Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3126 - Chương 3126: Đây Chính Là Người Đọc Sách.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3126: Đây Chính Là Người Đọc Sách.
 

"AI"

"Đệch!"

"Ta không chơi nữa, ông đây mặc kệ.."

Trong thời không trường hà, Tô Vũ thực sự đang điên cuồng chửi mắng!

Đau quát Đau nhức thì thôi đi, các loại lực lượng đại đạo chảy xuôi đến, lấy hắn làm vật trung chuyển, có lực lượng đại đạo gây ngứa cả tâm và thân, thật sự rất khó tiếp nhận.

Có cái thì ăn mòn dữ dội, ăn mòn khiến thân thể hắn lập tức hóa thành bạch cốt.

Tô Vũ ở chỗ này xem như một đồ vật đang được gia công thô sơ!

So với Lam Thiên thì hắn tiếp nhận thống khổ nhiều hơn gấp bội, khi Lam Thiên tiếp nhận thì đã trải qua Tô Vũ, trải qua hàng rào thời không trường hà, thực lực suy yếu đi rất nhiều.

Cảm ngộ vạn đạo mặc dù đều tăng cường, thế nhưng Tô Vũ thật sự gánh vác không nổi.

Hắn điên cuồng mà gào lên, mắng chửi liên hôi!

Hắn khóc, gầm thét, hô hào lão cha đến cứu mạng, mắng chửi Bách Chiến là cháu trai, chửi Ngục vương là con chó...

Không biết qua bao lâu sau, Tô Vũ chợt giật bắn mình, dường như hắn vừa cảm nhận được cái gì đó, vội vàng nhìn xuống bên dưới, mơ hồ có thể nhìn thấy Thiên Uyên giới vực!

Đả thông rồi sao?

Tô Vũ không biết!

Nhưng ánh mắt hắn khẽ biến, lập tức im miệng, rốt cuộc đã đả thông chưa vậy?

Nước thời gian chảy xuôi có vẻ không quá thông thuận nữa.

"Hẳn là vẫn chưa đâu, đúng không?"

Tô Vũ thầm nghĩ, nếu như đã đả thông... mọi người không nhìn thấy ta đấy chứ?

Ôm lòng nghi hoặc, đè xuống mọi thống khổ, Tô Vũ đột nhiên quát: "Lam Thiên, có đó không?"

Im ắng!

Tô Vũ thở hắt ra, còn may, chắc vẫn chưa đả thông!

Thiên Uyên giới vực.

Tô Vũ đột ngột bạo hống một tiếng dọa cho Lam Thiên run rẩy, nhưng y vội vã kìm nén không lên tiếng đáp lại.

Ta không nghe thấy!

Lúc này tuyệt đối không thể đáp lời.

Toàn bộ Thiên Uyên giới an tĩnh dọa người, mọi người đang chải vuốt vạn đạo cũng gặp một chút phản phệ, ai nấy đều buôn bực không lên tiếng.

Kìm nén!

Nếu như để Tô Vũ biết tất cả mọi người đã nhìn thấy cái gì thì họ sẽ cực kì xui xẻo.

Từ Thiên Vương đến Nhật Nguyệt, tất cả mọi người đều giả câm vờ điếc, không có một ai đám hó hé.

Trong thời không trường hà, Tô Vũ rống lên một tiếng xong, thấy không ai đáp lại thì cũng cảm thấy hẳn là vẫn chưa đả thông, hắn tiếp tục mài đứt lực lượng đại đạo, vừa mài vừa mắng: "Một đám vương bát đản, đến bây giờ mà một cái lỗ hổng cũng không thể đánh thông, không phải là đào lệch ra ngoài giới vực rồi chứ?"

Thiên Diệt rất muốn hô một tiếng, không phải đâu!

Nhưng hắn vừa định hô, vô số ánh mắt đã trừng qua, dọa cho Thiên Diệt vội vàng ngậm miệng!

Đúng, không thể lên tiếng!

Vạn Thiên Thánh truyền âm dặn dò: "Mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng lên tiếng là được, tiếp tục chải vuốt vạn đạo đi, một khi lỗ hổng bị phá vỡ, vô số lực lượng sẽ đánh thẳng tới, hóa thành lực lượng hỗn độn. Chúng ta nhất định phải chải vuốt thật tốt, không thể để cho nơi này hóa thành khu vực hỗn độn!"

Đại Tần vương ngập ngừng truyền âm hỏi: "Chúng ta... Chúng ta xác định là không thông báo cho hắn một tiếng à? Nếu hắn cảm thấy đào nhằm phương hướng, chuyển sang nơi khác để tiếp tục đào thì biết làm sao bây giờ?"

"Nói nhảm, đều sắp đả thông rồi mà, lúc này sao có thể đổi chỗ, dù có đổi thì hắn cũng sẽ đả thông nơi này trước đã!"

"Vậy thì được!"

Tất cả mọi người đều ăn ý không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu sau, tiếng vang ầm ẩm truyền đến.

Tô Vũ gầm rú: "Mẹ nó, vẫn chưa đả thông sao? Tinh Vũ Ấn đều sắp phát nổ rồi! Lão tử không chịu nổi nữa!"

Hắn thật sự chống không được nữa!

Sao vẫn chưa đả thông nhĩ?

Đào một cái lỗ nhỏ mà thôi, khó đến vậy sao?

Hắn đã mài đứt trên trăm đầu đại đạo, ấn theo lý thuyết thì kiểu gì cũng có thể hoàn thành rồi chứ?

Mà vào lúc này, Lam Thiên thử cảm ứng một phen, trên đại thể y đã có một ít cảm ngộ, dù sao thì chính sự vẫn quan trọng nhất, y lập tức truyền âm cho tất cả mọi người bên dưới: "Đợi chút nữa hẫng nói chúng ta vừa mới nghe được hắn gọi.."

Mọi người đều nhao nhao gật đầu.

Đếm ngược từ ba về một xong, Lam Thiên bất chợt lớn tiếng hô: "Là Vũ Hoàng sao?

Nghe thấy chúng ta gọi không? Có thể nghe được không?"

Y bạo hống một tiếng, thanh âm mơ hồ truyền vang vào thời không trường hà.

Tô Vũ đang điên cuồng quát, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một chút đại đạo dao động.

Sau một khắc, hắn nghe được thanh âm của Lam Thiên, lập tức mừng rỡ, đả thông rồi sao?

Một lát sau, giọng của Lam Thiên mơ hồ truyền đến: "Vũ Hoàng, còn thiếu một chút, ngươi hãy kiên trì thêm, sắp rồi, có lẽ còn thiếu một đầu đại đạo mang tính then chốt chưa đứt! Một khi đứt đoạn thì toàn bộ lỗ hổng sẽ được mở ra!"

Tô Vũ lập tức hoan hï!

Mừng rõ xong hắn lại thấy hơi khựng lại!

Có ý gì?

Ta đào hang cần chặt đứt các đại đạo, ta không nói thì sao ngươi biết được?

Làm sao ngươi biết rõ như thế?

Kì quái!

Tô Vũ nhíu mày, chẳng lẽ Lam Thiên cảm ứng được?

Cũng phải, phía dưới hẳn là từng lực lượng đại đạo đổ xuống, nói như vậy, đám Lam Thiên đoán được cũng là chuyện bình thường.

Tô Vũ an tâm hơn một chút, hiện tại hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều.

Còn thiếu một đầu đại đạo mang tính then chốt chưa đứt sao?

"Sinh tử, âm dương, Ngũ Hành... Những đạo mấu chốt này đều đã đứt rồi!"

"Không gian đại đạo cũng thế... Còn lực lượng đại đạo nào quan trọng nữa nhỉ?"

Sau một khắc, Tô Vũ như nghĩ ra gì đó.

Có lẽ thật sự vẫn còn.

Thân thể đạo!

Đây cũng là đại đạo cơ sở!

Đúng, Thân thể đạo còn chưa bị cắt đứt!

Một khi đứt đoạn, tất nhiên sẽ có vô số quy tắc chỉ lực tuôn ra, có lẽ đây là cơ hội tốt giúp mọi người khôi phục nhục thân.

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, cấp tốc tìm kiếm Thân thể đại đạo.

Rất nhanh, Thiên Môn của hắn đã phát hiện ra một đầu đại đạo cực kỳ kiên cố.

Hiển nhiên, có khả năng là đã đầu đại đạo này đã ngăn trở toàn bộ lỗ hổng, không cách nào để nước sông chảy ra như Thiên Hà khẩu của Nhân Hoàng được.

"Chặt đứt Thân thể đạo!"

Tô Vũ không ngừng oanh kích, nhục thân chấn động, hắn cắn chặt răng, cố gắng kiên trì.

Chỉ còn thiếu một điểm cuối cùng này nữa thôi!

Đả thông xong thì ta có thể lùi về nghỉ ngơi rồi.

Ẩm!

Thân thể đại đạo bị Tô Vũ chặt đứt, đây dĩ nhiên không phải Thân thể đạo của Nhân tộc hay vạn tộc, nó chỉ là thứ nằm trên hàng rào hỗn tạp mà thôi.

Nó vừa đứt đoạn, vô số lực lượng tràn vào thân thể Tô Vũ.

Lần này, Tô Vũ đạt được không ít chỗ tốt.

Toàn bộ nhục thân lập tức cường hóa.

Oanh!

Mà cùng lúc đó, toàn bộ trường hà tạo thành một vòng xoáy lớn, cửa hang đã được mở!

Phía dưới.

Lam Thiên phun ra một búng máu tươi, quát lớn: "Nhanh, lập tức củng cố vạn đạo, lực lượng trường hà chảy ra rồi, mau chóng làm vững chắc đi!"

Mọi người không còn lo chuyện bát quái của Tô Vũ nữa, ai nấy điên cuồng bắt đầu củng cố vạn đạo.

Trong mơ hồ, Thiên Uyên giới vực bị xung kích giống như muốn trở về với hỗn độn!

Giờ khắc này, Tô Vũ bước ra, trường bảo của hắn trắng như tuyết, phiêu diêu tựa thần tiên.

Vẻ mặt hắn đầy kiên nghị cùng lạnh nhạt!

"Vững chắc vạn đạo, ta sẽ dựng lại hàng rào, đừng hốt hoảng!"

Tô Vũ thuận nước sông trôi đi, tiêu sái vô cùng, giống như vừa rồi hắn đào hang cực kỳ nhẹ nhàng, dáng dấp hết sức tự tin thoải mái!

Nếu không phải mọi người đã biết trước đó xảy ra chuyện gì, đại khái sẽ thật sự cho rằng đây là chuyện quá mức đơn giản.

Giờ khắc này, trong đầu mọi người đồng loạt hiện lên một câu —— mạo xưng là trang hảo hán!

Đây chính là người đọc sách!

Rõ ràng vừa mới khóc la hệt như đứa bé, bây giờ lại tự tin phong phạm không khác gì lão nhân!

Trong đám người, Nam Vương nhìn Tô Vũ đây thương tiếc, hài tử đáng thương!

Lam Sơn Hầu lộ ánh mắt vừa sùng bái lại pha lẫn trìu mến, Vũ Hoàng thật đáng thương nhưng cũng thật là tốt bụng, nhìn đi, ngài ấy chịu khổ nhiều bao nhiêu mà vẫn chẳng hé răng nữa lời.

Bên kia, Vân Tiêu chỉ thiếu chút nữa là lên tiếng dỗ dành 'Vũ bảo bảo đừng khóc, vừa rồi ngươi khóc quá thê thảm, ta đều đã nghe được, đáng thương ghê!

Ban đầu Tô Vũ còn không để ý lắm, hắn chỉ lo làm vững chắc toàn bộ lỗ hổng, kết quả vừa định gọi Nam vương cung cấp chút tử khí... Nhìn lại thì hắn chợt sửng sốt, các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Trên mặt ta có hoa à?

Cổ quái!

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Tô Vũ quát lên: "Nam vương, cung cấp một chút tử khí cho ta, các vị làm cái gì thế? Vạn đạo không cân đối, mù hết rồi à, giúp ta vững chắc vạn đạo đi!"

Nam vương không để tâm đến thái độ của hắn, bà cấp tốc cung cấp tử khí, ánh mắt nhìn Tô Vũ vẫn trìu mến trước sau như một, thật đúng là một tiểu hài tử quật cường, quá đáng thương!

Tô Vũ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Đậu mè!

Làm gì thế?

Hắn mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, trong lòng bất chợt không rét mà run... Hẳn là không phải đâu nhĩ?

Trước đó vẫn chưa đả thông mà!

Bình Luận (0)
Comment