Trong thời không trường hà.
Phù Thổ Linh chui vào, tức khắc toàn thân gã máu chảy ròng ròng.
Tô Vũ đứng lặng giữa thời không trường hà.
Hắn điểm lên trán của Phù Thổ Linh, nơi đó hiện ra một tiểu Thiên Môn nho nhỏ, năm viên thần văn của Tô Vũ hiển hiện, trong lỗ hổng mà hắn đào dường như cũng hiện ra năm tuyến đạo bị cắt.
Tô Vũ chỉ điểm: "Phù Thổ huynh, thành bại nằm ở đây! Ta cho ngươi cơ hội, chuẩn bị cho ngươi hết thầy, nơi này có năm đầu đại đạo, ngươi cứ dựa theo yêu cầu của ta, bện thành đường rẽ vờn quanh lỗ hổng! Sau khi bện thành công, ngươi để Ngũ Hành đạo hấp thu lực lượng Ngũ Hành, không để xuất hiện tình trạng nước sông đứt đoạn thì ngươi muốn tấn cấp Hợp Đạo sẽ rất dễ dàng!"
Phù Thổ Linh hôi: "Nếu thất bại thì sẽ ra sao?"
"Ngươi có thể tự lựa chọn!"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Thứ nhất, từ bỏ Hợp Đạo! Thứ hai, an tâm mang theo Ngũ Hành tộc đi dưỡng lão, các ngươi theo ta nên ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng không có chiến lực Hợp Đạo thì không thể chiến đấu được, về sau tộc của ngươi cứ ở hậu phương thôi"
Phù Thổ Linh cười đắng chát, dưỡng lão ư?
Nói đùa cái gì thế?
Ở thời đại này mà ta còn có thể an tâm dưỡng lão sao?
Gã cắn răng: "Ta sẽ làm thử, trừ phi ta cầu viện, bằng không dù ta có phải táng thân tại đây thì ngươi cũng đừng giúp ta! Ta biết ngươi không hi vọng ta chết đi, nhưng ta muốn thử, xin Vũ Hoàng đáp ứng! Nếu ta không có cách nào thành công, xin Vũ Hoàng đem Ngũ Hành Chi Nguyên của ta mai táng tại Ngũ Hành giới vực, chờ đợi chủ nhân Ngũ Hành kế tiếp khôi phục!"
Tô Vũ nhận lời: "Được! Không tử chiến đến cùng thì ai cũng sẽ không cam lòng, ta hiểu ngươi!"
Đây không phải lời an ủi, mà là hắn thật sự hiểu được.
Đến tình trạng của Phù Thổ Linh, sao gã có thể cam tâm cả một đời kẹt tại Vĩnh Hằng?
Không thể cam lòng!
Nhất là bây giờ, vạn giới đại loạn, thiên kiêu các thời đại đồng loạt xuất hiện, gã có thể cam tâm làm một vị Vĩnh Hằng mãi được sao?
"Đa tạt"
Phù Thổ Linh không nhiều lời nữa, cấp tốc bắt tay vào tu bổ Ngũ Hành đạo. Gã vừa tiếp xúc đã có tiếng nổ ầm vang, hỏa diễm thiêu đốt dữ dội, gã muốn nhịn xuống nhưng mà lực lượng hỏa diễm này lại không giống với những gì gã nắm giữ!
Gã nắm giữ hỏa diễm ôn hòa dịu dàng, mà hỏa diễm nơi đây đều có thể xem như lực lượng đại đạo vô cùng hoang dại!
Trước đó ở phía dưới tiếp nhận vẫn là do Tô Vũ cùng Lam Thiên loại bỏ hai lần nên không quá điên cuồng, nhưng lúc này, Phù Thổ Linh bỗng nhiên hiểu được nỗi thống khổ trước đó của Tô Vũ.
Gã rất muốn kìm nén, thế nhưng thật sự là không nín được.
Sau một khắc, tiếng rống thê lương đến cực hạn truyền ra: "Đau quá!"
"Không... đừng đốt nữa... Aaaa!"
Phù Thổ Linh điên cuồng gào to, quá đau đớn!
Liệt hỏa thiêu đốt hỏa diễm ôn thuần trong cơ thể gã, kỳ thật so với những øì Tô Vũ gánh chịu còn thống khổ hơn một chút, tốt xấu gì thì trong cơ thể Tô Vũ không có nhiều lực lượng Ngũ Hành.
Giờ khắc này, Phù Thổ Linh vừa tiếp xúc đại đạo, vừa điên cuồng gào thét, lăn lộn khắp nơi.
"Đừng đốt nữa... A, cứu ta... Đau quá!"
Loại thiêu đốt này phảng phất như đang thiêu cháy linh hồn và ý chí của gã chứ không chỉ đơn thuần thiêu đốt nhục thân.
Rất nhanh, lực lượng cường hãn sắc bén truyền ra, nhục thân Phù Thổ Linh sụp đổ, lập tức Mộc lực sinh ra giúp gã tu bổ nhục thân, một bên tu bổ, một bên lại phá hủy!
"_ "Mẹ nó!"
"Cứu ta... Ô ô ô.."
Một màn này chiếu hết toàn bộ lên bầu trời Thiên Uyên giới vực, lỗ thủng nho nhỏ lại bắn ra hư ảnh rất lớn.
Phía dưới, sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Thống khổ như vậy sao?
Trước đó Tô Vũ một mình chải vuốt vạn đạo, mà hắn còn kéo dài thật lâu, trong khi Phù Thổ Linh chỉ mới tiếp xúc một lát, vả lại gã chỉ phụ trách Ngũ Hành đạo mà thôi.
Phù Thổ Linh là kẻ yếu ư?
Không phải!
Gã là thiên kiêu một đời, cũng là thiếu chủ của Ngũ Hành tộc, nếu gã là phế vật thì sao Ngũ Hành tộc có thể tin phục?
Nhưng hiện tại Phù Thổ Linh lại lăn lộn đầy đất, điên cuồng khóc rống.
Việc này khiến cho các cường giả trước đó còn cảm thấy có lẽ mình có thể tiếp nhận những thống khổ khi tu bổ đại đạo đều sinh lòng e dè.
Thuần phục lực lượng đại đạo tại thời không trường hà hoàn toàn không phải công việc đơn giản!
Mà vào lúc này, bỗng nhiên có người bay lên: "Vũ Hoàng, ta muốn lên tu bổ Đao đạo!"
Hạ Long VõI Y vừa mới tấn cấp Hợp Đạo, bấy giờ sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, cất cao giọng: "Ta muốn lên thuần phục Đao đạo đã đứt gãy, ta muốn cảm ngộ Đao đạo hoang đại, Vũ Hoàng không cần phải thuần phục vì ta, nếu thế ta sẽ không cảm nhận được điểm mạnh nguyên thủy của nó!"
Đúng vậy, đại đạo đều là bị thuần phục.
Mặc kệ là đạo gì thì cũng đều phải bị thuần phục, đem về nuôi trong nhà.
Duy chỉ có trong hỗn độn, duy chỉ có ở nước Thời gian thì những lực lượng đại đạo này mới giữ nguyên sự hoang đại, là đạo tự nhiên chính tông!
Tô Vũ không lên tiếng.
Hạ Long Võ lại hô: "Ta muốn lên cảm ngộ Đao đạo nguyên thủy, xin Vũ Hoàng thành toàn!"
Ở phía sau, sắc mặt Đại Hạ vương biến hóa.
Cháu của ông muốn đi cảm ngộ Đao đạo!
Mà đúng lúc này, một tiếng cười truyền vang: "Bệ hạ, ta cũng muốn cảm ngộ đại đạo nguyên thủy!"
Đại Hán vương!
Vị này còn chưa tấn cấp Vĩnh Hằng cửu đoạn nhưng vẫn xung phong nhận việc, gã muốn lên xem một chút!
Bởi vì.. Gã cảm thấy mình không đuổi kịp Đại Hạ vương thì thôi đi, bây giờ lại bị cháu trai của Đại Hạ vương vượt qua là điều không thể chấp nhận được, thế hệ trước cũng cần thể diện mà!
"Bệ hạ, ta cũng muốn đi!"
"Bệ hạ..."
Vô số người nhao nhao mở miệng.
Tô Vũ phá ra cười lớn: "Tốt lắm, nếu đã không sợ chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi, để các ngươi cảm thụ cái gì là đại đạo nguyên thủy chân chính!"
Ẩm!
Bầu trời võ ra, một đám người cấp tốc vọt lên.
Tô Vũ mở ngụy Thiên Môn cho từng người, chỉ ra lực lượng đại đạo mà họ cần nắm giữt Một phút đồng hồ sau.
"AI"
"Mẹ ơi cứu con..."
"Á, đau quá.."
"Ô ô, bệ hạ, để ta về đi... Ta không cảm ngộ nữa đâu..."
mu Một đám người điên cuồng khóc rống.
Không phải là tác dụng trên nhục thể, mà là sâu trong linh hồn, trong ý chí, đánh tan ý chí lực của từng người.
Đại đạo nguyên thủy vốn hết sức mạnh mẽ, hung tàn!
Mà Tô Vũ ở bên vừa thu hết hình ảnh lại vừa khẽ cảm khái: "Đây là đoạn phim lần đầu tiên sinh linh thuần phục đại đạo hoang dại, người đời sau nhớ phải khắc ghi trong lòng. Đại đạo nguyên thủy vô cùng bạo ngược, hung tàn, chuyên nhằm vào ý chí lực, nhằm vào biển ý chí, nhằm vào linh hồn... Thống khổ trên da thịt có thể tiếp nhận, nhưng trên linh hồn, trên tinh thần lại khó mà khắc chế!"
Ngón tay hắn khẽ điểm, trên thân Thiên Diệt sáng lên một đạo quang mang: "Đây là Thiên Diệt, Bạo Liệt Thần Viên nhất tộc! Bây giờ hắn đang thuần phục Trường côn đạo hoang dại, hắn mới ngã xuống, hắn rất thống khổ, hắn đang khóc lóc, hắn đang xin tha.
Nhưng chúng ta nhớ rõ hắn là Bạo Liệt Thần Viên nhất tộc, là sự tỏn tại mạnh nhất, hắn đang thuần phục lực lượng đại đạo hoang dại vì sinh linh hậu thế!"
"Vị khóc thút thít gọi mẹ xin tha này là Đại Minh vương của Nhân tộc ta, hậu duệ của Minh vương. Ông đang thuần phục Trận pháp đạo. Ông vừa khóc rống vừa gọi tổ tông Minh vương cứu mạng..."
"Đây là Định Quân Hầu, là Hầu Thượng Cổ của Nhân tộc, sống hơn mười vạn năm, gã muốn khiêu chiến Trường thương đạo. Đạo này có tới mấy người cùng theo, ví dụ như Đại Tần vương và con trai của ông là Tần Trấn cũng đang khiêu chiến. Tân Trấn khóc thảm quá, y đang gọi cha cứu mạng! Đại Tần vương gắng chịu đựng nhé, đừng khóc, con của ngài còn có thể khóc cầu ngài, ngài thì không có ai để cầu đâu... Ô kìa, Định Quân Hầu thế mà lại gọi nữ nhi tới cứu mạng. Trời ạ, nữ nhi của gã mới chỉ là Nhật Nguyệt cảnh thôi mà!"
Bên dưới, mấy người Vạn Thiên Thánh vẫn chưa đi lên, thế nhưng cả đám đều không rét mà run.
Nghiệp quật tới nhanh như vậy đấy!
Chúng ta chỉ im lặng mà nhìn lén chứ không ghi lại hình ảnh, ngươi thì hay rồi, chẳng những lôi thu phù ra ghi hình mà còn thuyết minh cụ thể về từng người.
Ngươi đang làm gì thế?
Có còn là người không vậy?