Nhân cảnh.
Tô Vũ lại trở về.
Lần này hắn lười nói nhiều với Trấn Nam Hầu nên đi thẳng đến Tinh Lạc Sơn, mau chóng tiến vào thác nước thời gian.
Rốt cuộc nhà cũ của Văn vương nằm ở đâu trong Thời gian đại đạo thì Tô Vũ vẫn chưa quá rõ ràng.
Ở trong thời không trường hà, hắn đi ngược dòng nước mà vẫn không thể tìm thấy được nên rất có thể ngôi nhà đã được xây ở hạ du.
Đương nhiên, vô luận là ở đâu thì đều không liên quan lắm tới Tô Vũ.
Nơi này có thác nước Thời gian do Văn vương mở, nếu y muốn vào thì vào, không cần phải tới thời không trường hà.
"Lỗ hổng.."
Tô Vũ chợt giật mình.
Đúng vậy, lỗ hổng.
Hình như nơi đây cũng bị mở ra một lỗ hổng đơn độc, chẳng lẽ Văn vương cũng mở cửa sông ở trong nhà mình sao?
Vậy thác nước Thời gian vốn chính là một lỗ hổng ư?
Tô Vũ lắc mạnh đầu, không suy nghĩ sâu thêm, hắn mau chóng đi vào nhà cũ của Văn vương, những đóa hoa ở đây vẫn nở rộ cực kỳ rực rỡ.
Toàn bộ khu nhà hiện giờ chỉ có mỗi mình Đại Thụ trấn thủ.
Khi Tô Vũ vừa bước vào, hắn bèn giương tay vô một cái, một đại ấn rơi vào trong tay hắn.
Bấy giờ trên Nhân Chủ Ấn hiện ra cảnh tượng bất đồng.
Tô Vũ xem xét liền biết thứ này đã cường đại hơn trước nhiều.
Mơ hồ còn có cảm giác sắp sửa vượt qua Tinh Vũ Ấn.
Kỳ thật Tinh Vũ Ấn rất mạnh, bởi vì đó là đại ấn được tạo ra ở thời kỳ đỉnh cao nhất của Nhân tộc, cho dù là đại ấn mà Nhân Hoàng dùng trước khi nhất thống chư thiên thì cũng không hề tầm thường.
Không ngờ đại ấn của Tô Vũ thế mà mơ hồ có xu thế đuổi kịp.
Phải biết ở thời đại này, bên phía Tô Vũ chẳng có vị chủ nhân quy tắc nào, so với Nhân tộc năm đó quả thực không cách nào so sánh được.
"Dung nhập lực lượng vạn tộc sao?"
Hình như khí vận của Không Gian Cổ Thú các tộc cũng đã dung nhập vào trong, đây đại khái là điểm khác biệt lớn nhất giữa Tinh Vũ Ấn và đại ấn của Tô Vũ.
Sau lưng, Tiểu Bạch Cẩu lưu luyến không thôi, Tô Vũ thấy nó vấn vương nhìn bốn phía thì nhịn không được nhắc nhở: "Phì Cầu, chúng ta dọn nhà đi, ngươi thích thì có thể ngắm nó ngày ngày, chúng ta chỉ là đổi địa phương khác thôi, ngươi muốn lưu luyến thì cũng nên lưu luyến thời không trường hà ngoài kia chứ?"
Biểu tình của Phì Cầu sai rồi!
Cái nhà này bao gồm cả đại viện và ngọn núi xung quanh đều sẽ được dọn đi!
Cũng không phải chỉ nhặt nhạnh vài đô vật, còn phòng ở thì lưu hết lại.
Ngươi lưu luyến nhìn làm cái gì?
Bó tay!
Phì Cầu khẽ giật mình, ngốc lăng nhìn Tô Vũ, nửa ngày sau nó mới gật gật đầu, nghe rất có lý!
Đúng vậy, ta dọn cả nhà đi mà.
Sau này không phải ta vẫn thường xuyên được ở trong nhà sao?
Chỉ là thời không trường hà bên ngoài thì có lẽ sẽ không đồng dạng mà thôi.
Nghĩ đến đây, mặt cún của Phì Cầu lộ ra một vòng thổn thức: "Cũng đúng nhị, vậy thì Trà Thụ phải thay hồ tắm rồi, sớm biết thế ta đã đem Trà Thụ về, nàng đổi hỏ tắm thì không biết có quen được hay không!"
Tô Vũ bật cười.
Đang cười thì hắn chợt sửng sốt, vội nhìn Phì Câu, đoạn gấp gáp hỏi: "Chờ chút, ta... có phải ta để sót cái gì không?"
Phì Cầu nghi hoặc mà nhìn hắn, sao thế?
"Trà Thụ vẫn luôn tắm rửa trong thời không trường hà à?"
"Đúng vậy!"
Phì Cầu đáp rất đương nhiên, Tô Vũ lại cảm thấy xốn xang, hình như trước đó ta không nghĩ quá nhiều.
Ngày thường Trà Thụ đều hóa thành tiểu nữ đồng đáng yêu, có đôi khi còn thích chơi đùa với tiểu nữ hài do Lam Thiên hóa thân, Tô Vũ cũng lười quản nhiều.
Nhưng lúc này hắn chợt nghĩ tới một vấn đề.
Thời không trường hà đâu phải nhà tắm!
Ngay từ lần đầu gặp Phì Cầu thì nó đã nói Trà Thụ thích tắm rửa trong thời không trường hà, khi đó Tô Vũ chỉ âm thầm thán phục chứ không nghĩ nhiều.
Nhưng đến lúc này, chính hắn hành tẩu trong thời không trường hà lâu mới có thể hiểu, nước sông vạn đạo này thật sự không dễ ở lâu.
Lưu lại trong chốc lát sẽ không có việc gì, thế nhưng ở lại lâu thì rất phiền phức.
Vạn đạo hóa hỗn độn... hình như Trà Thụ được trồng trực tiếp ở thời không trường hà.
Tô Vũ hơi nhíu mày, bỗng nhiên hỏi: "Trà Thụ được trồng ở trong thời không trường hà sao?"
"Ừm!"
Phì Cầu gật đầu, kỳ quái mà nhìn Tô Vũ, ta đã nói chuyện này rồi mà.
Lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng đã cho ngươi uống trà từ lá của Trà Thụ đó thôi.
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Nói như vậy, bình thường Trà Thụ phải rút nước của thời không trường hà để sinh trưởng?"
"Đúng thết"
Tô Vũ nhịn không được la lên: "Sao ngươi không nói sớm?"
"Ta đã nói rồi mà!"
Phì Cầu vô cùng ủy khuất, ngươi mắng oan ta!
Ta đã nói rồi!
Lần đầu tiên gặp ngươi thì ta đã nói Trà Thụ là do tiểu chủ tử cùng chủ nhân trồng trong thời không trường hà, nàng còn chuyên tắm rửa ở đó. Nàng trồng ở thời không trường hà thì đương nhiên là rút nước ở đấy để sinh trưởng rồi, đây không phải chuyện đương nhiên sao?
Chẳng lẽ ta còn phải giới thiệu cặn kẽ Trà Thụ lớn lên như thế nào à?
Thật kỳ quái!
Tô Vũ cười khổ: "Ngươi... thôi được rồi! Văn vương và Thời Gian sư đúng là thích làm mấy chuyện cổ quái, Bánh Nhân Đậu là đại đạo chỉ linh, Thư Linh là quyển sách thành đạo, Giám Thiên Hầu là vận linh thành đạo. Ngược lại chỉ có ngươi và Đại Thụ là coi như bình thường"
Trà Thụ hiển nhiên không tầm thường.
Tô Vũ bỗng hỏi: "Trà Thụ... là hỗn độn thành đạo ư?"
"Hả?"
Phì Cầu ngạc nhiên nhìn Tô Vũ, hắn cười khổ: "Có phải ta quá sơ sót rồi không, Trà Thụ nên tính là Hỗn Độn Cổ Thú nhất tộc, hoặc nên gọi là Hỗn Độn Cổ Mộc! Suốt ngày nàng hóa thân thành tiểu nữ hài nên ta chẳng mấy để ý, cộng thêm Thư Linh một mực giảng đạo cho nàng nên ta lại càng không bận tâm. Hẳn là Trà Thụ tu luyện Hỗn Độn đạo nhỉ?"
Trở về phải nhìn kỹ một chút mới biết.
Nếu đúng là như vậy thì Trà Thụ không phải là vạn đạo đắc đạo, mà nàng chính là cường giả Hỗn Độn đạo!
Phì Cầu lắc lắc đuôi: "Đại khái là thế đi! Hỗn Độn đạo thì thế nào? Cũng là đạo thôi mà!"
"Không giống nhau!" Tô Vũ cười khẽ: "Hỗn Độn đạo... thôi được rồi, để nói sau đi! Nếu là hỗn độn đắc đạo thì dù Trà Thụ tu luyện đến Thiên Tôn cũng sẽ không có gông cùm xiềểng xích!"
Tô Vũ không nói thêm nữa, trực tiếp từ hậu viên thời không trường hà đi ra bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào nơi đây, nhìn quanh bốn phía một chút thì nhận thấy không quen thuộc, quả nhiên hắn chưa từng tới nơi này.
Mà ở trong trường hà, ngôi nhà được một lớp vòng sáng bọc lại.
Hiển nhiên, nhà của Văn vương được đính tại nơi đây.
"Đi thôi!"
Tô Vũ quát khẽ một tiếng, Tinh Vũ Ấn trấn áp hết thầy sóng cả, Văn Minh Chí chìm vào đáy sông, sau khi nó trôi lên, khu nhà to lớn cũng bị Văn Minh Chí nâng lên theo.
Rất nặng!
Nhưng cái nhà này quả thực là rất kiên cốt Bị thời không trường hà xung kích mười vạn năm qua mà chẳng mảy may chịu chút ảnh hưởng nào.
Tiểu Bạch Cẩu lưu luyến nhìn thoáng qua bốn phía, nhà mang đi rồi nhưng dòng sông thì khác, nó khẽ cảm khái một tiếng: "Trà Thụ mất nhà tắm rồi, thay nhà tắm mới cũng không biết nàng có quen hay không.."
Hình như cũng chỉ có mỗi điểm ấy đáng để nó cảm khái.
Dù sao những vật khác đều không thay đổi.
Tô Vũ vỗ võ đầu nó, sau đấy nắm hết toàn bộ khu nhà, hắn quát lên một tiếng lớn, xé rách trường hà, chỉ nháy mắt đã xuất hiện ở trước thác nước Thời gian.
Khi hắn đem nhà ra khỏi thác nước, thác nước cũng lập tức biến mất.
Tô Vũ lại xuất hiện tại Tinh Lạc Sơn, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, lòng hơi thổn thức.
Văn vương từng mở một lỗ hổng lớn.
Cũng chính là ở đây!
Thác nước Thời gian chính là Thiên Hà khẩu!
Có thể mở cửa sông cũng đại biểu Văn vương thật sự đã tự mình mở đạo, thế nhưng lại chẳng có vết tích nào lưu lại, Văn vương mở đạo ở đâu vậy?
"Văn vương... Xem ra y rất mạnh, ca ca của Thời Gian Sư quả thực là có đủ vốn liếng!"
Phì Cầu cổ quái mà nhìn Tô Vũ, thật là lạ, ngươi nói nhảm à?
Tiểu chủ tử đương nhiên không lợi hại bằng chủ nhân rồi!
Tô Vũ nói: "Ta vốn nghĩ Nhân Hoàng khai thiên nên sẽ mạnh hơn Văn vương, thế nhưng Nhân Hoàng khai thiên lại chỉ mở được gần một nửa, nếu Văn vương đã mở hoàn toàn mà còn có thể tùy ý mang đi... Vậy rốt cuộc là ai mạnh hơn ai?"
Những người nắm quyền ở thời Thượng Cổ này ai nấy đều quá thần bí, mỗi một lần suy nghĩ đều cảm thấy họ sâu không thể dò!
Cảm khái một tiếng xong xuôi, Tô Vũ quát lớn: "Truyền tống!"
Thông Thiên Hầu cấp tốc mở ra cánh cửa khổng lỏ, Tô Vũ bước vào, rất nhanh hắn đã mang theo nhà của Văn vương biến mất khỏi Nhân cảnh.
Chờ Tô Vũ rời đi không lâu, toàn bộ Tinh Lạc Sơn dần dân trở nên im ắng.
Mà thác nước Thời gian cũng hoàn toàn biến mất rất nhanh, không còn bất cứ dấu vết gì lưu lại.