Ngẫm nghĩ một hỏi, Tô Vũ chợt thấy đồng tình với Nhân Hoàng hơn bao giờ hết: "Nhân Hoàng thật đáng thương!"
Hống Hoàng nghi hoặc: "Không phải Văn vương và Võ vương đại nhân thảm hại hơn sao?"
"Ngươi.."
Không còn hi vọng cứu vãn trí thông minh của ngươi nữa rồi, bỏ đi!
Tô Vũ bất lực!
Hắn lại đồng tình với Nhân Hoàng lần nữa, có huynh đệ như vậy chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, quả nhiên đồng đội heo là một phiền toái đáng sợ!
"Hy vọng không phải là một tên Bách Chiến thứ hai"
Tô Vũ âm thầm mặc niệm trong lòng, theo truyền thuyết, Võ vương là người lỗ mãng, không phải là thiên phú không đủ hay không muốn dùng đầu óc mà là vì đã có những người có đầu óc cực kỳ tốt bên cạnh.
Nhân Hoàng, Văn vương, Ngục vương, Minh vương, nghe đồn bọn họ đều là người cực kỳ trí tuệ.
Có những người này bên cạnh, tất cả mọi việc đều được bọn họ an bài thỏa đáng, Võ vương không cần dùng đến đầu óc, đánh nhau được là được, sao phải tự suy nghĩ làm gì?
Đó chính là nguyên nhân khiến Võ vương trở nên lười động não.
Ông chỉ biết Văn vương là huynh đệ của mình, giờ huynh đệ và muội muội của huynh đệ xảy ra chuyện thì đương nhiên ông phải đi cứu người.
Ông thì rất nghĩa khí nhưng Nhân Hoàng thì bị hại rất thảm.
Một người một Hống vừa đi vừa nói chuyện, Tô Vũ bỗng nhiên dừng bước, hắn nhìn về phía một nhánh sông, hắn cảm nhận được lực cắn nuốt ở đây khá mạnh: "Có cảm giác đặc thù gì ở đây không?"
"Không có"
Hống Hoàng lắc đầu.
Tô Vũ không thèm để ý, tiếp tục đi tiếp.
Đi một lát, hắn lại hỏi thử nhưng đều không có kết quả. Y vẫn chưa cắt đứt đại đạo, trừ khi gặp được đại đạo đặc biệt xứng đôi, không thì chắc chắn y sẽ không có cảm giác quá lớn, Tô Vũ cũng không cảm thấy chuyện này kỳ quái.
Lúc đi lúc dừng, sau đó bọn họ lại đến một nhánh sông.
Lần này không cần Tô Vũ hỏi, Hống Hoàng lập tức mở miệng: "Có cảm giác ở đây"
Y đã dung đạo, hiện tại y nói là có cảm giác thì hiển nhiên đạo này rất thích hợp với y.
Tô Vũ mỉm cười nhìn về phía bên đó.
Cảm ứng này không tồi, đây là một Cắn nuốt đạo khá cường đại.
Đại đạo rộng chừng 2000 mét, kém hơn đạo của Hoang Thiên Thú một chút nhưng chênh lệch không quá lớn, hiển nhiên nếu đạo này có chủ nhân thì chủ nhân của nó cũng khá cường đại. Nhưng hiện tại dù đạo này có chủ thì kẻ đó cũng không về được.
Tô Vũ nói: "Đạo này không tệ, ngươi đã dung đạo của Hống tộc mà còn cảm ứng được, chứng minh nó rất phù hợp với ngươi"
Hống Hoàng có phần bi ai: "Nói vậy chứng tỏ ta dung đạo sai thật rồi? Vậy chẳng phải là không có ai kế thừa đại đạo của cha ta sao?"
Tô Vũ an ủi: "Nếu cha ngươi không chết, có người kế thừa hay không thì có sao đâu?
Dù sao cũng không thể trở thành chủ nhân quy tắc, trừ khi ngươi giết cha mình.
Nhưng nếu dung đạo của người khác mà đó không phải là người thân quen hoặc chính là địch nhân thì giết chết là xong, hơn nữa còn có hy vọng thăng cấp thành chủ nhân quy tắc"
Hống Hoàng gật đâu, tuy rằng đời này y chưa từng mơ đến cảnh giới chủ nhân quy tắc, nhưng Vũ Hoàng đã nói như vậy thì cứ tin thôi.
Tô Vũ nhìn thoáng qua đạo kia, hắn bỗng nảy ra chủ ý xấu: "Hống Hoàng, chơi một trò chơi đi"
"Cái gì?
Tô Vũ híp mắt tươi cười: "Ngươi phải chặt đứt đạo cũ, nhưng chặt đứt không thôi sẽ lãng phí, im hơi lặng tiếng cắt đứt đại đạo thì không vui chút nào. Thế này đi, ta và ngươi chơi một trò chơi, cho vạn giới làm khán giả"
Hống Hoàng không hiểu lắm, y không biết nên nói gì.
Hạ giới.
Chư Thiên chiến trường.
Mấy ngày nay Tô Vũ im hơi lặng tiếng ngủ đông, hạ giới lại khôi phục sự bình tĩnh trước đó. Lần này là bình tĩnh thật sự bởi vì đại quân Nhân tộc công sát vạn giới đều đã rút lui, hiện tại vạn tộc hoàn toàn không còn chiến sự.
Đột nhiên, có một tiếng gầm giận dữ vang lên.
"Tô Vũ, ngươi làm việc ngang ngược, Hống tộc ta thề không đội trời chung với ngươi.
Ngươi chiến bại ở thượng giới, kéo dài hơi tàn mà còn muốn ép tộc ta cống hiến vì ngươi sao? Ngươi muốn rút lui đến Tử Linh giới vực thì cứ việc làm thế, tại sao tộc ta phải rút lui theo ngươi?"
Tiếng rống vang vọng thiên địa.
Một tôn cự Hống khổng lô có khí tức cường hãn bao phủ bầu trời.
Tức khắc, có không ít tộc đều thấy chấn động.
Ngay sau đó thân ảnh Tô Vũ hiện lên, hắn lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, dù ta bại trận thì các ngươi cũng không thể phản kháng. Ba tộc Thần Tiên Ma còn chưa hé răng mà ngươi dám làm phản? Chết đi!"
Oanh.
Một tiếng vang lớn truyền ra, ngay sau đó, đại đạo nứt toác.
Một bàn tay khổng lỏ che trời xuất hiện.
"Tô Vũ!"
Hống Hoàng tuyệt vọng gầm lên, tiếng hô vang tận mây xanh: "Cường giả dưới trướng ngươi chết gần hết, dù ngươi giết ta thì có thể làm được gì? Sớm hay muộn ngươi cũng phải chết, ta chờ ngươi"
Oanh!
Tiếng nổ rền vang!
Đại đạo đứt đoạn, lực lượng quy tắc cường hãn tán đi, tách khỏi đại đạo Hống giới, Hống giới chấn động kịch liệt, huyết vân bao trùm, giờ phút này trong tay Tô Vũ mơ hồ hiện ra 60 nghị viên lệnh, hắn triệu hoán huyết vân giáng mưa.
Mưa máu đổ xuống!
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng quát: "Hống tộc không nghe hiệu lệnh, ý đỏ mưu phản, đáng diệt! Người đâu, diệt cổ Hống nhất tộc"
Trong khi cường giả vạn giới còn chưa hiểu ra sao thì một âm thanh chát chúa đã đội tới, toàn bộ Hống giới chấn động kịch liệt.
Tô Vũ đạp không bước đi. Khi hắn đến phía trên không trung Hống tộc, huyết vân lại hội tụ, nghị viên lệnh trong tay hắn lay động, toàn bộ Hống giới bị huyết vân bao phủ.
Tô Vũ hét to: "Hôm nay ta tru diệt Hống tộc. Vạn tộc hãy coi đây là gương! Tô Vũ ta bại trận thì đã sao? Ta muốn đối phó với các ngươi vẫn dễ như trở bàn tay. Trước khi ta hoàn toàn biến mất, tất cả ngoan ngoãn làm tôn tử cho ta. Bắt đầu từ ngày hôm nay, sinh linh vạn tộc không được ra ngoài, kẻ trái lệnh, giết!"
Tiếng giết rung chuyển cả chư thiên!
Huyết vân hỗn loạn, lực lượng quy tắc dật tán, thiên địa dị tượng xuất hiện chứng minh Hống tộc đã hoàn toàn bị diệt tộc!
Giờ khắc này, tứ phương rúng động!
Tiên giới.
Sắc mặt Thiên Cổ khẽ biến, cái quỷ gì vậy?
Sao hắn lại đột nhiên tru diệt Hống tộc?
Lão nhanh chóng tra xét, cảm ngộ lực lượng đại đạo, sau đó sắc mặt lão lại thay đổi, Hống Hoàng quả thật đã bị tru sát.
Chuyện điên loạn gì thế?
Hống tộc bị diệt thật ư?
Thái Cổ Cự Nhân giới.
Thái Cổ Cự Nhân vương lộ vẻ mặt trầm trọng: "Hắn điên rồi. Hắn vừa bại trận rút lui nhưng vẫn là Hoàng của vạn giới, ai dám làm trái lời hắn thì đều sẽ chết"
Lúc này tam đại tộc không dám trêu chọc Tô Vũ, dù có tin đồn Tô Vũ tổn thất thảm trọng ở thượng giới thì bọn họ vẫn không dám tùy tiện vọng động.
Hống tộc là một trong những cường tộc duy trì Tô Vũ từ sớm, kết quả chỉ vì không thống nhất ý kiến, không muốn rút lui cùng Tô Vũ nên bị tru sát diệt tộc.
Một hư ảnh lộ vẻ ngưng trọng hiện ra bên cạnh Thái Cổ Cự Nhân vương: "Tô Vũ thật điên cuồng! Quả nhiên bách chiến bách thắng sẽ chỉ khiến con người ta kiêu ngạo, một lần thất bại đã khiến hắn hoàn toàn mất trí. Tạm thời đừng trêu chọc người này thì hơn"
Bọn họ còn khó chịu vì lần trước Tô Vũ ép Thái Cổ Cự Nhân tộc giao ra 4 khối nghị viên lệnh.
Hiện tại thì... Thôi bỏ đi, gia hỏa này đã hoàn toàn điên rồi.
Hống tộc ủng hộ hắn còn bị tru sát chỉ vì không muốn rút lui cùng kia kìa.
Đúng lúc này, giọng nói điên cuồng càn rỡ của Tô Vũ lại vang vọng nơi nơi: "Các ngươi nghe kĩ đây, sớm hay muộn ta cũng sẽ trở về, các ngươi hãy cẩn thận thành thật cho ta.
Lão tử sẽ đến Tử Linh giới vực xưng Hoàng, nhưng các ngươi phải biết, ta có thể mở ra thông đạo đến thế giới của các ngươi từ Tử Linh giới vực bất kỳ lúc nào"
"Ha ha ha. Hãy nhớ kỹ, từ nay về sau Tử Linh giới vực chính là của ta. Nếu tử khí trong các giới quá nhiều thì ta sẽ định vị được vị trí giới vực của các ngươi rồi đi tìm từng người một, sau đó ta sẽ diệt tộc các ngươi như diệt các giới Long, Phượng, Vượn, Côn Bằng, ha ha ha. Đám ngu xuẩn các ngươi vĩnh viễn chỉ là tồn tại thấp kém nhất mà thôi"
Câu nói này truyền đi khắp tứ phương!
Vạn giới kinh hoảng!
Cái gì?
Bốn đại giới đã bị diệt?
Sao có thể vậy được?
Bọn họ hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh khi Tô Vũ tấn công bốn giới đó.
Không đúng, Tô Vũ nói cái gì?
Hắn đánh từ Tử Linh giới vực lên ư? Bảo sao lại không có chút động tĩnh nào.
Giờ phút này, tứ đại giới im lìm không chút động tĩnh.
Mọi người càng thêm hoảng loạn.