"Phân tích hỗn độn... Còn may, những ngày qua, ta và đám Lam Thiên đã nghiên cứu không ít, có lẽ có thể hoàn thành"
Nửa tháng rồi, ba người bọn hắn và mấy vị Tử Linh đều chú tâm nghiên cứu. Nếu là lúc trước, có lẽ Tô Vũ vẫn chưa đủ kiến thức để xuống tay.
"Thế này cũng tốt, xem như khảo thí trước khi ta mở đạo đi! Nếu ta chẳng thể phân tích được lực lượng thì còn mở đạo làm gì?"
Đại đạo chính là một hệ thống máy móc.
Chỉ riêng việc phá hủy mà ngươi còn không có cách nào làm được thì sao có tư cách xây dựng?
Hỗn Độn đạo là hợp thể của vạn đạo, Tô Vũ chỉ có thể phá hủy nó trước thì mới có thể xây dựng, nếu không, xác suất mở đạo thành công của hắn sẽ cực kì thấp!
Tô Vũ ngồi xổm người xuống, mặc kệ cho nước sông xung kích.
Văn Minh Chí và Tinh Vũ Ấn đều đang lơ lửng trấn áp bên trên, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì lớn, nếu mất thời gian dài rồi bị cuốn đi, vậy thì cùng lắm hắn lại đến một lần nữa, sợ cái gì?
Tô Vũ nhìn hàng rào hỗn độn kiên cố như vách tường trước mắt thì bỗng thấy hơi nhức đầu, ta nên bắt đầu từ đâu bây giờ?
"Làm sao dẫn xuất ra được nhỉ?"
Thứ này thật đúng là cần cẩn thận thăm dò, đây không phải từ để hình dung mà là phải thật sự thăm dò từng tí một.
"Trước tiên bắt đầu từ Ngũ Hành đi!"
Trong tay Tô Vũ bốc lên một cỗ hỏa diễm, bên trên hàng rào cũng chiếu rọi ra vòng sáng của hỏa diễm. Hỏa diễm trong tay Tô Vũ càng ngày càng mạnh, Hỏa đạo trên hàng rào cũng càng lúc càng cường đại.
Tô Vũ tỉ mỉ cảm ngộ một phen, lặng im như có điều suy nghĩ.
Cưỡng ép làm gãy thì chỉ sợ rất khó.
"Có thể thử dùng đạo khắc đạo!"
"Thủy hỏa bất dung, mộc sinh hỏa, lấy Mộc đạo thúc đẩy sinh trưởng của Hỏa đạo, làm cho nó lớn mạnh trước, sau đó lấy Thủy đạo phá diệt Hỏa đạo, ép nó đứt gãy!"
Từng suy nghĩ dâng lên, Tô Vũ liền quyết đoán dẫn dắt ra Hỏa đạo, rất nhanh, thần văn chữ Mộc của hắn bộc phát, Mộc đạo thúc đẩy sinh trưởng, làm Hỏa đạo lớn mạnh. Dần dân, Hỏa đạo trên hàng rào càng ngày càng rõ ràng, mơ hồ có dấu hiệu bộc phát.
Quả nhiên còn phải xem cảm ngộ đại đạo mới được, làm bừa thì không thể nào đánh vỡ hàng rào.
Thủy đạo xuất hiện!
Trong nháy mắt phá vỡ lẫn nhau!
Thanh âm xèo xèo vang lên, nhưng mà Hỏa đạo lớn mạnh lại lập tức chôn vùi Thủy đạo.
"Không được, ta quá yếu!"
Tô Vũ cảm thấy hơi nhức đầu, đạo của ta quá yếu ớt, tiếp tục như thế, ta phải bỏ sức mài từng tí một thì mới được, nhưng chỉ mài đứt một đạo mà ta đã phải hao phí rất nhiều tinh lực. Thế thì lúc nào mới có thể mài đứt được vạn đạo?
"Xem ra còn phải mượn lực!"
Sau một khắc, trang Thủy đạo trong Văn Minh Chí hiện ra.
Một đầu Thủy đạo giả lập nối liền cùng với Tô Vũ.
Kế tiếp, trong đầu hắn, Thời Gian Sách cũng có lực lượng Thủy đạo tuôn ra rồi nhập vào thân thể. Thủy đạo của Tô Vũ lập tức lớn mạnh, một lần nữa va chạm với Hỏa đạo trên hàng rào.
Xèo xèo!
Lần này, Thủy đạo có hiệu quả mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà muốn làm đứt Hỏa đạo thì chỉ sợ còn cần thời gian không ngắn.
Tô Vũ không quan tâm những chuyện đó, đây là thử nghiệm của hắn đối với việc cảm ngộ đại đạo của bản thân, lần này dù đào hang không được thì hắn cũng đã có được một lần khảo hạch chân chính.
"Nếu người khai thiên không thể đào hang được, vậy thì cũng không có cách nào khai thiên"
"Như thế thì việc này giống như một loại khảo hạch, khảo hạch không quá lạc quan thì tức là ta cơ bản không có tư cách khai thiên!"
Tô Vũ tiếp tục bỏ sức ra mài, bắt đầu mài mòn đầu Hỏa đạo.
Bốn phía, vô số nước sông đánh thẳng tới, Tinh Vũ Ấn bộc phát ra luồng quang mang chói lòa.
Nhưng dần dẫn nó cũng hơi ảm đạm xuống.
Bởi vì lực lượng tiêu hao quá lớn!
Cùng lúc ấy.
Sâu trong thời không trường hà.
Một cái bóng mờ hiện lên, bất chợt quay đầu nhìn về nơi xa.
"Tinh Vũ Ấn.."
Khẽ thì thào một tiếng, bóng người cảm nhận được Tinh Vũ Ấn đang ở ngay trong con sông này, có lẽ là nơi nào đó của tương lai.
Thượng lưu là quá khứ, hạ lưu là tương lai.
Tương lai có người đem Tinh Vũ Ấn vào trong thời không trường hà, một mực trấn áp dòng sông.
Đang làm cái gì thế?
Có về lực lượng của Tinh Vũ Ấn đang kịch liệt tiêu hao.
"Tinh Nguyệt tặng Tinh Vũ Ấn cho người ta sao?"
Ôm lòng nghỉ hoặc, hư ảnh hơi nhíu mày, không biết đang êm đẹp lại một mực dừng tại nơi nào đó bất động để làm cái gì?
Kỳ lạt Gần đây, chuyện cổ quái càng ngày càng nhiều, lần trước còn có người cực kỳ quái dị, không chịu tiếp nhận truyền thừa của mình.
Đang nghĩ ngợi, phía trước có người cấp tốc phá không lao đến, mỏi mệt không chịu nổi, rống to: "Bệ hạ, bọn chúng lại đánh sâu vào! Phía trước đã sắp không ngăn được nữa!"
Hư ảnh chấn động, không để ý tới việc ở hạ lưu nữa, vội quát: "Cản bọn họ lại!"
"Bệ hạt"
Phía trước, bóng người dè dặt đề nghị: "Hay là lui lại đi!"
"Không thể lui!"
Bóng người khẽ quát: "Lui ư? Nếu còn lui thì chỉ sợ đã sắp trở về vạn giới! Vạn giới vẫn chưa có bất kỳ sự thay đổi nào, chưa một ai đánh võ phong ấn để trở thành chủ nhân quy tắc! Viện quân không đến thì càng không thể lui, nếu chúng ta lui lại... Nhân tộc tất thảm bại!"
"Bệ hạ! Có lẽ các vị Văn vương đã trở về..."
"Không có khả năng!"
Bóng người lắc đầu: "Nếu y trở về thì đã sớm đến giúp! Nghe ta hiệu lệnh, toàn quân xông lên! Nhân tộc... Làm cái gì thế không biết?"
Lời cuối cùng y thì thâm nhô đến độ không thể nghe thấy.
Nhưng chính xác là y đang rất muốn mắng người.
Mẹ nó, đã bao nhiêu năm rồi?
Ngay cả một cường giả đáng tin cậy cũng không xuất hiện!
Không có một ai hữu dụng xuất hiện!
Thật là, ta đã lưu lại không ít hậu chiêu cho các ngươi mà.
Đáng tin cậy một chút thì sớm đã thu phục vạn tộc, nắm giữ vạn tộc, nhất thống thiên hạ, có thêm mấy vị chủ nhân quy tắc hẳn là không có vấn đề gì chứ nhỉ?
Không nói nhiều nữa, nhiều năm như vậy, ít thì cũng phải có tắm hay mười chủ nhân quy tắc xuất hiện, sau đó lão tử mang người giết trở về, tốt xấu gì còn có viện quân.
Kết quả... Phong ấn vẫn chẳng có ai phá.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho tất cả các tộc đều không có vị chủ nhân quy tắc nào!
Cút con mẹ nó đi!
Hư ảnh thầm nổi giận, sao mà nhiều phế vật thế?
Chẳng lẽ Nhân tộc lại tự mình đoạn mất đời sau rồi à?
Đúng là có quỷ!
Càng nghĩ càng giận, sau một khắc, thanh âm của hư ảnh vang lên: "Toàn quân xông lên, không cho phép lui nữa! Hậu phương đã không còn đường, tuyệt đối không thể lui"
"Vâng"
Tiếng đáp uy vũ vang lên, phương xa, chiến đấu vẫn còn bộc phát.
Từng quy tắc đại đạo tung hoành trường hà, trường hà chập trùng mãnh liệt, ở phía sau, hư ảnh vội trấn áp sóng cả. Trường hà dao động quá mức kịch liệt thì sẽ ảnh hưởng đến hậu phương, chỉ sợ sẽ có tai nạn lớn ảnh hưởng tới tương lai.
Ỗ nơi xa xôi có giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Xem ra vạn tộc còn chưa xuất hiện chủ nhân quy tắc... Nhân Hoàng, tính toán của ngươi thất bại rồi!"
"Cách ngày chúng ta trở về không còn bao lâu nữa!"
"Một khi trở về vạn giới, Nhân đạo suy sụp, Nhân Hoàng bệ hạ, con đường của ngươi sẽ thành đường cùng!"
Thanh âm hùng vĩ vang dội trong trường hà.
Lộ ra vẻ lãnh đạm và ý chê cười.
Cho dù bị chặn ngàn vạn năm thì có sao?
Nhân tộc không có các ngươi thì đều là phế vật, chúng ta trở về vạn giới, đánh vỡ phong ấn, có lẽ vạn tộc sẽ xuất hiện vô số chủ nhân quy tắc. Chúng ta đã cảm ứng được khí vận của vạn tộc không hề thấp!
Hư ảnh không để ý tới mấy lời đó.
Đương nhiên, trong lòng y không thiếu được cuồng mắng.
Nhân tộc... toàn là thứ gì đâu không!
Càng nghĩ lòng y càng thêm bi ai.
Vô số năm tháng trôi đi mà không có một vị thiên tài nào sao?
Quá thương tâm!
Hư ảnh đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, trong lòng y khẽ nhúc nhích, vội quay đầu nhìn về hậu phương, không phải có người trở thành chủ nhân quy tắc, mà là nơi Tinh Vũ Ấn dừng lại vừa có chút ít dị động.
Mơ hồ không thích hợp cho lắm.
Dị động gì vậy?
Khoảng cách quá xa, y chẳng thể cảm ứng rõ ràng, thôi thôi, dị động thế nào đi chăng nữa thì cũng không có chủ nhân quy tắc xuất hiện, thật sự là thiên mệnh không đứng về phía Nhân tộc ta mà.