Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3128 - Chương 3128: Võ Hoàng Đáng Thương!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3128: Võ Hoàng Đáng Thương!
 

Rất nhanh, hư ảnh đã hiển hiện lên trên mặt sông, bốn phía có âm thanh truyền đến:

"Bệ hạ, nước sông dao động kịch liệt, chẳng lẽ là có chủ nhân quy tắc vẫn lạc?"

"Vạn giới không có chủ nhân quy tắc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

"Hay là Văn vương đã trở về?"

"Hay là có cổ thú hỗn độn móc nối đại đạo, tiến vào thời không trường hà rồi bị giết?"

Từng thanh âm nghi vấn truyền đến, hôi lâu sau, hư ảnh mới đáp: "Có thể là Võ Hoàng bị người ta giết rồi"

Y không đưa ra suy đoán là có người khai thiên, dù có thật thì cũng không nên nhiều lời.

Y không hi vọng tin tức về người khai thiên bị mọi người biết.

Đây chưa chắc đã là chuyện tốt!

Biết quá nhiều cũng không có lợi, nếu những người khác sinh ra tư tâm thì sẽ trở thành tai nạn, tám chín phần mười sẽ thất bại, còn bị phản phệ mà chết.

Đương nhiên, lý do chính vẫn là y cảm thấy so với việc có người khai thiên, xác suất Võ Hoàng bị giết lớn hơn một chút.

"Võ Hoàng?"

"Cái tên bị phong ấn kia ư?"

"Lão còn sống sao?"

"Ta cứ tưởng lão chết lâu rồi!"

"Lần này bị người ta giết rồi à? Đáng tiếc!"

"Có cái gì mà đáng tiếc, gia hỏa đó quá ngu ngốc, chúng ta trở về có lẽ lão còn muốn đến gây sự, bị giết rồi thì thôi, bất quá vạn giới không có chủ nhân quy tắc mà lão còn bị giết, chẳng lẽ là cổ thú hạ thủ sao?"

"Không ngờ chủ nhân quy tắc thế mà lại vẫn lạc ở thời đại này!"

Một đám đỉnh cấp trao đổi với nhau, yên lặng khinh bỉ Võ Hoàng.

Chết thật thảm!

Thời đại yếu ớt như vậy mà ngươi cũng để người ta giết chết?

Thật sự là sống quá thê lương!

Mà sau khi bọn họ giao lưu, hư ảnh cũng trầm mặc lại, lặng yên suy nghĩ, nếu như thực sự là Võ Hoàng bị giết, chẳng lẽ vạn giới đã xảy ra biến cố gì?

Tuy Võ Hoàng không tính là người phe mình, nhưng dù sao lão cũng là Nhân tộc, lão chết thì chưa hẳn đã là chuyện gì tốt.

"Đáng tiếc!"

Trong lòng hư ảnh khẽ thở dài một tiếng, có lẽ Võ Hoàng thực sự đã bị giết, còn có liên quan tới Tinh Vũ Ấn của mình, không lẽ là Tinh Nguyệt chọn người giết lão?

Vậy kẻ ra tay cũng là Nhân tộc sao?

Cường giả Nhân tộc lại đi giết Võ Hoàng?

"Cần gì phải thế chứ!"

Một tiếng thở dài nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, thật đáng tiếc, Võ Hoàng sống đến bây giờ chẳng hề dễ dàng, nào biết được vào lúc này lão lại bị người ta xuống tay.

Nhất thời, âm tình hư ảnh trở nên vô cùng phức tạp.

Khi rất nhiều cường giả không ngừng nhắc tới một người, tất nhiên người kia sẽ có cảm ứng.

Nhất là những người nhắc tới đều có ý chí cường đại, có thể làm rung động thiên địa.

Ý chí cảm ứng lạc ấn trong thời không trường hà.

Tinh Vũ phủ đệ.

Bấy giờ, hư ảnh Võ Hoàng đột ngột hiện ra, sắc mặt lão kịch biến, lão chợt có cảm giác đại họa lâm đầu, tâm huyết dâng trào bèn bấm ngón tay tính toán, sắc mặt lại biến đổi, hình như là có vô số người đang nguyền rủa lão!

Đáng chết!

Tình huống gì đây?

"Chẳng lẽ có liên quan tới chuyện Thiên Uyên giới vực rơi vỡ à?"

"Tô Vũ... muốn giết ta?"

Võ Hoàng thì thào một tiếng, sắc mặt biến đổi không ngừng. Chế tạo cảm giác nguy cơ lớn như thế, chẳng lẽ Tô Vũ thật sự có thể giết ta?

Không có khả năng!

Nhưng mà loại cảm giác đến từ dấu ấn đại đạo quá mức rõ ràng.

Giống như có vô số người đang nói: "Võ Hoàng chết rồi!"

"Không thể cứu nổi!"

"Võ Hoàng thật đáng thương!"

Loại ý chí lạc ấn cường hãn ấy nhất định là đại đạo cảm ứng được nguy cơ mới sản sinh Ta.

Còn chuyện liệu có phải là do những người khác nhắc tới mình hay không... Nói nhảm, ta đã bị phong ấn mấy chục vạn năm, ai rảnh rỗi không có chuyện øì làm lại đi nhắc tới ta cơ chứ? Ngoại trừ Tô Vũ thì còn có thể là ai?

"Uy hiếp ta à?"

"Đe dọa ta sao?"

Võ Hoàng xanh cả mặt: "Tô Vũ! Ta không sợ ngươi!"

HừI Ngươi đang uy hiếp ta đúng không?

Lần trước gia hỏa này động thủ với mình ngay trong đại đạo, lần này có lẽ vẫn là hắn, đúng thế, không sai, có lẽ hắn đã lền vào thời không trường hà, tuyệt vọng lẩm bẩm bên cạnh đại đạo của mình!

Cái này thì Võ Hoàng biết.

Lão bỗng bộc phát khí tức cường hãn!

Chỉ trong nháy mắt, lão đã xông phá thiên địa.

Dù sao Võ Hoàng cũng là chúa tể một phương, là chủ nhân quy tắc thực thụ, sao lão có thể tùy tiện nhận thua được?

"Ngươi đến đi! Bản hoàng không sợ ngươi! Có bản lĩnh thì tới giết bản hoàng!"

Một tiếng gầm thét vang vọng đất trời!

Thiên địa rúng động!

Muốn giết ta ư?

Không có cửa đâu!

Ta hoành hành Thái Cổ, xưng bá một phương, chỉ là Thái Sơn đánh bại ta mà thôi, đâu có nghĩa là người người đều có thể giết ta?

Ta không tin!

Tiếng quát to của Võ Hoàng xuyên thủng đất trời, vang vọng tứ phương.

Dù là ở Thiên Uyên giới vực thì cũng có thể nghe được.

Tất cả mọi người trì trệ, nhao nhao chấn động.

Đám Vạn Thiên Thánh cũng biến sắc, vội vàng nhìn về phía Tô Vũ.

"Là Võ Hoàng sao?"

Vạn Thiên Thánh hỏi một câu.

Tô Vũ gật đâu, hơi nhíu mày: "Gia hỏa ngớ ngẩn này đánh nhau với ai thế? Vạn giới bây giờ đâu có ai giết được lão? Trừ phi hiện tại, lão bị phong ấn, các phương liên thủ với nhau thì mới có hi vọng xử lý lão. Không thì lão rất khó bị giết nhỉ?"

Gào thét biệt khuất, bi phẫn như thế, một chữ "Ngươi" hình như chỉ nhằm vào mỗi một người.

"Là Bách Chiến à?" Tô Vũ cau mày: "Chẳng lẽ Bách Chiến trở về rồi?"

Bách Chiến đi đối phó với Võ Hoàng ư?

Nhìn xem, khiến người ta biệt khuất rồi kìa!

Có cảm giác như muốn nổ tung tới nơi rồi.

Tốt lắm, chó cắn chó thì một miệng lông, các ngươi thích đánh liền đánh, liên quan cái rắm gì tới ta!

Hắn không có tâm tư quản nhiều, dù sao chuyện cũng không liên quan tới mình.

Hắn lại chẳng trêu chọc Võ Hoàng, lâu rồi cũng chẳng đến Tinh Vũ phủ đệ, gia hỏa này và Bách Chiến đánh nhau thì quá tốt.

Thời khắc này, Tô Vũ đang phải lo lắng chuyện lỗ hổng không ngừng mở rộng, hắn quan sát một lúc liền nói với mọi người: "Ta đi lên tu bổ, đem những tuyến đường rạn nứt vá lại! Thật phiền phức! Vừa cắt đứt giờ lại phải tu bổ... Bất quá nếu không làm thì ta cũng chẳng có cách nào tiếp tục giữ gìn lỗ hổng tồn tại!"

Phải tu bổ một số tuyến đạo vừa mới chặt đứt, hoặc có thể nói là đi bẻ cong.

Lưu một lỗ hổng lại là được, không cần thiết phải chặt đứt toàn bộ.

Nói như vậy... Đệt, đáng lẽ vừa rồi ta không nên chặt đứt mà chỉ cần bẻ cong là xong?

"Đúng rồi."

Tô Vũ thì thào một tiếng: "Cái này giống như tấm lưới, không thể chặt đứt, nếu không thì lỗ hổng sẽ ngày càng lớn! Thảo nào."

Ngã một lần thì sẽ khôn hơn một chút!

Tô Vũ lẩm bẩm: "Về sau không thể mở miệng nói lung tung, ta đã bảo mà, chặt đứt thì không thích hợp lắm, quả nhiên là sai đường rồi!"

"Chặt đứt thì cần phải thừa nhận lực lượng đại đạo, sẽ có không ít phiền phức, khá là thống khổ, Thiên Diệt, ngươi hiểu loại cảm giác này không?"

Nơi xa, Thiên Diệt thuận miệng đáp: "Hiểu, quá thống khổi"

Dứt lời, Thiên Diệt giật nảy mình, câu trả lời của ta... chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Hắn vội ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, lúc này không ít người nhao nhao liếc nhìn Thiên Diệt, sau đó tất cả mọi người lập tức cúi đầu, tiếp tục giả vờ vội vàng bề bộn nhiều việc.

Chúng ta không biết gì hết!

Tô Vũ đang hoài nghi sao?

Cố ý khiến cho Thiên Diệt lỡ miệng?

Không thì đang êm đẹp hỏi một câu như vậy làm gì?

Vẻ mặt Thiên Diệt cương cứng, bởi vì hắn phát hiện Tô Vũ cũng đang nhìn hắn.

Đậu má!

Thiên Diệt điên cuồng thầm mắng, ngươi nhìn ta làm gì?

Cũng đâu phải chỉ mỗi mình ta trông thấy!

Ngươi nhìn như vậy ta làm gì chứ?

Đừng nhìn nữa!

Sắc mặt Tô Vũ biến ảo không ngừng, bất giác hắn mỉm cười, nụ cười này khiến Thiên Diệt rùng mình, hắn sợ nhất là thấy nụ cười như thế, bởi vì Tô Vũ cười lên thì chắc chắn sẽ không có chuyện tốt!

Hiển nhiên, hắn cảm nhận được Tô Vũ đã phát hiện.

Mà Tô Vũ thì vẫn đang nở nụ cười xán lạn.

Hắn không tức giận, không buồn bực.

Chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là các ngươi!

Chờ xem!

Được rồi, ta đã cảm thấy là lạ mà, hóa ra chuyện mới rồi của ta đã bị các ngươi nhìn thấy hết?

Giỏi thật!

Hóa ra các ngươi đều đã nhìn.

Từ khi nào thì bắt đầu?

Từ câu nói nào thì nghe được?

Mắng chửi người thì chẳng có vấn đề gì, mấu chốt là ta đã khóc rất lớn, các ngươi có nhìn thấy không?

Ta còn gọi lão cha cứu mạng, các ngươi nhìn thấy hết rồi chứ?

Hắn liếc nhìn một vòng, có bao nhiêu người ở đây, ta đều nhớ kỹ.

Khá lắm!

Chúng ta chờ đó để tính sổ sau!

Bình Luận (0)
Comment