Mấy người Lam Thiên nhanh chóng xử lý đám cổ thú còn lại, toàn bộ đều bị chém giết đương trường.
Tới lúc này, mọi người mới có thời gian liếc nhìn nhau.
Cái quỷ gì vậy?
Bọn họ gặp quỷ thật rồi nên mới gặp phải một con hổ kì quái đến vậy!
Không, có lẽ nó thật sự có trí tuệ!
Bởi vì nó không đòi bất cứ tài nguyên hay thứ gì khác, nó chỉ muốn sách.
Sách là khởi nguồn của tri thức!
Đối với một hỗn độn thú chưa từng đến vạn giới thì sách chính là nguồn thông tin tốt nhất để hiểu biết về văn minh vạn tộc, đối với Hỗn Độn nhất tộc mà nói, có lẽ sách thật sự quan trọng hơn tài nguyên tu luyện rất nhiều.
Sách mà mọi người mang theo bên mình đều là một vài thư tịch tương đối quan trọng, có lẽ có cả công pháp hoặc là ghi chép về văn minh và chủng tộc.
Lão hổ này có đám sách đó thì có lẽ có thể nhanh chóng hiểu biết về tình huống vạn giới, thậm chí thăm dò văn minh vạn đạo.
Tô Vũ đang khai đạo bỗng nhiên cảm khái: "Đến cả cổ thú cũng biết sách mới là khởi nguồn của vạn đạo"
Hôm nay hắn được tăng thêm kiến thức rồi.
Tô Vũ bật cười: "Bát Dực Hổ này sống rất lâu, thậm chí còn từng chứng kiến những người khác khai thiên, cơ hội ấy chắc chắn không phải chỉ là vì may mắn"
Con hổ đó có trí tuệ, nó đã khai trí từ rất lâu nhưng dường như thực lực không đạt tới cấp bậc như trong tưởng tượng, nó không phải là chủ nhân quy tắc, Tô Vũ cảm thấy hơi kỳ quái, không hiểu là vì sao.
Chẳng lẽ tư chất không tốt ư?
Nó nói cường giả hỗn độn cổ thú đều bị phong ấn sau Địa Ngục Môn, quả nhiên Địa Ngục Môn phong ấn một thời đại - đó là thời đại Hỗn Độn, chẳng lẽ là do Thời Gian Chi Chủ chế tạo ra?
Thời Gian Chi Chủ kết thúc thời đại Hỗn Độn, phong ấn thời đại này.
Bất quá Tô Vũ không kịp nghĩ nhiều, rất nhanh mọi người đã cảm nhận được vô số khí tức cổ thú ập tới.
Đám người Vạn Thiên Thánh nhanh chóng bay ra khỏi Quy Khư chi địa.
Bọn họ mang theo trận phù nên không bị khí tức hỗn độn bài xích.
Đúng lúc này, một tiếng chim rít chói tai truyền đến.
Ngay sau đó, một con chim vô cùng to lớn xuất hiện.
Tô Vũ hơi kinh nghi, Phì Cầu cũng thấy ngạc nhiên: "Tô Vũ, hình như đây là con chim mà Tam Nguyệt đánh lần trước"
Đúng vậy, lần trước bọn họ đã nhìn thấy nó ở Hỗn Độn Sơn. Khi bọn họ chạy trốn thì Tam Nguyệt đã đánh nhau với con chim này.
Tô Vũ khiếp sợ!
Điều này chứng tỏ khu vực hỗn độn của thượng giới và hạ giới... không, phải nói là của Tử Linh giới vực thông với nhau.
Quả nhiên là vậy!
Sâu trong Quy Khư chi địa, hư không vô tận và Hỗn Độn Sơn nối liền với nhau, nhưng nếu có kẻ hành tẩu trong hỗn độn thì có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trong tình huống bình thường, dù là chủ nhân quy tắc thì cũng không dám tùy tiện hành tẩu trong hỗn độn tam giới.
Tô Vũ quát: "Giết bọn chúng, không tha cho bất cứ kẻ nào, nhanh đánh chết chúng đi!"
Không thể tha cho đàn cổ thú này, nếu chúng có cấu kết với chi mạch Ngục vương thì tin tức về mình sẽ bị bại lộ.
Hơn nữa giết sạch cũng có điểm lợi. Hỗn Độn Sơn không có cổ thú phòng thủ thì có lẽ vạn tộc sẽ chủ động khai chiến.
Đây là chuyện tốt!
Tô Vũ quát: "Toàn bộ xuất kích! Mặc kệ lực bài xích! Phì Cầu, Cửu Nguyệt, Bánh Hấp, Hống Hoàng, các ngươi phụ trách cắn nuốt lực lượng hỗn độn, quét sạch lực lượng hỗn độn quanh mọi người, còn lại thì giết chúng nó!"
"Grào"
Phì Cầu hét lớn rồi nhanh chóng xông lên cắn nuốt, mấy cường giả Bánh Hấp cũng lập tức xuất kích.
Tô Vũ lại nhắc nhớ: "Cẩn thận bị no căng, đặc biệt là Bánh Hấp. Bánh Nhân Đậu hãy chú ý Bánh Hấp. Thôi, Cục lông nhỏ, giám sát ma ma ngươi, đừng để bà ăn quá nhiều"
Bánh Hấp mờ mịt, sao lại là ta?
Cục lông nhỏ vội vàng nhảy lên đầu Bánh Hấp, nó lộ vẻ ưu thương, hình như ma ma nó không quá thông minh thì phải, vậy nên Hương Hương mới phải cố ý dặn đò nó như Vậy.
Mà nhắc nhở của Tô Vũ quả thật rất chính xác, Bánh Hấp hoàn toàn không biết tiết chế, nàng cắn nuốt vô số lực lượng hỗn độn tới nỗi có xu thế sắp nổ tung nhưng không cảm nhận được, vẫn cứ tiếp tục cắn nuốt.
Cục lông nhỏ sợ muốn chết, vội vàng nhảy nhót trên đầu ngăn cản mới làm Bánh Hấp ngừng miệng được.
"Giết!"
Đám người Vạn Thiên Thánh nhân cơ hội toàn quân xuất kích.
Đối diện là 30 - 40 cổ thú, trong đó có đại điểu là cấp bậc Thiên Tôn, ngoài ra còn có mấy vị cấp bậc Thiên Vương.
Phì Cầu, Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh nhanh chóng liên thủ áp chế đại điểu kia, các Hợp Đạo khác thì tấn công những đầu cổ thú còn lại.
Trong lúc nhất thời, chiến trường kịch liệt diễn ra khiến trời sụp đất nứt, hỗn độn võ Ta.
Phía sau, Tô Vũ vẫn đang tiếp tục khai đạo của mình.
Từng trang sách xuất hiện, từng đại đạo hình thành rồi bị hắn dung hợp.
Nam vương và các Tử Linh chưa tham chiến, bọn họ canh giữ ở ranh giới Quy Khư chi địa, để phòng ngừa có cường giả Tử Linh trong Quy Khư chi địa xông đến tập kích, có bọn họ uy hiếp, dù đám Bắc vương ăn gan hùm mật gấu thì cũng không dám chạy tới đây.
Ẩm âm ầm.
Tiếng vang vô cùng lớn, cả Tử Linh giới vực đều nghe thấy được.
Giờ khắc này, mọi người mới biết đám Tô Vũ chạy đến hỗn độn là để giết hỗn độn cổ thú.
Sắc mặt Võ Hoàng biến đổi.
Ta còn không bằng hỗn độn cổ thú ư?
Bọn họ đi giết hỗn độn cổ thú mà không giết ta, đây là khinh thường ta hay là thế nào?
Lão vừa phẫn nộ vừa cảm thấy hiu quạnh.
Tô Vũ tình nguyện dẫn người đi giết hỗn độn cổ thú chứ không thèm giết lão, rốt cuộc chuyện này là sao?
Phong ấn chi địa.
Khuôn mặt Tử Linh Đế Tôn lại hiện lên, lão nghiêng đầu nhìn về phía hỗn độn, lòng lão có chút rung động, Tô Vũ đang làm cái gì?
Sao hắn lại khiến nhiều hỗn độn cổ thú đến đây như vậy? Không phải chỗ nào cũng có hỗn độn cổ thú, tại sao chúng lại đuổi tới bên này?
Thật cổ quái!
Trong phong ấn trụ, Địa Chỉ La vui sướng khi người gặp họa: "Hắn bị giết là tốt nhất, bình thường hỗn độn cổ thú sẽ không xuất hiện, vậy mà bây giờ hắn lại ngu ngốc dẫn người đi giết bọn chúng, không cẩn thận là chọc đến sào huyệt của hỗn độn cổ thú „ đấy:
Tô Vũ này nhàn quá hóa rồ à? Không biết hắn nghĩ gì mà lại mang nhiều người như vậy đi giết cổ thú.
Sau một tiếng rống thê lương, một đại điểu khổng lô - thân hình lớn đến mức toàn bộ Tử Linh giới vực đều nhìn thấy bóng dáng mơ hồ - bị một chiếc giày giãm nát đầu.
Một vài Tử Linh kinh hãi. Cảnh này quá quen thuộc, ngày đó chiếc giày kia đã giãm chết Tây Thiên vương, mà nay con chim lớn thực lực cường hãn vô biên kia còn mạnh hơn Tây Thiên Vương cũng bị chiếc giày đó giãm chết.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nhất thời Địa Chi La không còn dám trào phúng nữa, gã hơi hối hận.
Chọc phải Tô Vũ chưa chắc đã là chuyện tốt.
Con chim mạnh mẽ thế kia mà cũng bị bọn họ giết chết!