Trong hư không, Tiểu Bạch Cẩu xông lên giao chiến với cự hổ.
Cự hổ kia quả thật rất cường đại. Tám cái cánh vỗ mạnh, móng muốt xé rách hư không, Tiểu Bạch Cẩu gần như không thể ngăn cản được, phụt một tiếng, nó đã bị cự hổ cào rách huyết nhục.
"Phệ Thiên Thần Khuyển, ngươi hoàn toàn thoái hóa rồi. Quả nhiên đến vạn giới không phải chuyện tốt, mất đi dã tính, mất đi bản ngã, ngay cả khả năng phệ thiên của ngươi cũng đã biến mất, giờ chỉ còn biết cắn mà thôi. Thật đáng buồn!"
Mãnh hổ vô cùng cường đại, nó vừa đánh vừa nói chuyện nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến việc đả thương Tiểu Bạch Cẩu, Tiểu Bạch Cẩu đi theo Cắn đạo, am hiểu việc công kích đại đạo, nhưng cự hổ là Hỗn độn đại đạo, nói đơn giản thì chính là tập hợp vạn đạo, chủ yếu là bản năng thân thể quá mức cường hãn.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch Cẩu bị thương nặng như vậy.
Đạo của nó không đủ mạnh, không thể cắn đứt đạo của đối phương, bởi vì đạo của đối phương nằm trong hỗn độn, hỗn độn chính là đạo.
"Gâu gâu. Gràoooo!"
Tiểu Bạch Cẩu ngửa mặt lên trời thét dài, nó phẫn nộ điều khiển chiếc giày đá về phía mãnh hổ.
Mãnh hổ chấn động: "Giày của đại năng Nhân tộc năm xưa sao? Đúng là bảo vật, đáng tiếc là chỉ có một chiếc, nhưng không ngờ ngươi lại phải dùng ngoại vật để đối phó với ta, thật đáng buồn, Phệ Thiên Thần Khuyển nay mất hết uy danh rồi"
Có vẻ bình thường không có ai nói chuyện với cự hổ nên lúc này nó nói rất nhiều.
Tô Vũ lộ vẻ cổ quái hỏi: "Ngươi dùng ngôn ngữ thông dụng rất tốt, ai dạy ngươi vậy?"
"Tốt lắm sao?"
Mãnh hổ đắc ý cười lớn: "Ta biết mà. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Hỗn độn nhất tộc ta sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến với vạn giới, rồi tất cả sẽ trở về hỗn độn.
Ta là một con hổ có lý tưởng, ta biết ngôn ngữ vạn tộc, chẳng những biết nói ngôn ngữ thông dụng mà còn biết cả ngôn ngữ Nhân tộc"
Dứt lời, nó nhanh chóng dùng tiếng Nhân tộc để nói: "Này, tiểu tử kia, từ bỏ việc khai thiên đi, khai thiên là hành động đại nghịch bất đạo, đáng giết!"
Má nhà ngươi.
Nó thật sự biết ngoại ngữ này.
Tô Vũ câm nín, hiện giờ Tiểu Bạch Cẩu giao chiến rất nghẹn khuất, dù vận dụng giày của Văn vương thì vẫn bị đối phương áp chế.
Tô Vũ nhìn mà cũng thấy sốt ruột theo.
Tiểu Bạch Cẩu không đủ mạnh để ảnh hưởng đến Hỗn độn đại đạo.
Phệ Thiên Thần Khuyển ư?
Đạo của Tiểu Bạch Cẩu cũng là Cắn nuốt đại đạo sao?
Nghe nói năm xưa Văn vương muốn cải tạo đại đạo cho Tiểu Bạch Cẩu, nên đã đến Thực Thiết tộc hỏi thăm cách cải tạo Cắn nuốt đạo thích hợp cho con chó nhà y, vậy tức là đạo của Tiểu Bạch Cẩu đã được cải tạo rồi.
Bấy giờ, Tô Vũ vừa vặn tiến hành đến Cắn nuốt đại đạo.
Hắn cũng muốn khai một đầu Cắn nuốt đạo.
"Phệ Thiên Thần Khuyển"
Hiện tại đại đạo của Tiểu Bạch Cẩu thích hợp cắn người hơn, Thời Gian Sư có ghi lại đó là đạo cắn người, thực ra Thời Gian Sư chỉ ghi đùa vậy thôi, bản chất của nó là cắn nuốt lực lượng đại đạo đối phương mới phải.
Kỳ thật đạo này không tệ chút nào, thậm chí có thể nói là rất mạnh.
Trong vạn giới, Tiểu Bạch Cẩu chiến với kẻ cùng giai thì không thành vấn đề, lực lượng đại đạo tương đương thì Cắn đạo của Tiểu Bạch Cẩu có thể trấn áp tất cả đại đạo, không biết biết nó là đạo gì. Nhưng khi chiến đấu trong hỗn độn thì nó lại bị áp chế.
"Cắn đạo không đủ mạnh chứ không phải là không mạnh, chỉ là hiện tại không thể ngược dòng để cắn lực lượng đại đạo của đối phương, lực lượng đại đạo của con hổ đó nằm trong hỗn độn"
Tô Vũ thấy Cắn nuốt đạo mà mình sáng lập đang ngầm chiếm lực lượng hỗn độn, lực lượng hỗn độn tập kích đều bị Cắn nuốt đạo chiếm đoạt.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động, ngay sau đó hắn quát: "Phì Cầu, Cắn đạo chưa chắc là chỉ có thể nhằm vào đại đạo hay lực lượng đại đạo. Có muôn vàn đại đạo nhưng Cắn đạo vẫn có thể cắn lực lượng vạn đạo. Hỗn độn cũng là đạo, ngươi cứ cắn nuốt lực lượng hỗn độn tứ phương, cắn đứt nguồn lực lượng đi"
"Grào"
Tiểu Bạch Cẩu vừa nghẹn vừa tức, lần trước đánh với Nguyệt Hạo còn không khó chịu như vậy, bây giờ nó lại bị cự hổ đánh cho thương tích đầy mình, trong khi cuộc chiến mới chỉ diễn ra được một lúc mà thôi.
Nó bất chấp tất cả cắn một ngụm xuống hư không, dường như hỗn độn bốn phía đã bị nó cắn mất, tất cả lực lượng đều bị Tiểu Bạch Cẩu nuốt vào trong bụng.
Nó lại cắn thêm một miếng, lực lượng hỗn độn bốn phía lập tức tiêu tán, mãnh hổ vốn có tốc độ bay cực nhanh, vừa muốn đến tấn công Tiểu Bạch Cẩu thì bỗng nhiên khựng lại, quanh người nó xuất hiện một vùng chân không không có lực lượng hỗn độn.
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Nếu Hỗn độn đạo thật sự mạnh thì đã không bị vạn đạo xâm chiếm địa bàn. Hỗn độn đạo có khuyết điểm quá lớn. Vạn đạo vẩn đục hòa lẫn vào nhau, không phải càng nguyên thủy thì càng tốt"
Có vài thứ thật sự không phải là càng nguyên thủy càng tốt.
Chủ nhân của Thời gian đại đạo có biết lực lượng hỗn độn không?
Trăm phần trăm là biết.
Nhưng vì sao y vẫn muốn khai thiên?
Đại đạo được chải vuốt mạnh hơn Hỗn độn đại đạo rất nhiều, chỉ là người bình thường không thể nắm giữ quá nhiều lực lượng mà thôi.
Hiện giờ khuyết điểm của Hỗn độn đạo đã lộ ra vô cùng rõ ràng. Bởi vì không có trói buộc hoàn chỉnh, không thành hệ thống nên lực lượng hỗn độn chính là Hỗn độn đại đạo, lực lượng hỗn độn tiêu tán thì bọn chúng chỉ còn lại thân thể cường đại mà thôi.
Tiểu Bạch Cẩu cắn nuốt lực lượng hỗn độn trong hư không, tốc độ cự hổ lập tức giảm xuống, sức mạnh cũng yếu đi một bậc.
Phì Cầu rất kích động: "Con hổ kia, ta cắn chết ngươi đây"
Nó hưng phấn mở cái miệng khổng lỏ nuốt hết lực lượng hỗn độn bốn phía, tiếp đó lao đến cắn cự hổ, cắn trúng cánh của đối phương.
Răng rắc, tia lửa bắn ra tứ tung.
Cự hổ rít gào nhanh chóng lùi lại trốn vào trong hỗn độn, Tiểu Bạch Cẩu bị nghiện rồi, nó tiếp tục cắn nuốt rất nhiều lực lượng hỗn độn xung quanh.
Lão hổ không ngừng lui về phía sau, Tiểu Bạch Cẩu thì vẫn tiếp tục đuổi theo.
Tô Vũ thấy thế liền quát: "Lui về!"
Tiểu Bạch Cẩu sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời lui về khu vực chân không.
Có điều trong lòng vẫn thấy khó hiểu, tại sao vậy? Ta đang chiếm thế thượng phong, đang truy kích đối phương mà.