Cùng lúc đó.
Ở đáy sông.
Mài!
Tô Vũ không ngừng mài mòn, không biết qua bao lâu thì xoạt xoạt một tiếng!
Hỏa đạo đã nổi bật hơn hết thảy bỗng kêu rắc một tiếng, một mảng trực tiếp đứt gãy!
Tô Vũ chảy đầy mô hôi, lòng hơi mừng rõ, cũng có phần bất đắc di.
Má nói Chỉ một đạo thôi mà suýt đã mài chết ta.
Cái công cuộc đào hang này cũng khó khăn quá rồi đi.
Trước đó hắn còn khinh thường chuyện đào hang, có ai ngờ...
Cứ tiếp tục như thế, hắn phải mài bao lâu mới được?
"Cũng không nhất định phải mài đứt toàn bộ, cắt đứt một vài đại đạo trọng yếu, có lẽ thời không trường hà sẽ tự mình mở đáy động này ra!"
Nghĩ đến đây, Tô Vũ nhe răng: "Ngũ Hành đoạn mất Hỏa đạo, Tứ Hành bất ổn, Ngũ Hành phá vỡ, xem ra, trước tiên có thể khai trương được rồi!"
Mà đúng lúc này trong thời không trường hà, bỗng nhiên, một cỗ quy tắc chỉ lực hệ Hỏa bóc ra từ vạn đạo bỗng hóa thành nước đánh tới phía Tô Vũ, nhưng mà chớp mắt một cái, không hề rơi vào đoạn Hỏa đạo đã đứt gãy kia.
Lòng Tô Vũ khẽ nhúc nhích, trong chớp nhoáng này, lực lượng Hỏa hành đã biến mất.
"Đi đâu rồi?"
"Chẳng lẽ là chảy vào Thiên Uyên giới vực sao?"
Cùng lúc đó.
Thiên Uyên giới vực.
Mọi người bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, yên lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu sau, bỗng nhiên, một cỗ hỏa diễm từ trên trời rơi xuống, ngọn lửa kia bừng bừng khí thế tựa như nuốt trời diệt đất!
Không khác gì ngọn lửa diệt thế!
Nó thiêu đốt dữ dội, hoàn toàn không cố ky chút nào, vô số tử khí bị đốt sạch. Lam Thiên cũng phải biến sắc, quá mạnh! Lực lượng hỏa diễm kia thiêu đốt chẳng hề e ngại thứ gì, cường đại ngoài sức tưởng tượng!
Vạn Thiên Thánh cũng biến sắc, rất nhanh, ông liền vội vã phân công: "Ngũ Hành tộc chỉ Hỏa mau ra khỏi hàng, hấp thu hỏa diễm! Người tu Hỏa đạo cũng mau lên một chút, hút hết lực lượng Hỏa hành đi!"
Bên phía Ngũ Hành tộc, mấy vị tu Hỏa đạo cấp tốc bay lên trên không.
Lực lượng hệ hỏa vô cùng tỉnh thuần khiến bọn hắn kinh hãi.
Mấy vị Vĩnh Hằng gấp gáp hấp thu, nhưng mà hỏa diễm vẫn cứ điên cuồng rót xuống.
Sắc mặt Vạn Thiên Thánh biến hóa!
Không được, lượng hấp thu quá ít.
Sau một khắc, ông lắc một trang sách, mấy vạn cường giả Hỏa hành tộc hiển hiện, có mạnh có yếu, đây là do Tô Vũ để lại cho ông, Tô Vũ cũng không dám mang theo tất cả mọi người đến thời không trường hà.
"Hỏa hành tộc nhanh chóng hấp thu lực lượng hỏa diễm! Lam Thiên, áp chế cường độ hỏa diễm, những người khác cũng giúp ta áp chế lực lượng!"
Vạn Thiên Thánh không ngừng hét to, thanh âm của ông vang vọng tới năm ngàn vạn người được dung nạp trong trang sách: "Có ai là cường giả cảm ngộ thần văn hệ Hỏa hay không? Có chiến giả nào tu luyện Hỏa đạo? Nếu như có thì nhanh ra khỏi hàng!"
Dựa vào mấy vị Vĩnh Hằng thì hoàn toàn không cách nào hấp thu hết được.
Vạn Thiên Thánh lo lắng ngửa đầu nhìn trời.
Tình huống gì đây?
Vì sao chỉ có một mình lực lượng Hỏa hành thẩm thấu ra?
Lực lượng mất cân bằng nghiêm trọng thì hỏa diễm sẽ nuốt trời, tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ thiêu đốt toàn bộ Thiên Uyên giới.
Đông đảo cường giả Hỏa hành điên cuồng hấp thu những lực lượng vô cùng tỉnh thuần ấy.
Đây giống hệt như thiên địa ban thưởng.
Mấu chốt là... Nhiều quát Nhiều đến mức khiến người ta sợ hãi rằng sẽ bị căng bạo.
Bên phía Ngũ Hành tộc, ban đầu Hỏa Hành lão tổ cực kì thoải mái, nhưng rất nhanh, ông đã biến thành hoảng sợ, nhìn về phía Phù Thổ Linh cũng đang hấp thu điên cuồng bên cạnh, sợ hãi nói: "Nhiều như vậy chúng ta hút không hết đâu!"
Trên đời này chuyện vui vẻ nhất không thể nào qua được việc có thể hấp thu vô số quy tắc chỉ lực tương ứng với thuộc tính của mình.
Mà chuyện thống khổ nhất trên đời cũng là có cơ hội hấp thu vô số quy tắc chỉ lực tương ứng nhưng lại hút không hết, mẹ nó, hút đến nỗi chính mình cũng sắp bị thiêu chết rồi!
Phù Thổ Linh run rẩy, thật là nhiều!
Vô số thiên hỏa từ trên trời giáng xuống.
Tô Vũ đang làm gì?
Đừng chỉ phóng hỏa thôi chứ!
Nếu lực lượng mất cân bằng thì những cường giả khác căn bản không có cách nào tiến vào bên trong rồi hấp thu những ngọn lửa này.
Mọi người vừa nghĩ ngợi vừa điên cuồng hấp thu, bỗng nhiên, vô số thiên thủy từ phía trên ùa đến, Vạn Thiên Thánh lại biến sắc, cái quỷ gì thế? Không phải bảo đào hang sao?
Làm sao lực lượng lại mất cân bằng nghiêm trọng như vậy?
Những lực lượng này cực kì tinh thuần, nhưng mấu chốt là người có thể hấp thụ không nhiều.
Còn may là ở đây có không ít Ngũ Hành tộc.
Ông lại gầm thét: "Lam Thiên, phân tán lực lượng Thủy Hỏa, Thủy Linh tộc của ngũ Hành tộc mau hấp thu, phàm là cường giả tu Thủy đạo cũng tiến vào toàn bộ!"
Trên không trung, Lam Thiên nhịn không được mắng: "Tự ngươi làm đi, ta chỉ có một người, ngươi coi ta là thần sao?"
Y rất muốn mắng người!
Chuyện gì cũng gọi Lam Thiên, Lam Thiên.
Lam Thiên ăn của nhà ngươi, uống của nhà ngươi đúng không?
Thiên Thánh không đáng yêu tẹo nào!
Không thấy ta đang bận à?
Vạn Thiên Thánh cũng rất phiền muộn, không có cách nào cả, ở đây chỉ có ông và Lam Thiên là có thể tách những lực lượng đại đạo này ra, những người khác thì đều thiếu một chút.
Nghĩ đến đó, Vạn Thiên Thánh bỗng quát: "Hỏa Vân Hầu, ngươi chết rồi à? Đang làm gì thế? Mau tới hút nhanh lên!"
Bình thường ông rất lịch sự đối với mấy vị lão bối này, nhưng bây giờ thì ông không giữ nổi về bình tĩnh nữa.
Người đâu rồi?
Nơi xa, Hỏa Vân Hầu hóa thành hư ảnh, quang cầu lấp lóe, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta không có nhục thân, lực lượng Hỏa đạo lại quá cương mãnh, Lam Thiên đạo hữu hãy hóa giải một chút, khiến nó nhu hòa hơn đi.."
Cút mẹ ngươi đi!
Lam Thiên thầm mắng một tiếng, các ngươi coi ta là công cụ đúng không?
Mắng thì mắng, y vẫn cấp tốc lao lên, bắt đầu làm suy yếu những lực lượng Hỏa hành kia, khiến bản thân thành chốt mở hình người, khống chế sức mạnh thẩm thấu xuống.
Vạn Thiên Thánh thấy thế thì ánh mắt sáng rực: "Lam Thiên, ngươi lên không trung ngăn chặn lực lượng thẩm thấu, ngăn chặn lỗ hổng đó lại, coi bản thân như chốt mở ấy, điều tiết lực lượng mạnh yếu cho phù hợp!"
Vào lúc này Lam Thiên thật sự quá có ích.
Lam Thiên nghe đến đây thì nhịn không được nữa, cả giận mắng: "Ngươi muốn giết chết ta thì cứ việc nói thẳng, ngươi coi ta là ai vậy?"
"Bớt nói nhảm, có đi hay không?" Vạn Thiên Thánh cũng nổi giận: "Ngoại trừ ngươi thì người khác có thể làm được sao? Đừng nhìn ở đây nhiều người, đều là ăn cơm khô thôi, người tài giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm, không hiểu à?"
Bốn phía, một đám cường giả tái hết cả mặt mày.
Lời này... thật sự quá đâm tâm!
Chúng ta cũng không muốn mài!
Mấu chốt là chúng ta đều chỉ chuyên tu một đạo, ai tu nhiều đạo như các ngươi làm gì?
Lam Thiên bất đắc dĩ, đành phải phi thân lên trời, y nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành hình dáng bạch tuộc to lớn, lập tức ngăn chặn bầu trời.
Sau đó y há miệng ra, nhổ nước miếng, phun ra một mớ lực lượng Hỏa hành, tiếp đấy lại phun ra lực lượng Thủy hành.
Mà phía dưới, sắc mặt mọi người cứng đờ.
Hỏa Vân Hầu nhịn không được nói: "Đạo hữu, chuyện này... Hay là ngươi đổi phương thức khác được không?"
Phun ra như thế, nhìn buồn nôn lắm!
"Bõm bõm!"
Bạch tuộc thả rắm, thả ra vô số lực lượng Thủy hành...
Đám người bên dưới có kẻ nôn khan!
Lam Thiên vương bát đản rõ ràng là cố ý!
Đúng vậy, y đúng là đang cố ý!
Ai bảo mọi người kêu y đi làm chốt mở, các ngươi thích hút hay không thì tùy.
Vạn Thiên Thánh cũng không phản bác được!
Thật sự không phải người mà!
Được rồi, dù sao ta cũng không hút.
"Mọi người đừng để ý, đều là quy tắc chỉ lực thuần túy, không phải nước bọt hay nước tiểu của Lam Thiên đâu.."
Ngươi không nói thì coi như bỏ qua, người vừa nói ra... thôi được rồi, đành phải tiếp tục hút thôi.