Tô Vũ mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, khi sóng xung kích đánh thẳng tới, hắn vô cùng hưng phấn, thành công rồi!
"Phong tỏa 36 thông đạo!"
Ngay sau tiếng quát của hắn, thông đạo bị phong tỏa hoàn toàn, vô số tử khí tràn ngập!
Bấy giờ, toàn bộ địa bàn hệt như bán Tử Linh giới vực.
Tô Vũ xoa xoa tay, hắn muốn đi đào hang!
Thừa dịp vừa sát nhập xong, Tử Linh đại đạo còn chưa ăn mòn đến, hắn phải đi tới thời không trưởng hà đào một cái động mới được!
Bằng không, để càng lâu thì càng không dễ làm.
"Lam Thiên!"
Rất nhanh, Lam Thiên còn đang hư nhược vội chui ra ngoài, ngay sau đó, rất nhiều cường giả trong bộ dạng quang cầu cũng hiển hiện.
Tô Vũ vung tay lên, Vĩnh Hằng cảnh và Hợp Đạo đều hiện thân.
Về phần những người cảnh giới thấp hơn thì Tô Vũ không vội phóng xuất.
Quá nguy hiểm!
Xung quanh vẫn đang tràn ngập tử khí, huống chi, dưới Vĩnh Hằng thì cảm ngộ đại đạo cũng không mấy hiệu quả.
Tô Vũ nghiêm mặt nói: "Ta đi đào hang, một khi đào xuyên qua thì vô số quy tắc chỉ lực sẽ đánh thẳng xuống. Chư vị, chỉ có thể dựa vào các ngươi tự đi chải vuốt đại đạo, nơi đây có thích hợp cho chúng ta ở lại hay không thì phải nhìn hiệu quả chải vuốt của mọi người!"
"Vũ Hoàng yên tâm!"
Đám người đồng thanh hét!
Ai nấy đều rất hưng phấn, họ sắp được 'ăn' một bữa tiệc lớn rồi!
Tô Vũ cấp tốc ra khỏi Thiên Uyên giới vực, lúc này thông đạo nối với sinh linh giới còn chưa biến mất, cũng chưa phủ kín, chỉ cần tìm được Thiên Uyên đại đạo thì Tô Vũ cứ đào dọc theo đó thì sẽ không lo bị sai hướng.
Dù sao trước đó Thiên Uyên đại đạo đã được nối tiếp ở đây.
Tô Vũ mau chóng xé rách thời không trường hà, chui vào bên trong.
Hắn cũng muốn học theo các vị tiền bối, bắt đầu đào hang từ thời không trường hà, cũng không biết chủ nhân của đại đạo này còn sống hay không nữa.
Nếu còn sống, ngày nào đó nhìn thấy đại đạo của mình bị người đào thành bộ dạng như vậy thì đại khái sẽ tức điên lên mất!
"Dù sao ta cũng không phải người đào đầu tiên.."
Mang theo tâm tư ấy, Tô Vũ không còn cảm giác tội lỗi, ta cũng đâu phải người đầu tiên, ta chỉ đào cái hang lớn chừng miệng bát là được, đúng thế, chỉ lớn chừng đó thôi!
Tô Vũ nhủ thảm, đào lớn quá thì hắn còn sợ bản thân không có cách nào làm vững chắc được.
Nhìn xem, Nhân Hoàng đào lớn thế kia, lực trùng kích cực kỳ mạnh, ngay cả Thiên Tôn đều không thể qua được, nguy hiểm biết bao nhiêu.
Chui vào thời không trường hà, Tô Vũ cấp tốc bay về phía trước.
Lần này, Vạn Thiên Thánh cũng sẽ ở phía dưới chải vuốt đại đạo, chuyện đào hang thì chỉ có thể dựa vào một mình Tô Vũ.
Hắn nhanh chóng tiến lên.
Chủ yếu kỳ thật vẫn dựa vào Tinh Vũ Ấn.
Không thể không nói, gần đây Tô Vũ dựa dẫm vào Tinh Vũ Ấn nhiều hơn Thời Gian Sách một chút, nếu không phải từ chỗ Tinh Nguyệt có được Tinh Vũ Ấn thì chuyện đào hang trong thời không trường hà sẽ rất khó làm.
Không chỉ vậy, mà muốn lên thượng giới hay xuống hạ giới đều khó khăn.
Tinh Nguyệt...
Giờ khắc này, Tô Vũ lại nghĩ tới Tinh Nguyệt, có lẽ nàng không quan tâm đến Tinh Vũ Ấn hoặc là đã hoàn toàn quên lãng, bất quá hắn thì vẫn phải nhớ ân tình.
Vị Tử Linh quân chủ này ngay từ đầu đã hỗ trợ mình không ít, hiện tại nàng cực kỳ điệu thấp, chỉ ở lại trong tòa thành của mình, rất khó có thể nhìn thấy Tinh Nguyệt ra ngoài, nàng quả thực là một vị trạch nữ chính tông.
Một khi đã trạch thì sẽ là mười mấy vạn năm.
Hắn thẳm nghĩ linh tinh, Tinh Vũ Ấn tiếp tục phát huy uy lực, bình ổn toàn bộ sóng cả trong thời không trường hà, giúp Tô Vũ dù đã đứt mất đại đạo thì vẫn có thể di chuyển cực nhanh.
Không biết đã đi qua bao xa, khi sắp chạm tới Bút đạo thì Tô Vũ mới cảm ứng được khí tức của Thiên Uyên đại đạo.
Rất nhanh, một nhánh sông không nhỏ hiện ra ở trước mắt.
Tô Vũ nhìn kỹ một chút, phán đoán hồi lâu bèn xác định đây chính là vị trí nguyên bản của Thiên Uyên đại đạo.
Không quá cường đại!
Toàn bộ nhánh sông rộng ước chừng ngàn mét, so với Bút đạo thì yếu nhược hơn không ít. Thậm chí còn chẳng bằng Hoang Thiên Thú đại đạo, tự nhiên cũng không bằng Võ Hoàng đại đạo.
"Thực lực của Thiên Uyên Hoàng cũng chỉ tới vậy mà thôi!"
Tô Vũ cảm ứng một phen, đào hang ở phụ cận nơi này là được, bất quá hắn còn phải khóa chặt vị trí để tránh đào sai chỗ, lỡ như đào ra ngoài giới vực thì sẽ uổng phí hết công sức!
Hắn nhanh chóng dừng lại trước nhánh sông, đo đạc một thoáng vị trí đối ứng trong nhánh sông này.
Bây giờ, nước sông đang cuồn cuộn chảy xiết.
Nước sông nơi đây đều là lực lượng vạn đạo, sau đó lực lượng tương ứng sẽ chảy vào trong những nhánh sông phù hợp, cung cấp quy tắc chỉ lực cho nhánh sông, đây chính là toàn bộ hình thức vận chuyển của thời không trường hà.
Dưới tình huống bình thưởng, dù là Thiên Tôn thì cũng chỉ thiện về một đạo, nếu tùy tiện chui vào đáy của thời không trường hà lâu một chút thì sẽ bị lực lượng của thời không trường hà xung kích đến chết.
Vạn đạo bao hàm quá nhiều, bao gồm cả quy tắc chỉ lực có tính ăn mòn, công kích, tất sát...... V.
Lực trùng kích như thế không ai có thể chịu đựng nổi.
"Chẳng biết Tinh Vũ Ấn có thể trấn áp bao lâu!"
Tô Vũ không xác định lắm, bởi vì mấy lần trước, hắn đều là lướt qua liền thôi, trấn áp một lát rồi chẳng mấy chốc sẽ rút lui.
Nhưng hiện tại thì khác, hắn muốn đào hang, xem ra công việc này tương đối vất vả.
Thời không trường hà hiển nhiên không hề yếu ớt, ngươi nói đào liền đào một cách đơn giản thì thời không trường hà đã sớm có trăm ngàn lỗ hổng rồi.
"Trấn!"
Tô Vũ không nghĩ nhiều nữa, thử trước đã lại nói.
Hắn quát to một tiếng, Tinh Vũ Ấn bộc phát ra ánh sáng chói lóa, trong nháy mắt, toàn bộ thời không trường hà thoáng khựng lại một chút. Tô Vũ lập tức chui vào đáy sông, Tinh Vũ Ấn hóa thành lỏng phòng ngự bảo vệ chung quanh hắn.
Nhưng lúc này lực lượng từ dòng sông to lớn còn đang trùng kích Tô Vũ, khiến hắn muốn đứng vững vàng cũng khó.
Một khi bị cuốn đi thì hắn sẽ bị chệch khỏi Thiên Uyên giới vực.
Trong đầu, Thời Gian Sách hơi hơi nhộn nhạo.
Trên Văn Minh Chí, Đại Đạo Đồ tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Thời Gian Sách của Thời Gian Sư, Tinh Vũ Ấn và Đại Đạo Đỏ của Nhân Hoàng.
Những bảo vật này đều đang phát huy ra uy lực cường đại.
Tô Vũ tiếp tục lặn xuống, rất mất sức.
Nước sông xung kích quanh thân thể, Tô Vũ cảm nhận được lực lượng vạn đạo và các loại sức mạnh hội tụ, mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
Hắn cứ thế lặn mãi, lặn mãi, không biết qua bao lâu thì có vẻ như mới đụng được tới đáy.
Tô Vũ cúi đầu xem xét, ánh mắt hắn hơi nhúc nhích, đây là lần đâu tiên hắn thấy rõ đáy sông rốt cuộc có hình dạng gì.
Hàng rào!
Vậy sau hàng rào kia lại là cái gì?
"Hỗn độn!"
Tô Vũ thì thào một tiếng, đúng vậy, hỗn độn!
Dưới đáy thời không trường hà là lực lượng hỗn độn, cũng chính là nơi dung hợp lực lượng vạn đạo hỗn tạp.
"Thì ra là thết"
"Lấy hỗn độn bao bọc, mở đạo của chính mình, thời không trường hà củng cố vững chắc, bên ngoài là hỗn độn, bên trong lại là vạn đạo!"
"Lợi hại!"
Tô Vũ thầm sợ hãi thán phục, hàng rào đại đạo, hóa ra là hỗn độn bao bọc. Chuyện này ngẫu nhiên lại cung cấp thêm cho Tô Vũ không ít mạch suy nghĩ về việc mở đạo sắp tới.
Tô Vũ đánh ra một quyền, kết quả, đáy sông không nhúc nhích tí nào.
Đúng vậy, không hề có chút động tĩnh gì.
Bọt nước còn chẳng buồn tóe lên!
"Không phải man lực...
Tô Vũ nhíu mày, rất nhanh, hắn chợt minh ngộ, tiếp đó thì cười khổ một tiếng: "Đệch!"
Hắn đã hiểu rỏi!
Kỳ thực đào hang không thể cứ cứng rắn mà đào, hắn cân phải chải vuốt hỗn độn, ở trong hỗn độn đục một lỗ hổng, việc này cũng tương đương với phân tích Hỗn Độn đạo.
"Đào hang mà hóa ra còn phải cảm ngộ đại đạo mới được!"
Hỗn độn chính là mảnh lưới hỗn loạn.
Bấy giờ việc Tô Vũ muốn làm chính là chải vuốt gõ rối tấm lưới hỗn loạn ấy, sau đó rút ra vài tuyến đường mấu chốt trong đó, để cho ô lưới tản ra, như thế thì mới xem như đã đào hang thành công.
Lúc này, Tô Vũ chợt nghĩ đến Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng mở lỗ hổng lớn như vậy hóa ra không phải man lực mà là vì Nhân Hoàng cảm ngộ đại đạo cực sâu, y xâm nhập phân tích Hỗn Độn đạo rất rõ ràng, sau đó rút mất toàn bộ hàng rào hỗn độn, thế nên mới tạo thành lỗ hổng lớn như vậy.
"Lợi hại thật!"
Tô Vũ khẽ cảm khái lần nữa, đục lỗ hổng nào có đơn giản.
Chính bản thân Tô Vũ cũng biết trong triều tịch này chỉ có hắn, Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh có hi vọng đào hang, những người khác đều không thể, bởi vì họ minh ngộ vạn đạo không sâu sắc, đối với hỗn độn lại càng không hiểu rõ.
"Bách Chiến có thể làm được không nhỉ?"
Khó mà nói!
Dù sao, đào hang không phải việc tốn sức mà là việc trí não, ở thời đại nào thì đào hang đều là công việc do người làm công tác văn hóa mới có thể thực hiện. Tô Vũ khẽ thở đài, vũ phu thì lúc nào mới có chỗ đứng?
Nếu không cố gắng thì loại việc tốn sức như đào hang thế này, các ngươi cũng chẳng cách nào làm nổi!