Thái Cổ Cự Nhân tộc.
Thái Cổ Cự Nhân vương thở dài: "Thật ngông cuồng, ngông cuồng như vậy chưa chắc đã là chuyện tốt. Hắn không có khả năng ở Tử Linh giới vực cả đời, trước khi rời đi mà hắn còn làm vậy, liệu có ổn không?"
Tô Vũ không thể ở đó cả đời, trừ khi hắn thật sự muốn chờ chết ở Tử Linh giới vực.
Bên cạnh, hư ảnh nhẹ giọng nói: "Cũng tốt, trước khi đi hắn gây nên chuyện lớn như này sẽ khiến vạn tộc không dám có dị động. Khi bệ hạ trở về thì không cần gióng trống khua chiêng, điệu thấp một chút cũng tốt"
Có Tô Vũ hung hăng ở đây, kẻ nào dám tủy tiện ra tay trước khi thượng giới mở ra?
Chắc chắn Tô Vũ vẫn có thể ra ngoài, dù hắn phong bế Tử Linh giới vực không cho người khác vào thì nhất định hắn vẫn để lại thông đạo cho chính mình đi ra.
Tiến có thể công lui có thể thủ, quả thực Tô Vũ hiện tại vẫn có sức uy hiếp không nhỏ.
Dù là tam đại tộc thì cũng phải ngoan ngoãn đề phòng.
Dù Tô Vũ ở đâu, chỉ cần hắn còn sống thì các tộc đều phải kiêng kị hắn.
Thái Cổ Cự Nhân vương khẽ gật đầu không nói gì nữa. Trong lòng ông cảm khái, Tô Vũ quả là một đại nhân vật!
Nếu không phải thời vận không tốt, nếu gia hỏa này không mang người đến thượng giới chém giết quá sớm thì có lẽ hắn có thể đắc thế ở hạ giới.
Chỉ cần cho hắn thêm mấy năm hoặc là mười mấy năm, không chừng hắn có thể xưng bá một phương.
Giờ khắc này, Thái Cổ Cự Nhân vương cảm thấy may mà Tô Vũ đã bại trận, nếu không khi bệ hạ trở về có lẽ Tô Vũ sẽ trở thành trở ngại, gia hỏa này không phải hạng người lương thiện, tâm lý trả thù rất nặng.
Nghĩ đến đây, ông liền nói: "Nếu bệ hạ trở về, tuy Tô Vũ đã nhường lại Nhân Cảnh nhưng sợ là hắn sẽ không cam tâm, phải cẩn thận gia hỏa này tới gây chuyện"
"Hắn ư?
Hư ảnh cười lạnh: "Hắn mà dám tới gây chuyện với bệ hạ thì chẳng khác gì muốn chết"
"Đừng khinh thường hắn"
Thái Cổ Cự Nhân vương khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Dù hắn bại trận phải rút lui khỏi vạn giới thì hắn vẫn là bá chủ Tử Linh giới vực. Vừa rồi ngươi cũng thấy rỏi đấy, rất nhiều cường giả Tử Linh cống hiến cho hắn. Ban nãy còn có một kẻ thuộc Tứ Đại Thiên Vương đã xuất hiện. Tuy rằng hoàn cảnh Tử Linh giới vực không tốt nhưng thuận công lợi thủ, là một yếu địa chiến lược. Đừng xem nhẹ Tô Vũ!"
Thái Cổ Cự Nhân vương đã chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra, ông cường điệu nhắc nhở rằng kẻ này không dễ chọc.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện có một ngày nào đó, Tô Vũ bỗng nhiên lao ra từ trong Tử Linh giới vực, tấn công vạn tộc thì chắc chắn sẽ là chuyện rất phiền toái.
Giờ khắc này Tô Vũ không quan tâm những chuyện khác.
Trong thời không trường hà, Tô Vũ cười ha hả bắt lấy Hống Hoàng khí tức uể oải: "Chơi vui không?"
Hống Hoàng muốn khóc, chơi vui lắm, vui muốn chết rồi!
Y suýt nữa đã cho rằng Tô Vũ thật sự muốn đánh chết mình, may mà mạng nhỏ của y vẫn còn.
Nhưng y vẫn thành thật nói lời cảm tạ: "Đa tạ Vũ Hoàng chiếu cố"
Màn kịch này có thể bảo đảm an toàn cho Hống tộc thượng giới.
Tô Vũ cười đáp: "Không có gì, việc nhỏ thôi, đây cũng là chuyện ta nên làm. Ta sẽ cố gắng đánh tan thượng giới trước khi vạn tộc biết đến sự tồn tại của các ngươi"
Hống Hoàng kích động: "Ta tin tưởng Vũ Hoàng có thể làm được"
Y luôn thấy Tô Vũ rất lợi hại, giơ chân nhấc tay là có thể khiến trời long đất lở.
Ban nãy hắn giết một Hợp Đạo để răn đe, triệu hoán cường giả Tử Linh khiến vạn tộc lập tức tiêu trừ tử khí, nếu hắn không giết Hống Hoàng thì vạn tộc chưa chắc đã sợ hành động uy hiếp lần này.
Tô Vũ tươi cười, sau đó hắn mang theo Hống Hoàng tiến vào đại đạo mới tìm được ban nấy.
Hắn ở bên ngoài chờ Hống Hoàng dung hợp Cắn nuốt đại đạo.
Hống Hoàng tu luyện Cắn nuốt đại đạo nhiều năm, đi sai đạo mà vẫn có thể đi đến Hợp Đạo tam đẳng, Tô Vũ cảm thấy nếu đi tiếp thì có lẽ y có thể tự mình khai một đầu Cắn nuốt đại đạo mới.
Cắn nuốt đại đạo thoáng chấn động.
Tô Vũ chờ đợi khá lâu mới thấy Hống Hoàng đi ra.
Khí tức y không quá cường đại, vẫn là Hợp Đạo tam đẳng, nhưng mà ánh mắt Tô Vũ sáng ngời, ánh mắt Hống Hoàng cũng sáng như tuyết.
Thực lực không thay đổi nhưng y mới vừa chặt đứt đạo cũ rồi dung đạo mới, vậy mà thực lực y đã lập tức lên đến Hợp Đạo tam đẳng, điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là mọi cảm ngộ lúc trước của y thật sự đều nhằm vào Cắn nuốt đại đạo, y lĩnh ngộ thấu hiểu Cắn nuốt đại đạo rất sâu.
Lần này y thật sự đi đúng đường rồi.
Hống Hoàng tâm phục khẩu phục, nói: "Bệ hạ, ta thật sự đi nhầm rồi" Y đở khóc dở cười: "Cha ta không phải cường giả Cắn nuốt đạo, phải là ta mới đúng"
Y chua xót: "Ta đi nhầm đạo vì cha ta, ta đã hiểu được Cắn nuốt đạo từ rất lâu về trước, vậy mà cha ta không nhắc nhở ta"
Y không còn gì để nói. Tuy y không biết nhưng chắc chắn cha y vẫn luôn biết, đúng không?
Vì sao không nhắc nhở ta, ta dung đạo mà ông ấy không quan tâm ư?
Tô Vũ nghi hoặc: "Khi ngươi dung đạo, cha ngươi còn ở bên cạnh không?"
"Có"
Hống Hoàng chua xót nói: "Ta dung đạo xong còn tu luyện đến Vĩnh Hằng cửu đoạn rồi cha ta mới rời đi. Vĩnh Hằng cũng là giai đoạn dung đạo, cha ta biết ta dung đạo của ông ấy mà tại sao không nhắc nhở ta? Ban đầu ta coi nó là Cắn nuốt đạo mà dung. Khó trách lúc trước ta dung đạo cực kỳ khó khăn, còn cần cha ta trợ giúp thì mới dung hợp thành công"
Ta còn nghĩ là do thiên phú của mình không tốt.
Trong đám võ nhị đại, ta đã bị trào phúng không ít.
Mọi người đều là hậu duệ của chủ nhân quy tắc, bọn họ Hợp Đạo từ lâu mà ta vẫn chỉ là dung đạo, người khác đều thành Thiên Vương mà ta vẫn còn là dung đạo, vậy thì có thể không bị châm chọc sao?
Nhưng vừa rồi y dung hợp Cắn nuốt đạo rất thuận lợi. Nếu dung cắn nuốt đạo sớm hơn thì có khả năng y đã là Thiên Vương hoặc thậm chí là Thiên Tôn.
Mà hiện giờ còn bao nhiêu con cháu của chủ nhân quy tắc còn sống?
Tô Vũ tự hỏi một chút rồi lắc đầu: "Ta không biết, có lẽ cha ngươi hy vọng ngươi tự mình ngộ ra chăng?"
Có khả năng này!
Có vài người không thích nói rõ mọi chuyện, đều dùng lý do mỹ miều là cho người ta tự cảm ngộ. Vấn đề là khi đã chui vào sừng trâu rồi thì sao có thể dễ dàng thoát ra được?
Hống Hoàng không rối rắm nữa, y cười nói: "Giờ ta đã biết mình sai rồi. Hống tộc chúng ta sẽ đi theo Cắn nuốt đạo. Đạo của cha ta thì để lại cho chính ông ấy. Sau khi trở về, ta sẽ đốc xúc mọi người đổi đạo. Bệ hạ, chỉ cần cho ta thời gian, ta tin rằng mình có thể trở thành Thiên Vương"
Y vẫn còn hai cơ hội nữa. Lúc trước y xem Tô Vũ khai đạo và Đại Đạo Đồ nhưng đều vô dụng. Lần này y đã đi lên Cắn nuốt đạo chân chính, có lẽ sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Tô Vũ động viên: "Ngươi có hy vọng rất lớn. Ngươi khác những người khác, trước đây ngươi bị giới hạn trong đại đạo sai lầm, giống như Bánh Nhân Đậu hiểu sai bản chất vậy, giờ Bánh Nhân Đậu đã hiểu rõ nên lập tức bước vào Thiên Vương. Ngươi cũng có hy vọng trở thành Thiên Vương"
Như vậy phe bọn họ sẽ lại có thêm một vị Thiên Vương, cộng thêm Tô Vũ vẫn còn người ở thượng giới là Tam Nguyệt và Cự Trúc - một Thiên Tôn và một Thiên Vương.
Vô Mệnh thì tạm thời không biết quan hệ với Thiên Mệnh Hầu thế nào, nhưng có lẽ có thể thu phục Liệt Không Hầu - đạo lữ của Không Gian Thú Hoàng.
Sau khi tính toán, trừ Thiên Tôn hơi ít một chút thì cường giả cấp bậc Thiên Vương và các cấp bậc khác thực lực không hề yếu, dù không bằng vạn tộc và Hỗn Độn nhất tộc thì cũng không kém gì thực lực dưới trướng Bách Chiến.
"Phe chúng ta chỉ còn thiếu một cường giả đỉnh cấp chân chính"
Tô Vũ lẩm bẩm, bọn họ thiếu cường giả như Bách Chiến, như lão tổ Hỗn Độn tộc, như Nhật Miện Thiên Tôn của vạn tộc.
Nếu có một tồn tại như vậy thì thực lực các phe chênh lệch không lớn.
Xem chừng tồn tại này phải trông cậy vào ta rồi. Khi ta khai thiên thành công, không biết ta có được chiến lực Thiên Tôn hay không.