Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3171 - Chương 3171: Tìm Võ Hoàng Bồi Luyện (3).

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3171: Tìm Võ Hoàng Bồi Luyện (3).
 

Tâm tình Tô Vũ rất vuil Hắn còn đang muốn tiếp tục thử nghiệm các loại đại đạo khác thì sâu trong đáy mắt Võ Hoàng đang điên cuồng kia chợt lộ ra sự tỉnh táo.

Lão tiếp tục công kích tứ phương, nhưng bất giác thân thể đã dần dần nhích lại, tiếp cận Tô Vũ.

Trông lão như đang phẫn nộ đến mất đi lý trí nhưng khi Tô Vũ muốn thử nghiệm một lực lượng đại đạo khác thì ánh mắt Võ Hoàng đột nhiên hoàn toàn thanh tỉnh, lão phẫn nộ quát: "Cút mẹ nhà ngươi đi!"

Oanh!

Một quyền này mạnh hơn vô số chiêu thức trước đó.

Một quyền này đánh nát thiên địa của Tô Vũ rồi đánh lên người hắn, âm một tiếng, Tô Vũ chia năm xẻ bảy, thiên địa vỡ nát.

Phân thân Võ Hoàng cũng hao hết lực lượng rơi xuống từ không trung, ngã xuống đất, lão thở đốc kịch liệt, hùng hùng hổ hổ quát: "Chơi lão tử à? Ngươi nghĩ lão tử ngu như vậy chắc?"

Ta không đánh chết được ngươi thì ngươi chơi đến nghiện luôn đúng không?

Giờ khắc này, Tô Vũ đột nhiên hiện ra từ trong hư không, hắn khẽ nhíu mày, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Võ Hoàng: "Ngươi được lắm, may mà đây không phải chân thân, bằng không thì chẳng phải là ta đã bị ngươi đánh chết rồi sao?"

Phân thân Võ Hoàng cười lạnh: "Chân thân ư? Ta cần dùng chân thân để đối phó với ngươi sao? Hiện giờ ta mới chỉ giải phong hai phần thôi, chỉ cần giải phong ba phần là ta có thể đánh chết ngươi"

"Nói khoác nữa đi" Tô Vũ khinh thường: "Giải phong ba phần thì ngươi có thể đánh chết ta?"

"Nói khoác?"

Phân thân Võ Hoàng lung lay đứng lên, cười lạnh nói: "Ngươi không yếu nhưng thực lực cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Người vẫn kém hơn chủ nhân quy tắc yếu nhất một chút.

Có lẽ ngươi có thể đấu một trận với vài vị Nhân vương Thân thể đạo thời đại Thượng Cổ, nhưng so với ta thì ngươi còn kém xa"

Tuy Tô Vũ hơi không cam tâm nhưng vẫn đồng ý với quan điểm này: "Không sai. Thực lực của ta không hơn gì Hỗn Độn Long, có thể so với Bách Chiến 6000 năm trước, lão tổ chi mạch Ngục vương hiện tại. Hỗn Độn Long và đám người Nhật Miện Thiên Tôn có lẽ cũng đều ở cấp bậc này"

Lần trước khi hắn trốn thoát đã quan sát đánh giá một chút. Có lẽ thực lực hắn tương đương vị lão tổ kia hoặc có thể là yếu hơn một chút, nhưng đại khái đều ở cùng một lĩnh vực, đều là loại có thể đánh Thiên Tôn nhưng không địch lại chủ nhân quy tắc.

"Nhưng ta có rất nhiều thủ đoạn!

Tô Vũ tươi cười nhìn phân thân của Võ Hoàng: "Nếu cùng giai và thực lực tương đương thì bọn họ chưa chắc đã có thể địch lại ta"

Võ Hoàng im lặng, thầm mắng trong lòng.

"Nữa nào"

Tô Vũ lại lao tới, Võ Hoàng tức giận quát: "Cút! Tô Vũ, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?

Ngươi có giỏi thì giết bản tôn của ta đi!"

"Cũng không phải là không giết được"

Tô Vũ cười sâu kín, hắn mở ra Thiên Môn ngửa mặt lên nhìn trời: "Ngươi rút ra lực lượng quy tắc thì phong ấn sẽ tăng mạnh, thực lực ngươi sẽ suy yếu, hiện giờ ngươi đã tới cực hạn rồi không phải sao? Nếu ta mang 7 - 8 vị Thiên Vương đến đây thì hôm nay chúng ta hoàn toàn có thể giết chết ngươi. Võ Hoàng, ngươi bồi luyện với ta thì ta sẽ không giết ngươi, bằng không hôm nay chính là ngày ngươi bỏ mạng"

Võ Hoàng phát điên.

Lão phẫn nộ rít gào: "Đánh thì đao thật kiếm thật mà đánh. Ngươi dùng những lực lượng đại đạo vớ vẩn đó là có ý gì? Không giết được ta nên muốn khiến bổn hoàng ghê tởm sao?"

Lão thật sự phẫn nộ, giận dữ!

Lão không sợ đánh nhau, còn thích là đằng khác. Nhưng loại người như Tô Vũ quá phiền phức. Loại lực lượng đại đạo lung tung rối loạn ghê tởm gì hắn cũng ném tới được, ví dụ như Nôn mửa đại đạo gì đó, má nhà nó chứ, cái quỷ gì vậy? Còn có Mùi hôi đại đạo thối đến mức Võ Hoàng muốn nôn, lão không chịu nổi!

Tô Vũ cười thâm sâu: "Thử xem nào, ta thí nghiệm hết lực lượng đại đạo rồi sẽ đi, Võ Hoàng, chẳng lẽ ngươi muốn ta tới tìm ngươi không ngừng sao?"

Võ Hoàng xanh cả mặt, ngay sau đó lão tức giận quát: "Đánh đi!"

Oanh!

Khí tức của lão lại cường đại hơn, lão lao đến tấn công Tô Vũ, hôm nay lão tử phải đánh ngươi một trận cho ra hồn.

Ngươi cho rằng bổn tọa chỉ có hư danh sao?

Lần này Võ Hoàng không chỉ đơn thuần ra quyền vung chùy nữa, lão trực tiếp mở ra Thiên Môn, một khi Tô Vũ vận dụng đại đạo ghê tởm nào đó thì lão sẽ lập tức tránh thoát rồi tiếp tục đuổi giết bằng được.

Có Thiên Môn phụ trợ, lão đã phát huy kinh nghiệm chiến đấu đến cực hạn.

Một giờ sau, Tô Vũ xuyên qua hư không gấp rút trốn chạy, biến mất khỏi tầng 7.

Hư ảnh Võ Hoàng mặt mũi bầm dập nhanh chóng khôi phục bình thường, lão nhìn về phía cửa thông đạo, lạnh lùng hừ một tiếng: "Dù ngươi có nhiều thủ đoạn thì cũng chỉ có thể kéo dài chiến đấu nhiêu đó mà thôi, nếu còn không chạy thì lão tử sẽ giết chết ngươi"

Khuyết điểm của Tô Vũ đã lộ rõ, chiến đấu tới giờ phút này, hắn không thể không chạy trốn, bằng không thì hắn sẽ hao hết lực lượng quy tắc.

Võ Hoàng hùng hổ chửi mắng.

Súc sinh, chân thân của lão tử mà được giải phong thì lão tử sẽ đánh chết ngươi đầu tiên!

Tô Vũ quá ghê tởm!

Lão mắng mỏ, hùng hổ xoay người trở về.

Mới vừa nghỉ ngơi khoảng nữa giờ, bỗng nhiên sắc mặt lão thay đổi hẳn, giận dữ hét:

"Ngươi còn dám tới à?"

Oanh!

Tô Vũ không để ý tới lão, hắn vừa tới khu vực hỗn độn gia tốc tốc độ khôi phục, sau đó rút ra không ít lực lượng hỗn độn thay đổi thành lực lượng đại đạo mình cần.

Tất cả mất khoảng nửa giờ.

Đương nhiên hắn chỉ dám bắt nạt Võ Hoàng không thể đuổi giết hắn, nếu không trong nữa giờ vừa rồi hắn đã bị lão giết vô số lần.

Nhưng không phải Võ Hoàng không rời đi được sao?

Tiếp tục chơi với lão thôi!

Hắn cần một đối thủ đánh không chết để tôi luyện đại đạo của chính mình.

Hắn phải mau chóng tích lũy kinh nghiệm chiến đấu với đối thủ cấp bậc này.

Âm âm ầm!

Trong tầng 7 lại bùng nổ đại chiến.

Một giờ sau, Tô Vũ lại bồ chạy.

Võ Hoàng lại mắng một trận, tên khốn, sớm hay muộn ta cũng sẽ giết chết ngươi!

"Sau khi giải phong, ta chắc chắn sẽ tính sổ với ngươi đầu tiên"

Võ Hoàng nguyền rủa gia hỏa Tô Vũ bị người giết quách đi cho xong việc, hắn quá phiền!

Chờ đợi một hỏi, thấy Tô Vũ không quay lại, lão mới nhẹ nhàng thở ra, nửa giờ sau, Tô Vũ vẫn chưa xuất hiện.

Lão mới vừa xoay người thì bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ.

"Ngươi vẫn tới nữa à?"

Vì sao không phải là nửa giờ?

Tô Vũ hưng phấn giải thích: "Sau khi chiến đấu với ngươi và làm quen lực lượng đại đạo, ta phát hiện đại đạo của ta đã mở rộng ra một chút, hiểu được sâu hơn, khả năng khống chế mạnh hơn. Vậy nên ta mất nhiều thời gian hơn, đến giờ mới quay lại được"

Oanh!

Võ Hoàng muốn phát điên.

Trận chiến lại bắt đầu.

Lại thêm một giờ... ba phút.

Lần này Tô Vũ kiên trì lâu hơn ba phút mới phải trốn chạy.

Võ Hoàng đờ đẫn nhìn theo, lão không còn sức để mắng nữa, chỉ đờ đẫn nhìn Tô Vũ rời đi.

Sau khoảng 29 phút, Tô Vũ hưng phấn trở về: "Tốc độ biến đổi nhanh hơn một chút rồi đúng không? Võ Hoàng, tiếp nào"

Âm!

Võ Hoàng đờ đẫn chiến đấu, huy quyền, huy quyền, huy quyền.

Lão chán ghét trận chiến này!

Một giờ năm phút.

Tô Vũ lại chạy mất!

28 phút sau, hắn lại trở về.

Chiến đấu cứ diễn ra liên tục như vậy.

Bình Luận (0)
Comment