Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3152 - Chương 3152: Một Con Hổ Có Học.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3152: Một Con Hổ Có Học.
 

Mãnh hổ kia đột ngột ngoi đầu ra từ trong chỗ trốn, trên cái đầu khổng lỏ lộ về buồn bực, đôi mắt to nhìn về phía Tô Vũ: "Sao ngươi bảo nó lui lại?"

Tô Vũ không thèm trả lời, hắn hô: "Phì Cầu, tiêu hóa lực lượng hỗn độn đi, ngươi nuốt quá nhiều rồi"

Phì Cầu ngẩn ra, nhiều sao? Không có cảm giác gì mà.

Nhưng khi cẩn thận cảm ứng lại thì Phì Cầu mới sửng sốt, lúc này nó không vẫy đuôi nữa, cái đuôi cứng ngắc dựng thẳng lên: "Sao bụng ta lại đầy rồi? Bình thường ta có thể ăn rất nhiều, ban nãy mới vừa ăn một chút, còn chưa có cảm giác no mà nhỉ?"

Nó phát hiện giờ mình đã ăn no căng.

Tô Vũ còn chưa kịp giải thích thì cự hổ kia đã buồn bực nói: "Tên ngu xuẩn! Lực lượng hỗn độn bao gồm lực lượng vạn đạo, ngươi ăn nhiều cũng không cảm thấy no bởi vì lực lượng hỗn độn rất đặc biệt, dù ăn nhiều thì ngươi vẫn sẽ cảm thấy còn ăn tiếp được.

Nhưng ngươi không no chết đúng là đáng tiếc"

Phì Câu nghi hoặc: "Vì sao? Ngươi vẫn chưa nói trọng điểm vì sao lại không no?"

Giờ khắc này, đám cổ thú và đoàn người Vạn Thiên Thánh đều cảm thấy không còn lời gì để nói.

Rốt cuộc là hai ngươi muốn đánh nhau hay là tán phét?

Mãnh hổ sửng sốt rồi ấp úng nói: "Ta không rõ. Chỉ biết là không thấy no thôi, lúc trước có rất nhiều hỗn độn cổ tộc nuốt lực lượng hỗn độn đến no chết mà vẫn không biết"

Còn nguyên lý ra sao thì sao ta biết được, ta chỉ là Bát Dực Hổ biết nói mà thôi chứ đâu có nghiên cứu phương diện này.

Bấy giờ, Tô Vũ đang khai đạo bỗng mở miệng giải thích: "Bởi vì vạn vật có khởi nguồn từ hỗn độn. Nói thực ra thì chúng ta đều đến từ hỗn độn, là một thể với hỗn độn.

Giống như một giọt nước rơi vào đại dương thì sẽ lập tức dung hợp chứ không bị phân tách. Đây là điểm khác biệt giữa vạn đạo và hỗn độn, lực lượng hỗn độn là nước thì vạn đạo chính là dầu hoặc là dấm, tuy đều là chất lỏng nhưng liếc mắt một cái hoặc nếm thử thì có thể phân biệt có gì khác nhau, là ngọt hay là mặn. Ngươi nuốt lực lượng vạn đạo thì sẽ biết là nhiều hay ít, nhưng khi ngươi nuốt lực lượng hỗn độn thì dù cắn nuốt bao nhiêu cũng sẽ cảm thấy là mình chưa ăn nhiều"

"Thật thông minh!"

Lão hổ kinh ngạc cảm thán: "Quả nhiên Nhân tộc rất lợi hại. Này, Nhân tộc, ngươi có thể đưa ta một ít dầu dấm gì đó mà ngươi nói hay không? Phệ Thiên Thần Khuyển biết cắn nuốt lực lượng hỗn độn rồi, ta khó giết được ngươi nhưng các ngươi cũng không giết được ta, đưa ta ít dầu dấm với nước đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa"

Đám người bốn phương tám hướng đều đại ra.

Cái quỹ gì vậy?

Ý lão hổ này là gì?

Tô Vũ bật cười, con hổ này thật thú vị, chắc chắn nó đã từng đọc không ít sách nhưng chưa từng đến vạn giới.

"Ngươi từng đọc sách phải không?"

"Đương nhiên" Bát Dực Hổ đắc ý dùng cái chân múp míp vỗ vỗ lên lỏng ngực: "Ta một con hổ có học"

Trong đám hỗn độn thú thế mà lại có cái thứ dị loại như vậy, đúng là kì quái!

Hiện tại Tô Vũ không có dầu muối tương dấm, hắn bèn hô: "Ai mang theo gia vị nấu nướng thì đưa cho Bát Dực Hổ đi"

Nơi xa, đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời mọi người đều thấy luống cuống, bình thường ai sẽ mang theo gia vị nhà bếp chứ?

Lam Thiên đang giao chiến bỗng nhiên ném ra một cái nhẫn trữ vật: "Trong này có"

Mọi người dị dạng nhìn Lam Thiên, sao ngươi lại mang cái này?

Lam Thiên không dao động chút nào.

Vì sao ư? Bởi vì ta hóa thân vạn đạo, hóa thân vạn tộc, kiểu gì cũng có lúc muốn nấu ăn, mang theo những thứ này thì kỳ quái lắm sao?

Ta còn từng làm phụ nữ nhà lành kia kìa.

Nhìn gì mà nhìn? Nhìn nữa là ta sẽ không khách khí đâu.

"Nhìn ta làm gì, đó là đồ chuẩn bị cho Vương Hổ đấy"

Bốn phương lập tức yên tĩnh.

Diệt Tầm vương sửng sốt ngây người, sau đó sắc mặt y đỏ bừng.

Má nhà ngươi!

Ta nhất định phải tìm cơ hội bóp chết ngươi!

Tuy vẫn đang giao chiến nhưng lão hổ này có thực lực mạnh nhất ở đây, nó không đánh thì mọi người cũng không ngại tán dóc với nó.

Lão hổ kia có vẻ không để ý, nó dùng móng vuốt nhặt chiếc nhẫn trữ vật nhỏ lên xem, cất tiếng tán thưởng: "Đây là nhẫn trữ vật đúng không? Áp súc không gian, bất cứ sinh linh nào cũng có thể sử dụng, đáng tiếc là không hữu dụng lắm với ta, Hỗn độn tộc chúng ta thích nạp vạn vật vào trong bụng hơn, không gian này quá yếu, quá nhỏ!"

Nó vẫy cánh, nhẫn trữ vật vỡ ra lộ ra một không gian nho nhỏ.

Bên trong có một đống chai lọ vại bình, nó lấy ra một cái bình, bật nắp rồi nuốt vào mà không thèm quan tâm đó là cái gì, chỉ cần không bị độc chết là được, nó cũng không cảm ứng được bất cứ nguy cơ nào.

Cái miệng lớn của nó liếm phát là hết, còn không đủ nhét kẽ răng nhưng vẫn nếm ra hương vị, nó ngạc nhiên hỏi: "Đây là hương vị gì? Dựa theo cách nói của Nhân tộc thì nên gọi là cái gì?"

Tô Vũ vừa khai đạo vừa tươi cười giải thích: "Đó là đường, vị ngọt"

"Đường?"

Cự hổ tấm tắc: "Quả thật hương vị không giống nước, nhưng hỗn độn thủy cũng có hương vị"

Tô Vũ ngưng tụ ra một chén nước, sau đó ném về phía nó.

"Đây là nước Nhân tộc hay dùng, không giống đâu"

Cự hổ vừa nhận liền nuốt luôn, nhất thời kinh ngạc cảm thán: "Đúng là không giống nhau, cái này nhạt nhẽo vô vị. Ngươi nói Hỗn độn đạo là nước, vạn đạo là dầu, vậy cái nào là dầu ở đây?"

"Bình vàng kia kìa"

Cự hổ nhanh chóng tìm ra, lần nữa trực tiếp ngốn sạch, sau đó nó nhận xét: "Đúng là không giống nhau. Nhân tộc, ngươi rất thông minh, người đọc sách đúng là khác hẳn.

Quả thật Hỗn độn đạo là nước, vạn đạo là dầu, hai thứ hoàn toàn bất đồng. Uống nước chưa chắc đã có vị nhưng uống dầu thì khác"

Tô Vũ lười để ý đến nó.

Lão hổ này không đánh nhau thì chúng ta có thể thoải mái nói chuyện. Nếu nó muốn đánh nhau thì có Đại Minh vương đang nhanh chóng chế tạo trận phù rồi, Tô Vũ thấy mấy người Vạn Thiên Thánh đã sẵn sàng ra tay. Nhiều cường giả như vậy đã đủ để vây giết nó.

Cự hổ kia nếm hương vị một lát, bỗng nhiên trong mắt nó lộ ra ý cười gian trá: "Nhân tộc, các ngươi không có khả năng giết ta đâu. Hỗn độn là nhà ta, ta có thể di chuyển tự nhiên, ta là một con hổ thích đọc sách, biết Nhân tộc ngươi quỷ kế đa đoan. Ta từng đọc binh thư < Cửu Cửu Độn Không Bí Tịch > của một vị đại năng giới thiệu về vô số cách bỏ chạy"

Nó nhìn về phía cổ thú tụ tập ở chiến trường nơi xa, tỏ về khinh thường: "Chúng nó ngu xuẩn nhưng ta thì không. Nhân tộc, tộc ngươi có câu ngạn ngữ, đường này do ta mở, muốn đi qua thì phải để lại tiền mua đường. Phe ngươi có quá nhiều người, tuy ta không địch nổi nhưng cường giả Hỗn độn nhất tộc sẽ đến đây sớm thôi. Ngươi giao tiền mua đường ra đây thì ta sẽ rút lui, như vậy ngươi sẽ thiếu đi một vị cường địch.

Nếu không thì Phệ Thiên Thần Khuyển cũng chưa chắc địch nổi ta"

Mọi người sửng sốt, nó đang giở trò xảo trá đấy à?

Hỗn độn cổ thú biến thành như thế từ khi nào vậy?

Bọn họ đã gặp hỗn độn cổ thú thượng giới, chúng không như thế này, dù chúng có trí tuệ nhưng một khi gặp đại chiến thì sẽ bất chấp tất cả chém giết đến cùng.

Kê nào trước đó còn nói đây là đạo tranh, vậy mà bây giờ lại quay ra đòi tiền mua đường?

Tô Vũ bật cười: "Ngươi muốn cái gì?"

"Tục ngữ nói rất hay, đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá. Ta muốn sách, một vạn... không, phải là mười vạn cuốn sách"

Tô Vũ ngẩn ra.

Mọi người cũng sửng sốt.

Giọng cự hổ lớn như chuông đồng: "Sách. Ta muốn sách, sách gì cũng được nhưng không thể giống nhau. Đừng nghĩ rằng ta không có trí tuệ, ta biết đọc chữ đấy, ta muốn mười vạn cuốn sách"

Không ngờ rằng nó lại muốn sách!

Lần này Tô Vũ thật sự kinh ngạc đến mức suýt nữa khai đạo thành phá đạo.

Mãnh hổ mất kiên nhẫn thúc giục: "Giao sách cho ta là ta đi luôn! Ta cảm nhận được có rất nhiều Hỗn độn cổ tộc đang tới gần, có lẽ còn có không ít cường giả không kém gì ta. Nhân tộc, ngươi phải suy xét cho kĩ. Chúng nó có trí tuệ hơn đám hỗn độn cổ tộc đang chém giết hiện tại, khi đó ta sẽ không thể rút lui nữa"

Các ngươi có dùng sách mua đường hay không?

Đám người Tô Vũ đương nhiên là đã có quyết định!

Mua!

Có ai mà không có vài quyển sách chứ?

Vạn Thiên Thánh đáp: "Có thể nhưng chưa chắc đã đủ 10 vạn quyển, chúng ta ra ngoài không mang theo nhiều sách như vậy"

Trong mắt cự hổ lập lòe vẻ xảo trá: "Vậy các ngươi có bao nhiêu?"

"1 vạn quyển"

"Thành giao! Nhanh lên, ta phải đi rồi, nếu không các cổ tộc khác sẽ tới"

Vạn Thiên Thánh nhanh chóng thu thập sách từ chỗ mọi người, sau một lát ông ném ra một cái nhẫn trữ vật, cự hổ kia nuốt vào, nó cảm ứng một chút: "Thiếu mấy quyển, thôi, ta không phải con hổ thích tính toán chỉ li. Ta đi đây!"

Tốc độ của cự hổ cực nhanh, tám cánh cùng võ tạo nên tốc độ nhanh kinh người, trước khi rời đi nó còn nói: "Này, Nhân tộc khai thiên, nể tình ngươi giao dịch cùng ta, ta sẽ cho ngươi biết một tin, đừng tùy tiện giết cường giả Hỗn độn cổ tộc ta. Giết nhiều thì ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu. Hỗn độn cổ tộc sắp trở về thế giới này, Địa Ngục Môn sắp mở ra, ngươi giết Hỗn độn cổ tộc thì cẩn thận sẽ bị trả thù đấy"

Dứt lời, cự hổ đã hoàn toàn biến mất.

Bình Luận (0)
Comment