Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3137 - Chương 3137: Duy Võ Thuần Nhất?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3137: Duy Võ Thuần Nhất?
 

Ẩm!

Một tiếng vang lớn lan ra, một tòa nhà lớn ngăn ở cuối dòng sông.

Nước Thời gian mãnh liệt xung kích ngôi nhà nhưng lại không thể khiến nó nhúc nhích tí nào.

Cưởng hãn đến đáng sợ!

Thậm chí chẳng cần có người tọa trấn căn nhà, nhánh sông dù sao cũng chỉ là nhánh sông, sao có thể so với thời không trường hà thực thụ, căn bản không có cách nào xung kích nổi cả khu nhà.

Đến lúc này, đại đạo trộm từ thời không trường hà xem như đã triệt để cấu tạo thành công!

Đương nhiên, thoạt trông có vẻ khá quỷ dị.

Bởi vì nhánh sông của thời không trường hà là thứ không thấy được.

Nhưng căn nhà quá lớn, lúc này lại lộ ở bên ngoài nên mọi người đều có thể nhìn thấy.

Cho nên toàn bộ Thiên Uyên giới vực đều thấy được một tòa nhà lớn đứng lặng ở giữa hư không, không còn dáng vẻ bí ẩn như trước đó.

Bất quá Tô Vũ cũng chẳng có cách nào, nhánh sông trộm từ thời không trường hà quá nhỏ, căn bản không có cách nào dung nạp cả căn nhà, trừ phi hắn mở rộng thời không trường hà bao kín nhà của Văn vương, nhưng làm như vậy thì phải hao phí tỉnh lực không nhỏ.

Trước tiên cứ ở tạm như vậy đi đã!

Chịu đựng một chút!

Đến bước này, toàn bộ Thiên Uyên giới vực xem như đã cải tạo hoàn thiện, việc cần làm tiếp theo chính là phong bế lối vào Thiên Uyên giới, để người ngoài không thể vào được, người ở bên trong cũng không ra được.

Trừ phi được chính Tô Vũ mở ra!

Triệt để ngăn cách sinh tử đôi bên.

Tô Vũ nhìn về phía Thông Thiên Hầu, Thông Thiên Hầu lộ ra về mặt mờ mịt, Tô Vũ thấy vậy bèn khẽ cười.

"Tầng tám của Tinh Vũ phủ đệ không có thông đạo, tầng bảy thì không thể đi lên, trừ phi ngươi mở cửa mới được. Nói như vậy, ngươi nuốt thông đạo rồi à? Thế này nhé, ngươi nuốt luôn thông đạo của Thiên Uyên giới vực đi, trừ phi đi qua cổng của ngươi, bằng không thì không cho phép xuất nhập!"

Thông Thiên Hầu cực kỳ bất đắc dĩ: "Để ta nuốt sao? Lỡ ta chết thì làm sao bây giờ?"

"Ngươi chết rồi chẳng lẽ thông đạo liền biến mất luôn?"

"Không biết" Thông Thiên Hầu lắc đầu: "Có lẽ sẽ biến mất, có lẽ sẽ trực tiếp xuất hiện ở chỗ cũ"

"Vậy thì ngươi cứ tùy tiện nuốt đi!"

Tô Vũ nói: "Nếu ngươi mà chết, không được thì ta lại nghĩ biện pháp mở đường khác, nếu vẫn không được thì đi qua cửa sông kia, chui vào thời không trường hài!"

Thông đạo giữa sinh tử lưỡng giới sẽ không hoàn toàn biến mất.

Thông Thiên Hầu nghe vậy thì thôi không phản bác, đành phải đi nuốt cửa thông đạo.

Tô Vũ lại gọi Hống Hoàng tới, hắn muốn dẫn Hống Hoàng bọn họ tới thời không trường hà, đổi một đầu đại đạo khác. Tiếp sau đó, hắn sẽ mở đạo!

Lúc này cách lần hắn hạ giới đã qua 20 ngày.

Về chuyện mở đại đạo ở đâu thì hiện tại Tô Vũ còn chưa chọn được nơi tốt, hắn phải mau chóng giải quyết những chuyện nhỏ nhặt xung quanh trước, để mọi người triệt để rút về Thiên Uyên giới vực.

Trong thời không trường hà, Tô Vũ mang Hống Hoàng đi khắp nơi với mục tiêu tìm đạo, cảm thấy đạo nào thích hợp thì chọn cái đó, không cần biết đã có ai hay chưa, có thì cũng không sao.

Đi trong trường hà, Tô Vũ nhàn rỗi nên tò mò hồi: "Hống Hoàng, ngươi để ý đến chuyện của cha ngươi không?"

Dù sao cũng là tọa ky, nhỡ đâu người ta không muốn nói thì sao?

Có điều Hống Hoàng lại không ngại, y nói thẳng: "Vũ Hoàng không cần e ngại gì đâu, vạn giới đều biết cha ta là tọa ky của Võ vương đại nhân. Ở thời đại đó, Võ vương là người đứng thứ ba trong thiên hạ, tuy cha ta là chủ nhân quy tắc nhưng làm tọa ky cho nhân vật như vậy cũng là vinh quang chứ không phải sỉ nhục"

Đứng thứ ba trong thiên hạ ư?

Có lẽ vậy.

Tô Vũ thấy y không ngại thì cười nói: "Thời điểm Võ vương rời đi, cha ngươi cũng đi theo ư?"

"Không phải" Hống Hoàng nhớ lại rồi mới đáp: "Võ vương đi theo Văn vương, sau khi Văn vương biến mất không lâu thì Võ vương cũng rời đi, khi đó cha ta ở lại, về sau Nhân Hoàng triệu tập hội nghị vạn tộc rồi cha ta mới rời khỏi"

Hống Hoàng lại nói tiếp: "Trước khi cha ta đi, có vẻ ông ấy đã đoán được gì đó nên dặn ta là phải phong giới ngay sau đấy"

"Cha ta có phủ đệ ở tầng 8, ban đầu ta cũng ở chung, nhưng trước khi hội nghị triệu khai, cha ta đã bảo ta rời đi. Ta không biết là do Nhân Hoàng đã báo cho ông ấy hay là cha ta tự mình đoán được"

Trước đây y cảm thấy có thể là nhờ Nhân Hoàng báo trước, nhưng hiện tại Tô Vũ nói rằng cha y là trí tướng, vậy nên giờ y không chắc lắm.

Tô Vũ khẽ gật đầu, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Trước khi Võ vương rời đi có dặn dò gì không?"

Kỳ thật hắn muốn hỏi là Hống Hoàng có biết đến chuyện Thiên Môn hay không.

Có thể Văn vương đã đi vào trong Thiên Môn, nếu nơi đó phong ấn thời đại thì rất có thể đó chính là thời đại Khai Thiên? Mà nhắc đến thời đại Khai Thiên thì không thể không nhắc đến chủ nhân Thời gian đại đạo và chủ nhân Tử Linh đại đạo. Một kẻ sống từ khi Khai Thiên mới bắt đầu, một kê ở giai đoạn cuối Khai Thiên.

Có khả năng Nhân Tổ tồn tại ở cùng một thời kỳ với chủ nhân Tử Linh đại đạo, cũng chính là cuối thời đại Khai Thiên.

Sau đó mới đến Thái Cổ.

Nhưng Nhân Tổ từng xuất hiện ở Thái Cổ, vậy thì Nhân Tổ vẫn đang sống sót và bị nhốt trong Thiên Môn ư?

Tô Vũ cảm thấy rất hứng thú với những vấn đề này.

Dù Tô Vũ còn quá yếu nhưng không đó không phải là trở ngại của hắn trong việc truy tìm tung tích cường giả, có lẽ năm xưa đám người Thời Gian sư cũng có tâm tư như Vậy.

Dù là ở thời đại nào, khi một người đi tới đỉnh cao thì chắc chắn sẽ đi tìm chân tướng truyền thuyết và truyền kỳ.

Tô Vũ cũng không ngoại lệ.

"Dặn dò ư?"

Hống Hoàng cẩn thận ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Võ vương không cùng cấp bậc với ta thì đặn dò cái gì? Ta không biết, cho dù có thì cũng là đặn dò cha ta. Nhưng cha ta không để lại gì cả. Võ vương biến mất ngàn năm, có một câu mà cha ta nói rất nhiều là 'nuôn vàn đại đạo, duy võ thuần nhất"

Tô Vũ nhướng mày: "Là ngôn ngữ Nhân tộc hay là ngôn ngữ thông dụng?"

"Ngôn ngữ Nhân tộc, khi đó mọi người đều quen dùng ngôn ngữ Nhân tộc"

Tô Vũ híp mắt: "Duy võ thuần nhất? Ngươi chắc chắn không phải là ngu nhất chứ?"

Hống Hoàng ngượng ngùng: "Không đến mức ấy, cha ta sẽ không mắng Võ vương đâu"

Ngươi nói vậy thì ta phải đáp lại thế nào?

Tô Vũ suy tư: "Có lẽ thật sự là mắng Võ vương đấy. Văn vương rời đi, y đi cứu muội muội là chuyện đương nhiên. Y biết là vẫn còn Võ vương, Minh vương và cả Nhân Hoàng nên chưa chắc đã xảy ra chuyện. Hơn nữa khi Văn vương rời đi, với tính cách của y thì sẽ gióng trống khua chiêng khiến mọi người đều biết sao?"

Tô Vũ nhướng mày: "Dựa theo suy đoán của ta, dù Văn vương rời đi thì cũng sẽ lặng yên không một tiếng động, khiến kẻ khác không rõ tình hình, không biết có phải y đang bế quan hay không. Khi Văn vương bế quan, mọi người sẽ không đám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có Võ vương tính cách lỗ mãng trương dương rời đi thì mới làm cho mọi người đều biết"

Hống Hoàng nghiêm túc suy nghĩ.

Tô Vũ thở dài: "Có lẽ duy võ ngu nhất mới là suy nghĩ thực tế của cha ngươi. Chuyện Văn vương biến mất chắc chắn là do Võ vương bại lộ. Sau đó Võ vương cũng chạy, Văn Võ không ở đây, vạn tộc không nổi dị tâm mới là lạ"

Hống Hoàng xấu hổ: "Không thể nào..."

Tô Vũ bật cười: "Ngươi đã trải qua thời đại đó rồi, ta đây hỏi ngươi, khi Văn vương mất tích, mọi người có biết không?"

"Cái này..."

Hống Hoàng lâm vào trong hồi ức, hồi lâu sau mới đáp: "Hình như ban đầu không biết rõ ràng. Cụ thể bị lộ ra từ khi nào thì.."

Y cẩn thận hỏi tưởng, bất giác lộ vẻ sửng sốt: "Hình như là từ sau khi Võ vương rời đi.

Hình như có một lần Võ vương nổi nóng trong đại điện, nói Nhân Hoàng không có tình nghĩa, đại khái vậy, sau đó không thấy tăm hơi hắn đâu nữa. Không lâu sau chuyện Văn vương mất tích liền lan rộng. Nghe nói Võ vương muốn Nhân Hoàng đi tìm Văn vương mất tích, có lẽ Nhân Hoàng không đồng ý nên hắn đã tự đi tìm"

Tô Vũ lắc đầu cảm khái: "Nếu ta là Nhân Hoàng, dám chắc ta sẽ tức chết"

Có lẽ Nhân Hoàng đã biết Văn vương đi đến Thiên Môn, nhưng Nhân Hoàng không thể rời đi được, khi đó kế hoạch thu nạp vạn tộc còn chưa hoàn thành, vả lại việc khai thiên của y còn chưa kết thúc, hiển nhiên y không thể rời đi.

Nếu y đi thì đó mới là đại sự.

Y đã che giấu tin tức Văn vương biến mất, đáng tiếc Võ vương nóng nảy, cảm thấy Nhân Hoàng không có tình nghĩa, huynh đệ chúng ta giúp ngươi đánh thiên hạ, vậy mà đánh thiên hạ xong ngươi lại thay đổi.

Hiện tại lão Văn không rõ tung tích, ngươi không lo lắng cũng chẳng đi tìm.

Được, ngươi không đi thì ta đi!

Có điều ông ta đi tìm một chuyến thì Nhân tộc liền xảy ra chuyện.

Bình Luận (0)
Comment