Hiện giờ, đám người Đại Chu vương đã quay về Thiên Uyên giới.
Mọi người nhìn về phía Tinh Vũ phủ đệ nơi xa.
Đại Chu vương lộ về đồng tình, thấp giọng nói: "Chắc Võ Hoàng không tự bạo để đồng quy vu tận với hắn đâu nhĩ?"
Nếu ta là Võ Hoàng thì ta thật sự không chịu nổi đâu.
Tô Vũ không biết mệt mỏi chiến đấu 5 - 6 tiếng đồng hồ với đối phương, bọn họ ở khu vực hỗn độn chờ đợi một lát nhưng thấy Tô Vũ cứ chạy qua chạy lại như thế thì không muốn đợi nữa, cả đám lũ lượt kéo nhau trở về.
Vạn Thiên Thánh than nhẹ một tiếng: "Võ Hoàng cứ chờ xem. Vũ Hoàng không phải loại người dễ dàng từ bỏ, ngươi hỏi Bạch Phong thì sẽ biết"
Bạch Phong vuốt cằm, sau một lúc lâu mới nói: "Chuyện này làm ta nhớ tới một việc lúc trước, để tôi luyện võ kỹ, Tô Vũ có thể tu luyện dăm ba bữa mà không ngủ"
Một lời khó mà miêu tả hết được sự kiên trì, nhẫn nại của Tô Vũ.
Khi hắn mới đến Văn Minh học phủ, lúc đó hắn còn rất yếu, mỗi ngày hắn đều sẽ tu luyện đến hừng đông, cùng lắm là ngủ một lúc, sau đó lại đi học, tu luyện, luận võ, nghĩ cách kiếm tiền...
So với bạn cùng lứa, tính kỷ luật và kiên trì của hắn đã vượt quá sức tưởng tượng.
Không ai có thể tùy tiện lười biếng mà thành công, nếu Võ Hoàng cảm thấy Tô Vũ đánh một trận liền thôi thì đáng tiếc là phải nói, lão suy nghĩ nhiều rồi.
Quả nhiên, trong ngày hôm nay, toàn bộ Tử Linh giới vực đều cảm nhận được Tô Vũ bay tới bay lui nhiều như thế nào.
Tô Vũ rất hưng phấn, khả năng kéo dài dẫn dần gia tăng, thời gian khôi phục ngắn lại, từ chiến một giờ liên tục đến kiên trì một tiếng rưỡi, còn thời gian khôi phục đã ngắn lại tới khoảng 15 phút.
Hắn cứ thế chạy xuôi chạy ngược, không ngủ không nghỉ đánh suốt chừng 3 ngày.
Trong 3 ngày này, hắn chỉ đấu với mỗi mình Võ Hoàng.
Hắn gần như đã thử nghiệm hết tất cả lực lượng vạn đạo hiện có trong thiên địa của mình.
3 ngày sau.
Tinh Vũ phủ đệ, tầng 7.
Phân thân của Võ Hoàng lộ ra ánh mắt đờ đẫn ngây dại.
Khi thấy Tô Vũ lại trở về, lão cười ngây ngô khờ ngốc.
"Ngươi tới rồi!"
Tô Vũ ngẩn người, lão bị ta đánh đến choáng váng rồi à?
"Ha ha ha"
Võ Hoàng cười như không cười, Tô Vũ vừa định mở miệng thì một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, phân thân của lão tức khắc nổ tung.
Giọng Võ Hoàng truyền đến: "Ha ha, ta tự mình phong ấn, ngươi thích thì tự chơi một là mình đi Lão tử không chơi nữa, nổ luôn phân thân cho xong việc!
Tô Vũ sửng sốt, sau một lúc lâu mới ngơ ngác nói: "Ta... cảm thấy đánh vậy là đủ rồi, đánh tiếp có lẽ cũng không thu hoạch được gì, lần này ta tới là để cáo biệt với Võ Hoàng, dù sao ta cũng còn nhiều việc cần làm, không có thời gian chơi mãi với ngươi ở đây. Hơn nữa ta cũng đâu phải người cuồng chiến đấu"
Lão già kỳ quái!
Ngươi tự bạo phân thân làm gì? Ngươi không giống Lam Thiên, vả lại không phải là tùy tiện tạo ra phân thân không có thực lực, muốn hình thành phân thân khác có chiến lực mạnh như bây giờ thì sẽ phải trả giá rất lớn, hơn nữa cũng cần thời gian.
Kiên trì được 3 ngày rồi mà không thể dành ra chút thời gian nghe ta nói một câu sao?
Lão đúng là đỏ ngốc!
Võ Hoàng phẫn nộ tới nhất thời không thể lên tiếng.
Tô Vũ không thèm để ý, cười lớn nói: "Đa tạ Võ Hoàng, 3 ngày qua ta chơi rất vui vẻ. Có thời gian ta sẽ lại đến!
Tô Vũ nói xong thì cười một tiếng, đạp không rời đi.
Sau khi bóng lưng hắn khuất dạng, Võ Hoàng đột nhiên điên cuồng hét lên.
Ở tầng 1, một đôi mắt lớn mỡ ra, miệng há to rít gào: "Tô Vũ, ngươi sẽ không được chết tử tế! Khi bổn tọa giải phong, ta nhất định sẽ dùng 3 ngày 3 đêm để đánh chết ngươi!"
Đúng vậy, 3 ngày 3 đêm!
Lần này Tô Vũ giày vò lão suốt 3 ngày 3 đêm, lão muốn trả lại tất cả cho hắn.
Tinh Vũ phủ đệ chấn động kịch liệt.
Võ Hoàng hận không thể lập tức bò ra ngoài giết gia hỏa kia!
Tức chết lão rồi!
Đánh suốt 3 ngày 3 đêm không ngừng, cuối cùng lão không muốn đánh nữa, tự bạo phân thân cho hắn chơi một mình.
Lão cảm thấy mình đã thắng!
Kết quả Tô Vũ lại nói rằng hắn tới để từ biệt!
Võ Hoàng giận không thể át, lão muốn thấy bộ dáng điên cuồng, bực bội của Tô Vũ chứ không phải để hắn nhìn lão như nhìn thằng ngốc.
"Khốn kiếp! Người đi chết đi!"
Võ Hoàng gào rống, phủ đệ theo đó mà chấn động không ngừng, giờ khắc này, dường như vạn giới cũng có thể nghe được tiếng rống giận của lão.
Cùng lúc đó.
Táng Hồn Sơn.
Bách Chiến dẫn người xuống hạ giới.
Trong thông đạo có nhiều gió lốc nguy hiểm nhưng thực lực Bách Chiến rất cường đại, thông đạo này không phải thông đạo Mệnh tộc, người có thực lực cường đại đều có khả năng thành công xuống hạ giới.
Một lát sau, một đám người đã đến khu vực hư không vô tận.
Sau mấy ngày, chiến đấu trên thượng giới đã kết thúc.
Sau khi một vài cổ thú trở về từ sâu trong hỗn độn, đặc biệt là có thêm mấy cổ thú vô cùng cường hãn thì trận chiến ở thượng giới đã bị buộc phải dừng lại.
Lần này có thêm một con hổ và một con rồng mới xuất hiện, thực lực của chúng đều vô cùng mạnh mẽ, nhất thời cả hai bên vạn tộc và Ngục vương nhất mạch đều thấy kiêng kị chúng.
Sâu trong hỗn độn đột nhiên xuất hiện cổ thú cường đại, nhưng con chim lúc trước thì không thấy đâu nữa, cũng không biết nó đã chết hay là thế nào.
Bách Chiến xuất hiện trong hư không vô tận, hắn ta tươi cười cảm thụ khí tức vạn giới, "Ta trở về rồi"
Hắn ta đã rời khỏi vạn giới 6000 năm, mãi tới bây giờ thì hắn mới có thể trở lại.
"Bệ hạ, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đến Nhân Cảnh đi, sau đó đến Cự Nhân tộc"
Bách Chiến tươi cười: "Để xem hiện giờ Nhân Cảnh thế nào, cũng để ta xem sau khi Tô Vũ rời khỏi thì đã để lại cái gì cho ta"
Hắn ta cùng mấy người dưới trướng di chuyển về phía Nhân Cảnh, tốc độ bọn họ không nhanh, Bách Chiến muốn dành thời gian nhìn xem hiện tại tình hình vạn giới ra Sao.
Đang đi, hắn ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về một hướng, mỉm cười cất tiếng: "Giám Thiên Hầu, đã lâu không gặp!"
Nơi xa, thân ảnh Giám Thiên Hầu hiện lên, vẻ mặt hơi phức tạp.
"Bách Chiến, ngươi trở lại rồi"
Bách Chiến vương nhìn y, chủ động mời chào: "Đúng vậy, thế nào, có hứng thú gia nhập phe ta không?"
"Ha ha, xin thôi"
"To gan!"
Nam Khê Hầu khẽ quát, Giám Thiên Hầu liếc mắt nhìn y, lại nhìn Vân Thủy Hầu và Giang Hải Hầu sau lưng Bách Chiến, ánh mắt y hơi nghiền ngẫm: "Chư vị, người khác thì ta không biết, nhưng e là Vân Thủy sẽ không có kết cục tốt"
Giám Thiên Hầu khẽ cười, thân ảnh tiêu tán: "Bách Chiến, ta biết hết những chuyện ngày xưa. Tiếc là hiện tại ngươi không dám giết ta, có lẽ cũng không đợi được đến lúc ngươi tới giết ta. Ha ha ha"
Dứt lời, thân ảnh Giám Thiên Hầu đã hoàn toàn biến mất.
Bách Chiến vương nhìn theo bóng dáng y hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Thú vị thật! Khí vận Thượng Cổ đã sống lại!
Bách Chiến vương không nghĩ nhiều.
Giảm Thiên Hầu nói không sai, hiện giờ hắn không thể đối phó y.
Giờ mà giết Giám Thiên Hầu thì chẳng khác gì tự gây phiền toái cho chính mình.
Hắn còn chưa biết tình huống Cự Nhân tộc ra sao, Giám Thiên Hầu mà chết thì thượng giới sẽ có thêm rất nhiều chủ nhân quy tắc, khi đó, chưa chắc hắn đã có thể bảo hộ được thuộc hạ dưới trướng.
Bên cạnh, sắc mặt Vân Thủy Hầu rất tệ.
Bách Chiến vương không quay đầu lại nói: "Có lẽ y đang nói đến Tô Vũ, không sao, ta sẽ giải quyết"
Bách Chiến vương nhắc nhớ: "Có vê Giám Thiên Hầu cảm thấy Tô Vũ vẫn còn khả năng ra tay, hơn nữa hắn sẽ muốn trả thù. Vân Thủy, hãy cẩn thận đi!"
"Bệ hạ, ta.."
"Không sao, vận không phải là tất cả. Khí vận không thể chứng tỏ điều gì, nếu không thì tại sao Giám Thiên Hầu không nhất thống thiên hạ?"
Nếu Giám Thiên Hầu đã nói vậy thì chắc chắn y đã nhìn thấy cái gì đó, ví dụ như khí vận của Vân Thủy Hầu, có điều Bách Chiến không tin.
Không có vị đế vương nào hoàn toàn tin vào vận khí.
Đương nhiên là vẫn phải cẩn thận một chút, dù sao Giám Thiên Hầu cũng là cường giả xem vận đỉnh cấp.