Nhị thế tổ Cửu Nguyệt vừa tấn cấp, sau một khắc, bỗng nhiên một cỗ Ngũ Hành chỉ lực cường hãn sôi trào hẳn lên!
Nếu như có người mở Thiên Môn thì sẽ phát hiện ra một đầu đại đạo Ngũ Hành hợp nhất, phía trên là một lối nhỏ lập tức lan tràn tách rời Ngũ Hành đại đạo, có xu thế cưỡng ép khép lại.
Tô Vũ từng tới Ngũ Hành tộc để quan sát, đại đạo của họ bị cường giả cưỡng ép xé rách thành năm tiểu đạo, không cách nào hợp nhất nên tự nhiên cũng không có cách nào trở thành Hợp Đạo.
Bộ tộc này chỉ Phù Thổ Linh là có hi vọng.
Gã là do Ngũ Hành lão tổ chuyển thế.
Khi gã trở thành Hợp Đạo, tiến hành hợp nhất Ngũ Hành thì toàn bộ Ngũ Hành tộc mới có hi vọng sinh ra Hợp Đạo cảnh.
Bấy giờ, toàn bộ Ngũ Hành tộc có hơn mười vị Vĩnh Hằng, ai nấy đều hưng phấn không cách nào tưởng tượng được.
Bọn họ chăm chú quan sát Phù Thổ Linh, khí tức của gã đang dao động mãnh liệt, lực lượng đại đạo tràn lan nhưng lại chậm chạp không cách nào hoàn thành hợp nhất Ngũ Hành đại đạo. Dù mọi người không nhìn thấy đại đạo nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong cơ thể gã có năm cỗ lực lượng hơi hơi phân tán, không cách nào hợp dung!
Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh nhìn qua, lập tức liền hiểu rõ.
Bởi vì gần đây họ đang nghiên cứu vấn đề này.
Lực lượng Ngũ Hành không hình thành vòng khép kín.
Tuy Phù Thổ Linh không thể hợp nhất vạn đạo như Tô Vũ, nhưng gã là Ngũ Hành hợp nhất, hiện tại, lực lượng Ngũ Hành lại tồn tại đơn độc.
Vạn Thiên Thánh xem xét chốc lát bèn lên tiếng: "Ngũ Hành tạo thành vòng kín là đơn giản nhất, Phù Thổ Linh, ngươi hiểu rất rõ về Ngũ Hành tương sinh! Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc..."
Lực lượng Ngũ Hành trong thân thể Phù Thổ Linh tích tụ quá nặng nề, gã cảm thấy hơi thống khổ, khó nhọc đáp: "Ta biết, thế nhưng Ngũ Hành của ta không cách nào hợp nhất... Tiếp tục như vậy, ta vẫn không thể bước vào Hợp Đạo!"
Không tấn cấp Hợp Đạo, gã sẽ không thể cưỡng ép Ngũ Hành đại đạo quy nhất, sinh linh trong tộc vẫn không có biện pháp bước vào Hợp Đạo cảnh!
Trong vạn giới này, Ngũ Hành tộc tuy được coi là cường tộc, thế nhưng muốn đến cấp độ Hợp Đạo thì đúng là mơ tưởng.
Năm xưa họ đích thực là cường tộc, bây giờ lại chẳng có nổi một vị Hợp Đạo!
Đây mới là chuyện bi ai nhất!
Phù Thổ Linh đi theo Tô Vũ vì gã hi vọng Ngũ Hành tộc có thể đánh võ lời nguyền này, gã mong muốn có thể bước vào Hợp Đạo cảnh, nếu vậy thì không bàn đến những cái khác, năm vị lão tổ của Ngũ Hành tộc đều sẽ có cơ hội lập tức bước vào Hợp Đạo!
Bởi vì họ đều đã đạt đến Vĩnh Hằng đỉnh phong, nhưng đây cũng là cực hạn, không cách nào tiến thêm một bước!
Tộc khác ở thượng giới còn có cường giả, Ngũ Hành tộc lại chẳng còn một ai.
Thực Thiết tộc ở thượng giới có cả Thiên Tôn và Thiên Vương.
Mệnh tộc cũng thết Không Gian cổ tộc kém hơn một chút nhưng cũng có Thiên Vương.
Về phần Hống tộc, bởi vì từng tao ngộ không ít nguy cơ nên dẫn đến thượng giới hiện chỉ có mỗi một vị Hợp Đạo nhị đẳng.
Nhưng Ngũ Hành tộc danh xưng là cường tộc, đi theo Tô Vũ lại chưa từng giam dự một lần đại chiến nào, bởi vì họ không có tư cách, đây mới là chuyện bi ai nhất trong đời.
Ngũ Hành tộc không có khả năng một mực dựa vào đánh cược vận khí!
Chỉ có thể tự mình cường đại thì mới có thể chiếm cứ một mảnh đất cắm dùi bên cạnh Tô Vũ.
Phù Thổ Linh muốn Hợp Đạo!
Gã không ngừng thôn phệ vô số lực lượng Ngũ Hành nhưng mà vẫn không có cách nào hợp nhất, gã mạnh hơn các vị Ngũ Hành tộc khác nhiều, người khác còn chẳng thể sử dụng lực lượng Ngũ Hành, chỉ có thể đơn thuần thu nạp một loại.
Gã có thể thu nạp năm loại, nhưng lại vô phương hợp nhất, thật vô dụng!
Vạn Thiên Thánh nhìn kỹ lại, ông khẽ nhíu mày lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lực lượng Ngũ Hành của Phù Thổ Linh rất cân đối nhưng vẫn không thể hợp nhất, nguyên nhân là vì sao?
Ông đã từng nghiên cứu Ngũ Hành hợp nhất, mà Tô Vũ cũng thế.
Theo lý thuyết, lúc này đáng lý ra nên đạt thành cân đối, hoàn thành Ngũ Hành đan xen rồi hợp nhất!
Chuyện này rất không thích hợp!
Ông cũng thử nghiệm thu nạp lực lượng Ngũ Hành, chỉ nháy mắt, năm cỗ lực lượng hợp nhất, tiếp đó hóa thành lực lượng mới. Nơi xa, đám Phù Thổ Linh nhao nhao chú ý, chờ thấy ông tùy ý tạo ra một cỗ lực lượng đặc thù thì thiên tài một mực kiên định như Phù Thổ Linh cũng suýt ng mất!
"VÌ sao?"
Gã không cam tâm, gã trở nên điên cuồng, vì cái gì chứ?
Vạn Thiên Thánh chỉ phụ tu mà vẫn có thể tùy ý hợp nhất Ngũ Hành, vì sao chúng ta không được?
Tại sao Ngũ Hành tộc không có cách nào hoàn thành hợp nhất?
Vạn Thiên Thánh quát: "Đừng gấp, khả năng là có liên quan tới người năm xưa chia tách Ngũ Hành đại đạo, ta không mở Thiên Môn nên không thể thấy rõ, chờ Vũ Hoàng trở về, có lẽ có thể nhìn thấu mọi chuyện!"
Thật sự là ông không thể quan sát ra cái gì cả.
Nhưng hiện tại Phù Thổ Linh đã hấp thu rất nhiều lực lượng, nếu còn hút nữa thì coi chừng gã sẽ tự mình phát nổi Vì sao Phù Thổ Linh không cách nào hợp nhất Ngũ Hành? Có lẽ vấn đề nằm ở đại đạo.
Bọn họ vừa nói xong, trên không trung bất chợt xuất hiện một lỗ hổng, bầu trời tựa hô sắp nứt raI Mà vào lúc này, bọn họ đã thấy được một bóng người, một thân ảnh vô cùng to lớn!
Kia là Tô Vũ!
Hắn từ thời không trường hà chiếu rọi hư ảnh đến giới vực, thân thể hết sức cường đại.
Giờ khắc này, có vẻ Tô Vũ vẫn chưa biết chuyện, không cảm nhận người ở phía dưới đã nhìn thấy mình, hắn đang điên cuồng gào thét: "Đau quá!"
"Đệt"
"Đau quá đi mất!"
"AI"
"Cứu mạng!"
"Đừng có đến nữa!"
"A a a, cha ơi cứu mạng!"
Một đám người đồng loạt lộ ra ánh mắt dị dạng.
Đây là Tô Vũ sao?
Không phải đâu nhỉ?
Thân ảnh to lớn kia che khuất bầu trời, rõ ràng thân thể Tô Vũ không lớn, nhưng chiếu rọi ở nơi đây lại khiến cho toàn bộ bầu trời đều là hình ành của hắn.
Từ trước đến nay gia hỏa này vô cùng cuồng ngạo, luôn luôn bảo trì phong phạm của người đọc sách, phía sau làm sao thì không nói, nhưng trước mặt mọi người hắn luôn thể hiện dáng vẻ bình tĩnh, ương ngạnh, kiêu ngạo, tỉnh táo...
Dù sao đủ các loại cảm xúc đều có.
Nhưng chưa từng có ai thấy hắn giống như lúc này... Đau tới phát khóc, không ngừng hô hào gọi cha!
Chỉ chốc lát, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Vạn Thiên Thánh vung tay lên, bầu trời biến đen, ông truyền âm dặn dò: "Đừng ai nhắc đến chuyện này, bị trả thù như thế nào... Khụ khụ, các ngươi ắt cũng biết! Mọi người cứ giấu ở trong lòng là được!"
Tô Vũ một mực bát quái người khác, lần này... lần này không phải chúng ta muốn hóng bát quái của ngươi đâu!
Không ngờ ngươi lại bất cẩn để lộ sự tình rồi.
Chính Tô Vũ cũng không có cảm ứng được hình ảnh của hắn bị bắn đến Thiên Uyên giới vực.
Bấy giò, sắc mặt mọi người đều vô cùng quỹ dị, nhưng không một ai dám lên tiếng, hết thảy đều tỏ ra như không biết gì.
Việc này... Mọi người biết là được rồi, đừng ai dại mà đề cập tới.
Giống như Vạn Thiên Thánh đã nói, ai nói ra thì kê đó ắt gặp xui xẻo!
Bên kia, Thiên Diệt lén lén lút lút chọc mấy cái lỗ nhỏ ở trên bầu trời, hắn tò mò không nhịn được.
Phì Cầu lẳng lặng di chuyển, đường như không có ai để ý tới nó, cái đuôi khẽ lắc lắc, chóp đuôi đâm thủng màn trời thành một cái lỗ nhỏ, trộm liếc qua cái lỗ bé xíu đó.
Bánh Nhân Đậu hắt hơi một cái, phun ra một cái lỗ, một nhà ba người tề tụ, sáu con mắt cùng hướng về không trung.
Kết quả, chỉ chốc lát sau, màn che mà Vạn Thiên Thánh bày ra toàn lỗ là lỗ!
Dĩ nhiên Vạn Thiên Thánh biết rất rõ ràng.
Vẻ mặt ông cực kỳ bất đắc dĩ!
Đám người kia chính sự thì không xong nhưng hóng chuyện lại là đệ nhất!
Việc này mà bị Tô Vũ biết... Ai dám nhắc tới ở trước mặt hắn thì cứ chờ bị đánh đi!
Trăm phần trăm là thế!
Có điều ông không định ngăn cản, cũng tốt, để mọi người biết một mặt chân thực của Tô Vũ, hiểu được hắn cũng không phải là kẻ chỉ biết bá đạo, phách lối. Những thống khổ mà hắn phải chịu thường đều là vào lúc người khác không hay biết.
Tô Vũ là kẻ có sức chịu đựng rất cao, lúc này lại thống khổ vạn phần, hiển nhiên chuyện đào hang nào có đơn giản.
Tất cả mọi người đều hưởng thụ lợi ích mà Tô Vũ mang tới, chỉ sợ họ đều không biết ở trong thời không trường hà hắn đã phải nhận lấy những gì.
Quả nhiên, nhìn một hồi, ánh mắt mọi người thiếu đi mấy phần bát quái.
Giờ khắc này, Tô Vũ đang điên cuồng chửi mắng, điên cuồng tru lên!
Hắn rất thống khổ!
Vạn đạo công tâm!
Ánh mắt mấy vị Lam Sơn Hầu từ hưng phấn dân dản hóa thành đau lòng, Tô Vũ quá thống khổi Mọi người ở phía dưới nói chuyện sung sướng, hấp thụ thống khoái, thế nhưng nhất thời đã quên mất Tô Vũ còn đang vất vả ở trong thời không trường hà.
Trước đó mọi người cảm thấy cũng chỉ là đào hang mà thôi, lúc này họ mới biết được Tô Vũ đang phải tiếp nhận những thống khổ không cách nào tưởng tượng nổi.