Cùng lúc đó.
Trong hỗn độn.
Bát Dực Hổ lặng yên lui về, trong lòng không khỏi cảm khái Phúc Thiên Ưng ngốc thật.
Đám người kia vừa nhìn liền biết là rất mạnh, Phúc Thiên Ưng không đợi cường giả tẻ tựu mà đã trực tiếp xung phong thì chẳng phải là muốn chết sao?
Ít nhất phải đợi xem có cường giả hỗn độn cổ tộc cùng chiến hay không rồi mới xông lên chứ.
Thực lực Phúc Thiên Ưng chưa chắc đã kém hơn mình, vậy mà lại bị giết trong tích tắc, quả nhiên kiến nhiều cắn chết voi, ta cũng không thể khinh thường Nhân tộc.
"Hắn là kẻ khai thiên yếu nhất. Nhưng dù hắn yếu thế nào thì vẫn có những người khác bảo hộ, nếu hắn thành công khai thiên thì sẽ trở thành một nhân vật không dễ chọc"
Bát Dực Hổ lười quan tâm, nó thấy mình không thể chiếm thượng phong liền rút luôn.
Chờ đọc xong đống sách này, biết người biết ta rồi nó sẽ có biện pháp ứng đối.
"Quả nhiên văn minh vạn tộc hưng thịnh hơn Hỗn Độn nhất tộc. Lạc hậu thì sẽ thua, chỉ biết chém giết không phải chính đạo, hy vọng đám bằng hữu già hiểu được đạo lý ấy, không thì dù thoát khỏi Địa Ngục Môn, thời đại thuộc về chúng ta cũng sẽ kết thúc?
Bát Dực Hổ cảm khái, thời đại hỗn độn cường giả vi tôn, chiến đấu xưng vương, trong đầu chỉ có một chữ "chiến"
Nhưng thời đại này không phải đơn thuần cứ đánh là có thể thắng.
"Mấu chốt là chưa chắc đã đánh được người ta. Đám người khai thiên mà ta từng nhìn thấy có kẻ nào không hoành hành một thời đại? Thật đáng sợ!"
Bát Dực Hổ càng bay càng xa, là một con hổ có học, nó hiểu đạo lý quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, quan chiến cũng không phải lựa chọn hay.
Tô Vũ nhướng mày, bên tai truyền đến thanh âm Vạn Thiên Thánh: "Nó chạy rồi"
Tô Vũ khẽ gật đầu.
Hắn cảm nhận được vừa nãy tên kia vẫn còn đang nhìn trộm bọn họ.
Sau khi giết con chim cấp bậc Thiên Tôn xong, hắn cũng muốn chặn Bát Dực Hổ lại, đáng tiếc là con hổ có học này thật sự có trí tuệ, thấy tình thế không ổn liền chạy mất.
"Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kê địch có đầu óc"
Tô Vũ có dự cảm hắn sẽ sớm gặp lại con hổ thú vị ấy.
Tuy rằng chém giết con chim kia xong thì tạm thời không có tồn tại cường đại nào khác đến đây, nhưng Tô Vũ vẫn không dám thả lỏng, trong hỗn độn thật sự không có cổ thú cấp bậc chủ nhân quy tắc sao?
Khó mà nói trước!
Có lẽ bọn chúng còn chưa tới, có lẽ vẫn đang trầm miên, nhưng hắn nhất định vẫn phải đề phòng.
Oanh!
Lôi đình càng ngày càng mạnh.
Lực lượng hỗn độn thổi quét đến từ bốn phương tám hướng, nó muốn phá võ thế giới mà Tô Vũ đang sáng lập.
Từng trang sách trong Văn Minh Chí lần lượt phóng lên cao.
Hắn không ngừng bện đại đạo, những cường giả đã chiến đấu đều nhìn hắn, đây là cơ hội để học hỏi, khai đạo - từ không đến có - là một chuyện rất thần thánh.
Lúc này Tô Vũ khẽ nhíu mày.
Đại đạo dung hợp càng lúc càng khó.
Dù hắn chia đại đạo thành ba đoạn thì đoạn thứ hai vẫn khó có thể dung nhập, đặc biệt là đạo của cường tộc như Thần Tiên Ma, sau khi những đạo này dung nhập, bởi vì chúng quá mạnh nên sẽ có phần xung đột với lực lượng đại đạo nhỏ yếu khác.
Lực lượng đại đạo hơi bất ổn, đây chính là điểm báo của phiền toái.
Bỗng nhiên một tiếng nứt vỡ vang lên, một đại đạo trước mặt Tô Vũ bị vỡ ra, bản thân Tô Vũ phun máu tươi, nhịn không được lùi lại vài bước, các đại đạo khác cũng đều chấn động kịch liệt.
"Bệ hạ"
Đám người cả kinh.
Kỳ thật bọn họ đã dự đoán được từ trước, không có khả năng Tô Vũ không sai lầm lần nào, nhưng khi Tô Vũ thật sự xảy ra sai lâm thì mọi người đều nóng lòng lo lắng.
Giờ phải làm sao đây?
Tô Vũ im lặng nhắm mắt, hắn nhanh chóng củng cố các đại đạo khác, lần này hắn sai ở thứ tự, đạo vừa mới dung hợp không đúng. Không phải do lực lượng mất khống chế mà là xếp nhầm thứ tự, dung một đạo không phù hợp. Mà đây còn chưa phải điều phiền toái nhất. Phiền toái lớn nhất là đạo vừa rồi nứt vỡ sẽ dẫn tới đại đạo kế tiếp không thể tương dung, phải điều chỉnh lại toàn bộ thứ tự.
Đến giờ Tô Vũ mới dung hợp 1000 trang trong số 3000 trang sách, tức là mới được 1⁄3.
Điều này chứng tỏ 2⁄3 đại đạo kế tiếp có khả năng không thể tiếp tục dung hợp.
Trong Quy Khư chi địa, những người khác tạm thời còn chưa hiểu, chỉ nghĩ rằng đại đạo bị vỡ là phiền toái lớn nhất, bọn họ thấy Tô Vũ đã củng cố được đại đạo thì đều nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhưng lúc này lại có người thay đổi sắc mặt. Đó chính là mấy vị học sinh của Văn vương, Bạch Phong, Hà Đồ...
Cả đám đều biến sắc.
Phiền toái lớn rồi đây. Cuối cùng suy đoán vẫn xảy ra vấn đề, hiện giờ Tô Vũ chặt đứt một đạo, thiếu một hai đại đạo cũng không sao, mấu chốt là tiếp theo phải dung hợp thế nào?
Lúc trước mọi người cũng từng suy xét vấn đề này và đã có phương án dự phòng, nhưng dù là phương án nào thì đều khó giải quyết vấn đề của hắn một cách hoàn mỹ.
Nữ Tử Linh bên cạnh Hà Đồ quát to: "Đừng tùy tiện thử nghiệm dung đạo tiếp theo, một cái đã đứt thì toàn bộ thứ tự đều sẽ thay đổi"
Bà bay thẳng đến bên này: "Chờ chúng ta suy luận, chúng ta đã có vài phương án dự phòng, cho chúng ta 3 ngày, chúng ta sẽ giúp ngươi sàng lọc, chọn ra lực lượng đại đạo tiếp theo một lần nữa"
Những lực lượng đại đạo còn lại đều phải kiểm tra một lần nữa để chọn ra cái thích hợp nhất.
Tô Vũ nhíu mày nhìn đại đạo trước mặt.
3 ngày?
3 ngày sau, ai biết sẽ có thứ gì xuất hiện từ trong hỗn độn, huống chi hắn cũng chưa chắc có thể duy trì củng cố đại đạo 3 ngày.
"Thôi" Tô Vũ bình thản phản bác. "Không được thì tiến hành khép kín lực lượng 1000 đại đạo, tuy yếu hơn mong muốn một chút nhưng cũng có thể chấp nhận"
Muốn tiến hành tiếp kỳ thật rất khó khăn. Bản thân Tô Vũ cũng từng đưa ra vài phương án, nếu đạo bị chặt đứt, không thể tiếp tục thì tiến hành dung hợp khép kín những đại đạo đã có.
Như vậy thì thiên địa sẽ yếu hơn một mảng lớn, trong khi nó vốn đã không quá mạnh.
Hiện tại chỉ có thể khép kín 1⁄3 đại đạo, vậy thân là người khai thiên, có lẽ hắn còn không bằng Thiên Vương, có lẽ chỉ đến Hợp Đạo đỉnh cấp.
Tuy hơi khó tiếp thu nhưng Tô Vũ cảm thấy Thiên Vương cũng không vấn đề gì.
Hắn chỉ hy vọng có thể thành công.
Đúng lúc này, Lam Thiên bay tới cười nói: "Chặt đứt ở đâu?"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn. Giờ phút này Lam Thiên duy trì tướng mạo Triệu Minh mà Tô Vũ từng quen biết, Lam Thiên tươi cười xán lạn hệt như năm đó, có về ương ngạnh phóng khoáng, y cất lời: "Nói đi, đứt ở đâu? Đừng lãng phí thời gian, ngươi muốn chờ cường giả hỗn độn đột kích sao?"
Vị học sinh của Văn vương hơi chấn động, bà nhìn Tô Vũ, đề nghị: "Ta cảm thấy ngươi có thể để hắn thử xem"
Không đợi Tô Vũ từ chối, Lam Thiên đã giành nói trước: "Ta sẽ không chết, ta có phân thân nên rất khó chết. Ngươi trở nên yếu lòng như thế từ bao giờ?"
Y nhớ kỹ ân tình ngày đó hắn đã đốt cháy thọ nguyên vì y.
Y không có nhiều đạo hữu, cho nên đã có thì nhất định phải quý trọng.