Trong lúc Tô Vũ đang đi cướp đoạt.
Nhân cảnh.
Phủ chủ 36 phủ đang tập trung tề tựu.
Trấn Nam Hầu và Văn Khởi cũng tới.
Bấy giò, Trấn Nam Hầu nhìn Bách Chiến vương đạp không bước đến từ nơi xa, ánh mắt ông hơi phức tạp, nhưng rất nhanh, ông đã cất cao giọng hô: "Thần, Trấn Nam, yết kiến bệ hạt"
"Miễn lễ"
Bách Chiến vương hạ xuống, tươi cười khẽ gật đầu, hắn ta nhìn quanh một vòng, những người khác kể cả đám người Hạ Hổ Vưu đều khom người thi lễ.
"Vết kiến Nhân Chủ"
Nhân Chủ đời thứ 9 - Bách Chiến - đã trở về.
Bách Chiến vương dùng ý chí lực quét qua Nhân cảnh một vòng, lẳng lặng cảm ứng một phen, không khỏi khen ngợi: "Không tệ"
Nhân tộc an cư lạc nghiệp.
Có vẻ Tô Vũ không hề hủy hoại bất cứ thứ gì trước khi rời đi. Hắn đã mang hầu hết các cường giả Nhật Nguyệt trở lên, như vậy cũng tốt, chỉ là so với kế hoạch thì sẽ phiền toái hơn một chút vì sẽ thiếu đi một ít Hợp Đạo ra đời.
Giang Hải Hầu chợt hỏi: "Không còn Nhân tộc nào trên Nhật Nguyệt sao?"
Gã cảm thấy Tô Vũ làm vậy thật quá đáng, không để lại một vị Vĩnh Hằng nào.
Hạ Hổ Vưu tươi cười đáp: "Tiền bối thứ lỗi, những người khác đều đi rồi, chúng ta cũng không có biện pháp, mỗi người một chí hướng, không thể cưỡng ép"
Hạ Hổ Vưu lại nói: "Nhân Chủ, chúng ta đã thiết yến, đại biểu khắp nơi đều đã đến, Nhân Chủ có muốn gặp một lần không?"
Giang Hải Hầu lạnh lùng quát: "Ngươi muốn bệ hạ đi gặp những kẻ còn không phải Vĩnh Hằng đó sao?"
Vậy thì đúng là quá coi thường Bách Chiến vương rồi!
Hạ Hổ Vưu im lặng cúi đâu.
Bách Chiến vương không để ý, xua tay bảo: "Đi gặp thôi. À phải, ngươi là hậu duệ của Chiến vương đúng không?"
"Nhân Chủ thật tinh mắt, Hạ gia ta vẫn luôn truyền thừa huyết mạch Chiến vương, nhưng đến đời ta thì làm tổ tiên mất mặt rồi"
Bách Chiến vương mỉm cười gật đâu, không nói gì thêm.
Hắn ta lại nhìn các vị Phủ chủ khác, cuối cùng nhìn về phía Trấn Nam Hầu đang đứng ở một góc, nhẹ giọng nói: "Chư vị vất vả"
Nhân cảnh rộng lớn vẫn an ổn, cường giả muốn rời đi thì đành chịu.
Cuối cùng hắn ta đã trở lại, sau 6000 năm, Nhân tộc hiện giờ khiến Bách Chiến có cảm giác mới lạ, cũng có thêm cảm giác gánh lên trách nhiệm nặng nề.
6000 năm trước, ở Nhân cảnh, hắn ta hô mưa gọi gió, vạn người một lòng.
Đáng tiếc khi đó hắn ta đã lựa chọn giả bại trận, nhiều năm trôi qua, Nhân cảnh hiện giờ đã không còn là Nhân cảnh của hắn ta nữa.
36 vị Phủ chủ cũng chỉ khách khí ngoài mặt, không còn cảnh tượng vô số người điên cuồng chào đón như khi hắn trở về Nhân cảnh năm xưa.
"Cảnh còn người mất"
Một tiếng cảm khái vang lên, giờ khắc này Bách Chiến cảm nhận được cảm xúc phức tạp đan xen, Nhân cảnh này đã không còn như trước.
Bách Chiến bước đi trên đại địa Nhân cảnh, phía sau là một đám người đi theo, nhưng hắn hoàn toàn không tìm lại được cảm giác xưa cũ.
Hắn ta có thể cảm nhận được Nhân cảnh hiện giờ đang bài xích mình.
Hắn ta cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của 36 vị Phủ chủ, có phẫn hận, có mặc kệ, có không cam lòng, có tức giận.
Những người này quá yếu, cảm xúc dao động của bọn họ không thể gạt được Bách Chiến.
Có lẽ bọn họ đang oán hận, không hiểu vì sao hắn ta phải trở về...
6000 năm trước, không phải ngươi đã bị phong ấn rồi sao? Không phải ngươi đã chết trận rồi sao?
Nay Nhân cảnh đã có tân Nhân Chủ, ngươi còn về làm gì?
Không chỉ Bách Chiến, kỳ thật mấy người bên cạnh cũng đều cảm nhận được, thực lực bọn họ không yếu nên dễ dàng nhận ra dao động cảm xúc của mọi người xung quanh, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người nghị luận ở phương xa.
Có người đang nói, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vị Nhân Chủ kia còn trở về làm gì?
Không phải nói năm xưa đã chết rồi ư?
Nam Khê Hầu là người mạnh nhất dưới trướng Bách Chiến, sắc mặt ông hơi phức tạp, hồi lâu sau, ông mới ngập ngừng lên tiếng: "Bệ hạ, chỉ là đám người ngu muội mà thôi, bệ hạ chớ để ý. Bọn họ không biết gì cả, nếu năm xưa có thể thắng thì sao chúng ta phải ẩn nhẫn đến nông nỗi này? Chính vì không thể thắng lợi, mà chúng ta cũng không muốn chôn vùi cả Nhân tộc nên chỉ có thể làm như vậy"
Nam Khê Hầu liếc nhìn đám người Hạ Hổ Vưu, ông do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định biện giải thay cho Bách Chiến: "Năm đó nếu chúng ta có thể chiến thắng vạn tộc và chỉ mạch Ngục vương thì mọi chuyện đã khác. Có lẽ... Các ngươi đã đoán được, nếu không phải năm xưa giữ lại môi lửa thì cả Nhân tộc đã bị diệt sau chiến bại của chúng „ ta Không ai đáp lại khiến ông không cam lòng, ông lại nói tiếp: "Tuy tình thế Nhân cảnh có vẻ gian nan, nhưng trên thực tế bệ hạ vẫn luôn chú ý quan tâm. Bằng không thì đã không có việc Chu Thiên mời được Thái Cổ Cự Nhân vương tiến đến trợ chiến"
Vân Thủy Hầu cũng từng nhắc đến việc này.
Nam Khê Hầu cất cao giọng: "Thái Cổ Cự Nhân vương nguyện ý trợ chiến là bởi vì bệ hạ, nếu không sao hắn lại nhúng tay vào vũng nước đục này?"
Hạ Hổ Vưu tươi cười gật đầu: "Nam Khê Hầu tiền bối nói rất đúng. Chúng ta đều hiểu An mài Nam Khê Hầu nhíu mày, ông biết đây chỉ là câu trả lời có lệ mà thôi.
Nhưng ông thật sự không cam lòng!
Nam Khê Hầu chợt quay sang Hạ Hổ Vưu: "Ngươi là hậu duệ của Chiến vương. Tuổi còn nhỏ mà đã trở thành chủ nhân một phủ rồi. Ta nghe nói ngươi còn là bạn tốt của Tô Vũ"
Hạ Hổ Vưu khẽ cười: "Tiền bối, ta cũng nghe nói hình như tiền bối được Vũ Hoàng cứu mạng với cái giá là giết Thiên Vương để cứu tiền bối về, tuy rằng tiền bối lớn tuổi và cũng là trưởng bối của chúng ta, nhưng Vũ Hoàng bệ hạ là Nhân Chủ của triều tịch lần thứ 10 này, tiền bối hô thẳng tên như vậy thì... Hình như tiền bối cũng từng tiếp xúc với bệ hạ khi còn ở thượng giới, thế này có phải không thích hợp lắm hay không?"
Nam Khê Hầu sững người, tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn, cuối cùng ông lựa chọn im lặng.
Giang Hải Hầu lạnh lùng quát: "Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Dù là ở thời đại Thượng Cổ thì tổ tiên Chiến vương của ngươi..."
Hạ Hổ Vưu tươi cười gật đầu, gã còn chưa nói xong mà cậu đã thành khẩn đáp: "Đúng vậy, tổ tiên Chiến vương của ta cũng không dám nói chuyện với mọi người như này, phải dập đầu gọi chư vị là gia gia mới đúng"
"c9 Toàn trường an tĩnh.
Phía trước, Bách Chiến vương đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, không buồn quay đầu lại, khẽ cười nói: "Được rồi, bình tĩnh đi, sao phải nói chuyện như có hận thù sâu nặng thế? Giang Hải, bớt nói vài câu lại"
"Bệ hạ"
Giang Hải Hầu rất bực bội, gã thuộc dòng chính của Đấu vương, không giống những người khác. Hiện giờ thấy Nhân tộc lại tỏ vẻ bài xích bọn họ khiến gã tức giận đến khó kiềm.
Bệ hạ trở về sẽ mang đến lợi ích cho Nhân tộc chứ không hề làm hại Nhân tộc. Năm xưa khi bệ hạ tại vị cũng yêu dân như con. Trong triều tịch thứ chín, có Nhân tộc nào không phát ra lời tung hô bệ hạ thánh minh từ tận đáy lòng?
Lúc trước Đại Chu vương cũng thường xuyên nói rằng có lẽ Bách Chiến thua thiệt chủng tộc minh hữu, nhưng hoàn toàn không hại Nhân tộc, đương nhiên trận chiến cuối cùng trong triều tịch thứ chín thì khó nói.
Hạ Hổ Vưu mỉm cười không đáp lời. Cậu mà nói nữa dẫn tới kích động kẻ kia ra tay giết cậu ngay đương trường thì biết đi tìm ai đòi công đạo?
Đành chịu thôi, thực lực cậu quá yếu! Nhưng Nam Khê Hầu hô thẳng kỳ danh như vậy thì cậu vẫn phải nhắc nhở một câu, ngươi nợ Tô Vũ một mạng, vậy ngươi không thể không tôn trọng hắn.
Nam Khê Hầu thở dài: "Ngươi nói đúng, quả thật là hắn đã cứu ta"
Giang Hải Hầu gắt gồng phản bác: "Sai rồi, nếu không phải hắn đến thượng giới quấy rối thì sao vạn tộc lại tra xét Đạo Nguyên chi địa? Nam Khê, ngươi cảm thấy chúng ta nợ hắn sao? Không, chúng ta không nợ hắn. Nếu hắn không đến thượng giới thì sao lại có biến?"
Gã không cảm thấy mình nợ Tô Vũ.
Bọn họ đang bế quan yên ổn, vạn tộc bỗng nhiên tới càn quét, chuyện này không phải là do Tô Vũ làm ra à?
Nam Khê Hầu im lặng.
Trấn Nam Hầu nhíu mày quát: "Giang Hải, thôi đi! Các ngươi mới vừa về Nhân cảnh, bệ hạ cũng mệt mỏi, hay là đi nghỉ ngơi một lát, sau đó gặp cường giả các phủ thành một lần. Vũ Hoàng phủ... Khụ, Tô Nhân Chủ rời đi không mang phủ đệ theo, bệ hạ có thể đến đó ở tạm"
Bách Chiến thoải mái: "Qua đó đi! Trấn Nam, ngươi bị thương không nhẹ, đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi khôi phục, có lẽ sẽ có hi vọng bước vào Chuẩn Vương"
"Đa tạ bệ hạ"
Trấn Nam Hầu cung kính khom người, Bách Chiến lại nhìn Văn Khởi bên cạnh ông, khen ngợi: "Văn Khởi cũng tấn cấp Hợp Đạo rồi, không tôi"
"Nhờ hỏng phúc của bệ hạ"
"Ngươi vẫn thích nói lời nịnh hót như năm xưa"
Bách Chiến mỉm cười nhìn lên không trung, sau một lúc mới nói: "Rồi ta sẽ xem có thể cứu được Ám Ảnh và Vụ Sơn hay không, nếu có thể thì xem như đủ người rồi"