ngươi nhé?"
Trấn Nam Hầu gật gật đầu: "Đa tạ Vũ Hoàng"
Tô Vũ tùy ý vung tay một cái, một người được phóng thích ra ngoài.
Chính là tên văn sĩ Văn Khối kia!
Vừa ra ngoài, Văn Khởi thoáng chật vật, thấy Tô Vũ và Trấn Nam Hầu thì vội vàng hô:
"Hầu gia!"
Gã cấp tốc chạy đến bên cạnh Trấn Nam Hầu, nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt mang theo cảnh giác cùng nghi hoặc, khí tức của Tô Vũ hình như rất yếu ớt!
Tô Vũ khẽ cười: "Được rồi, đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ là Nhật Nguyệt cảnh, còn có thể ăn ngươi được à? Văn Khởi, hai ta không quen nhưng ta biết ngươi là một kê có đầu óc. Hãy phụ trợ Bách Chiến cho tốt! Hố người khác là được rồi, đừng hố người của ta, muốn hố Bách Chiến cũng được, nhớ kỹ, đừng sống mái với ta, đã nghe chưa?"
Văn Khởi nghiêm túc đáp: "Không dám! Nhân Chủ xin đừng nói đùa!"
Gã và Tô Vũ không thân quen, nhưng gã bị Tô Vũ trấn áp quá nhanh, thật sự là có hơi e dè Tô Vũ.
Đến bây giờ, gã vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dù Tô Vũ nói hắn chỉ là Nhật Nguyệt thì gã cũng không dám tin, càng không dám vọng động!
Tô Vũ phất tay: "Khỏi nói nhảm nữa. Trấn Nam, Văn Khởi, hai vị tự giải quyết cho tốt đi!
Đầu vì chủ của mình cả, lần sau gặp ta có lẽ sẽ là địch nhân thực thụ rồi!"
"Mặt khác, giúp ta chuyển cho Bách Chiến một câu!"
Trấn Nam Hầu vội lên tiếng: "Vũ Hoàng mời nói!"
"Ta không có ý đối địch với hắn, trong mắt ta, hắn không tính là người xấu, nhưng hắn cũng không coi là người tốt! Không phải vì thực lực kém hắn mà ta liền nói mấy lời mềm mỏng, không cần phải như vậy!"
Tô Vũ cảm khái: "Ta không muốn đối địch với hắn, nhưng khi ta trở lại Nhân cảnh, tốt nhất hắn vẫn nên giao một Nhân cảnh hoàn chỉnh cho ta, hiện tại cứ giúp ta thủ một thời gian! Điểm này coi như là trả nhân tình thông thường! Hắn nợ ta, không nói những cái khác, đám Nam Khê Hầu là do ta cứu được! Đối với Thái Cổ Cự Nhân tộc, ta cũng không đụng tới, ân tình đó là do ta cho, hắn nhận hay không lại là chuyện của hắn!"
Trấn Nam Hầu gật đầu đáp: "Ta đã nhớ kỹ, nhất định sẽ chuyển lời!"
"Vậy thì tốt!"
Tô Vũ tươi cười, đạp không rời đi, lập tức biến mất.
Thẳng đến khi hắn đi rồi, Trấn Nam Hầu mới thở hắt ra, Văn Khởi truyền âm hồi: "Hầu gia, gần đây đã xảy ra chuyện øì sao? Bách Chiến vương sắp trở về rồi?"
"Ừ"
Trấn Nam Hầu nhìn thoáng qua Văn Khởi, dặn dò gã: "Ngươi cứ nghe ta là được, đừng tự tác chủ trương, bất kỳ sự tình gì đều phải thương lượng với ta để xử lý! Mặt khác, đừng ôm lòng oán giận gì hết, vị này không dễ gây sự đâu! Đừng cảm thấy Bách Chiến vương trở về thì bản thân sẽ có thể làm gì"
Ông dặn dò vài câu rồi không nói thêm gì nữa, tiếp tục độn xuống lòng đất, lựa chọn trầm mặc.
Văn Khởi thấy thế cũng không nói chuyện, yên lặng đi theo.
Gã và Trấn Nam Hầu đã ở chung nhiều năm, gã quá quen thuộc đối với Hầu gia, hiển nhiên Hầu gia tràn đầy kiêng kị cùng kính sợ đối với vị Nhân Chủ kia. Văn Khởi không biết rõ nhưng ít nhất gã hiểu một đạo lý, người mà Trấn Nam Hầu không thể trêu vào thì gã lại càng không thể trêu vào!
Chuyện rút khỏi Nhân cảnh vẫn còn đang tiếp tục.
Trong một ngày, năm ngàn vạn người lần lượt tiến vào Văn Minh Chí.
Văn Minh Chí của Tô Vũ đã trở về toàn bộ, hóa thành chỉnh thể, nhưng mà có vẻ nặng nề hơn rất nhiều.
Bên cạnh chỉ còn lại một số người.
Tô Vũ nhìn về phía đám Hạ Hổ Vưu, mỉm cười dặn dò: "Chư vị vất vả rồi! Chư vị lưu thủ Nhân cảnh chỉ có một mục đích, đừng để cho Nhân cảnh rối loạn! Cái khác nên như thế nào thì cứ làm thế đó! Không nên cố ý đối nghịch với ai... Làm tốt bổn phận của mọi người là được! Còn lại ta và trưởng bối của các ngươi sẽ giải quyết!"
"Hôm nay người ở lại đều là kẻ có công! Ta sẽ ghi nhớ chư vị!"
"Ta không nói mấy lời ủy mị, nhưng nếu ngày nào đó thật sự chết rồi, có thể hóa thành Tử Linh thì ta sẽ nghĩ biện pháp tiếp dẫn mọi người!"
"Cho nên, tử vong chưa hẳn đã là điểm cuối cùng!"
"Núi cao đường xa, chư vị... mong sớm ngày trùng phùng!"
Lúc này, Thông Thiên Hầu mở cổng ra, đối diện trực tiếp kết nối với bên ngoài Thiên Uyên giới vực!
"Cung tiễn Vũ Hoàng!"
Đám người cùng kêu lên, Tô Vũ bước vào cổng, tiếng cười truyền vang: "Đừng tiễn, ta còn muốn về dọn nhà mà, chư vị tiễn sớm làm gì!"
Đệt!
Cảm xúc vừa mới ấp ủ đã bị ngươi làm hỏng.
Mọi người không nói gì.
Hôm nay không biết là tính trẻ con của Tô Vũ phát tác hay là bản tính hắn vốn dĩ như thế, nói chuyện quả thực quá đâm tâm.
Nhưng mà Tô Vũ như vậy hình như lại nhiều thêm một chút mùi vị con người.
Đến khi nhìn thấy Tô Vũ rời đi, cửa đóng lại, mọi người mới liếc nhìn nhau, Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Chư vị, tiếp theo phải dựa vào chính chúng ta! Nhiều thì không nói, trong ba năm, mọi người phải gìn giữ Nhân cảnh được như trước đây, đừng để xuất hiện bất luận rung chuyển gì!"
"Đương nhiên!"
Đám người nhao nhao gật đầu.