Bách Chiến chậm rãi đi về hướng Vũ Hoàng phủ, thuận miệng bắt chuyện: "Ngươi tên là Hạ Hổ Vưu phải không?"
"Đúng vậy, Nhân Chủ có gì phân phó?"
Hạ Hổ Vưu nhanh chóng đuổi kịp.
"Ta nghe nói quan hệ giữa ngươi và Tô Vũ rất được?"
Hạ Hổ Vưu cười đáp: "Bình thường thôi, hắn cao cao tại thượng, ta chỉ là nhân vật nhỏ, Nhân Chủ đừng hiểu lắm"
"Xảo quyệt!"
Bách Chiến bật cười: "Yên tâm đi, ta không định làm gì các ngươi. Các ngươi bài xích, phẫn nộ hay thù hận đều không sao cả, kỳ thật từ 6000 năm trước sau khi ta rời đi thì cái danh Nhân Chủ này cũng đã là quá khứ. Đương nhiên ta không có ác ý với Nhân tộc, dù sao chúng ta cũng là đồng bảo. Tô Vũ rời đi vì hắn không muốn đứng dưới ta, mà ta cũng không muốn cống hiến cho hắn, ai cũng có lựa chọn của riêng mình"
Bách Chiến vừa đi vừa nói chuyện: "Hiện tại không phải lúc chúng ta nội chiến, có lẽ lý niệm của chúng ta bất đồng, ý tưởng bất đồng, thậm chí đạo thống cũng khác nhau.
Nhưng chúng ta đều là Nhân tộc! Thái Cổ hay Thượng Cổ thì đều là Nhân tộc. Kỳ thật Thái Cổ và Thượng Cổ chưa từng chia tách, chúng vẫn luôn là một, chỉ là trước sau mà thôi. Còn Ngục vương đi theo hỗn độn, nếu nói đến phản đồ thì phải là chỉ mạch Ngục vương"
Hắn ta nghiêm mặt nói: "Có lẽ ta đã lựa chọn sai, nhưng ta chưa từng phản bội. Thái Cổ và Thượng Cổ mới là một thời đại, đều là Nhân tộc"
Bách Chiến có thể không cần giải thích, những người này quá yếu, chỉ là Nhật Nguyệt cảnh mà thôi. Nhưng hắn ta vẫn muốn giải thích với bọn họ.
Bách Chiến ngắm nhìn Nhân cảnh nãy giờ, cộng thêm cảm giác khác hoàn toàn với năm xưa khiến hắn cảm thấy có lẽ mình nên nói vài câu.
Giữa hắn và Tô Vũ, có lẽ hắn đại biểu cho Thái Cổ, còn Tô Vũ là đại biểu cho Thượng Cổ.
Nhưng bản chất khác biệt không lớn.
Nhân Tổ hay Nhân Hoàng thì thật ra đều thuộc cùng một thời đại.
Thời đại này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Nhưng chi mạch Ngục vương thì khác, sau lưng bọn họ đã không còn là Nhân tộc.
Hạ Hổ Vưu tươi cười gật đầu: "Nhân Chủ nói đúng, Vũ Hoàng bệ hạ cũng từng nói vậy, trước khi hắn đi đã bảo rằng Nhân Chủ trở về sẽ không bạc đãi Nhân tộc. Hắn tín nhiệm Nhân Chủ, nếu không thì với những øì ta biết về hắn, hắn sẽ không bỏ lại Nhân cảnh, nếu bị chỉ mạch Ngục vương hay vạn tộc tấn công, dù hắn có chết trận thì hắn cũng sẽ không từ bỏ cố thổ"
Đó thật sự là tâm tư của Tô Vũ.
Hạ Hổ Vưu biết Tô Vũ nghĩ gì, kỳ thật Tô Vũ tin tưởng Bách Chiến sẽ không đối làm gì Nhân tộc, bằng không thì hắn đã không thoải mái rời đi như vậy.
Đây cũng là sự ăn ý giữa Tô Vũ và Bách Chiến dù chưa từng gặp mặt.
Ngươi bồi dưỡng thân tín hay thế lực của mình cũng không sao, nhưng Nhân tộc vẫn là Nhân tộc.
Bản chất của mọi người đều là Nhân tộc, sẽ không ai phản bội chủng tộc này.
Chỉ là lý niệm có điểm khác nhau, Tô Vũ không ủng hộ Bách Chiến, Bách Chiến cũng không muốn đi theo Tô Vũ.
Bách Chiến cảm khái: "Ngươi nói đúng. Kỳ thật những chuyện này đều không quan trọng. Hiện giờ có rất nhiều vấn đề khác như lửa sém lông mày, chúng ta nên chuyên tâm đối phó với ngoại tộc thì hơn. Vả lại Nhân Hoàng và các vị Nhân vương cũng sẽ sớm trở về mà thôi"
Bách Chiến lại nói: "Đợi Nhân Hoàng trở về, vạn giới chắc chắn sẽ đại loạn. Đó còn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ hơn cả chính là tồn tại phía sau Địa Ngục Môn muốn phá cửa thoát ra ngoài"
Bách Chiến thở dài: "Năm xưa ta đã biết chuyện này, chính bởi vì biết nhiều nên ta mới bất đắc dĩ thậm chí là tuyệt vọng như thế. Cuối cùng, ta không thể không lựa chọn một con đường khác"
Hạ Hổ Vưu cũng biết một chút, nhưng cụ thể ra sao thì cậu không rõ ràng, cậu cẩn thận nói: "Vì sao năm xưa Nhân Chủ không liều mạng, biết đâu lại có hy vọng? Hiện giờ ngài tự phong 6000 năm, thực lực vẫn vậy, nếu thực lực không thay đổi thì chẳng phải là 6000 năm qua đã lãng phí rồi ư?"
Sắc mặt mấy người Nam Khê Hầu trở nên khác thường, tiểu tử này đang trắng trợn thu hoạch tình báo đấy à?
Bách Chiến cười đáp: "Thực lực có thay đổi chứ. 6000 năm đã qua, nếu ta đã lựa chọn thì sao lại không thay đổi được? Không thì chẳng phải là phí mất 6000 năm sao?
Khoảng thời gian này coi như một kỳ lắng đọng đi"
Gương mặt múp míp của Hạ Hổ Vưu cười tít: "Dưới trướng Nhân Chủ nhất định là có rất nhiều Thiên Tôn đúng không? Vậy thì Nhân tộc cường đại rồi, có Nhân Chủ ở đây đúng là phúc của Nhân tộc"
Bách Chiến bật cười.
Nam Khê Hầu ho nhẹ một tiếng.
Ngươi hỏi vậy chẳng khác gì hỏi thẳng phe bệ hạ có bao nhiêu Thiên Tôn.
Bách Chiến cũng không quá né tránh: "Cụ thể có bao nhiêu Thiên Tôn thì ta không rõ lắm. 6000 năm trước ta lưu lại vài người, tạo điều kiện cho bọn họ ngộ đạo, thậm chí là trốn trong đại đạo, ít nhiều gì bọn họ cũng đều có tiến bộ. Nếu may mắn thì có 5 - 6 vị, không may thì ta cũng không biết"
5 - 6 sáu người?
Hạ Hổ Vưu nhanh chóng nhớ kỹ, Bách Chiến không cần thiết phải lừa dối cậu mấy chuyện này. Bách Chiến nói vậy hẳn là muốn cậu chuyển lời cho Tô Vũ.
Hạ Hổ Vưu cảm thấy thân phận bằng hữu của Tô Vũ có vẻ không tôi chút nào, có lẽ Bách Chiến đã biết trước, hơn nữa cậu còn là đời sau của Chiến vương, cho nên ít nhiều thái độ của Bách Chiến đối với cậu vẫn tương đối khách khí.
Hạ Hổ Vưu lại hỏi: "Nhân Chủ cảm thấy chúng ta có thể đánh bại vạn tộc và chỉ mạch Ngục vương không?"
"Đương nhiên là có"
Bách Chiến gật đầu: "Nhưng tốt nhất là hai phe thượng giới phải bùng nổ đại chiến và đều có tổn thất, bằng không dù chúng ta thắng được thì vẫn sẽ tổn thất vô cùng thảm trọng. Ngươi phải biết, Nhân Hoàng có trở về thì thế cục cũng sẽ không được cải thiện, chỉ có thể tệ hơn mà thôi. Đừng hy vọng Nhân Hoàng quay lại thì thế cục sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn"
Bách Chiến vương ưu tư: "Đầu tiên, Nhân tộc không có nhiều chủ nhân quy tắc bằng vạn tộc. Nhiều năm qua có lẽ cũng tổn thất rất lớn, chắc chắn vạn tộc là phe chiếm ưu thế. Thứ hai, Địa Ngục Môn sẽ sớm mở ra. Thậm chí những nơi khác cũng sẽ mở phong bế. Khi ấy sẽ là thời đại tệ nhất của Nhân tộc. Cho nên chúng ta không thể thắng thảm, bằng không thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ xong đời. Dù có chủ nhân quy tắc tấn cấp thì cũng chỉ có thể là Nhân tộc, phải có thật nhiều cường giả để chống đố tình thế"
Trong lòng Hạ Hổ Vưu khẽ chấn động.
Nhân Hoàng trở về cũng chưa chắc đã là chuyện tốt sao?
Có lẽ quả thật là như thế, bởi vì Tô Vũ cũng từng phân tích tương tự.
Nếu Nhân Hoàng chiếm cứ ưu thế thì y đã sớm trở về rồi, đâu cần phải kéo dài mãi như vậy, xem ra chỉ sợ cái ngày mà y quay về cũng là lúc phiền toái ngập trời kéo đến.
Xem ra Bách Chiến và Tô Vũ đều có suy nghĩ giống nhau ở phương diện này.
"Chẳng lẽ chúng ta không có một chút hy vọng nào sao?"
"Đương nhiên là có" Bách Chiến vương đáp: "Không thì sao ta lại trở về? Nhưng có một số việc đừng nên nói quá nhiều, qua một thời gian thì ngươi sẽ tự biết rõ"
Hạ Hổ Vưu gật đầu. Cậu cảm thấy Bách Chiến cũng tạm được, nhưng ai bảo cậu thân với Tô Vũ chứ, Tô Vũ mới là chủ nhân thời đại này.
Đám người nhanh chóng đi đến Vũ Hoàng phủ.
Nhìn Vũ Hoàng phủ rộng rãi xa hoa, Bách Chiến chỉ mỉm cười mà không nói gì, nhưng Giang Hải Hầu đi phía sau lại không nhịn được, mắng: "Phô trương lãng phí! Năm xưa bệ hạ thừa kế vị trí Nhân Chủ cũng chưa từng kiến tạo bảo điện rộng rãi như thế"
Quả thật là quá phô trương!
Vũ Hoàng phủ do Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu Gia chỉ đạo xây nên, hai người đều đốc sức đốt tiền để nịnh hót, trùng hợp lúc đó tiền tuyến đánh hạ vạn tộc, tấn công vạn giới, ngày ngày đều có vô số bảo vật được mang về.
Bảo vật hay vật liệu thích hợp kiến tạo cung điện trong vạn giới đều bị kéo tới đây.
Thậm chí có không ít bảo điện của vạn tộc bị phá đi chỉ để lấy một khối gỗ hay một viên gạch ngói.
Hạ Hồ Vưu đắc ý giải thích: "Tiền bối hiểu lầm rỏi, đây thì có đáng là gì. Vũ Hoàng mang chúng ta đánh tan vạn tộc, đánh hạ tứ phương. Trừ tam tộc Thần Ma Tiên chưa vội động đến thì chúng ta có thể thoải mái bòn rút các giới khác. Một tòa cung điện nho nhỏ mà thôi, sao phải tiếc?"
Ngươi có năng lực thì tự đi đánh đi!
Đánh hạ vạn giới xong, ngươi muốn xây Thiên Đình cũng được, không ai ngăn cản ngươi.
Giang Hải còn muốn cãi tiếp nhưng Bách Chiến đã nâng tay cần lại, hắn mỉm cười nói:
"Quả thật rất có năng lực, đánh hạ vạn tộc đúng là đại nghiệp đáng truyền lưu muôn đời"
"Bệ hạ" Giang Hải Hầu khó chịu: "Nếu không phải năm xưa bệ hạ... thì hạ giới sẽ không chỉ có ít Hợp Đạo như vậy. Nói là đánh tan vạn tộc nhưng chỉ có hơn mười vị Hợp Đạo mà thôi, thực lực như vậy không đáng coi trọng"
Hạ Hổ Vưu mỉm cười im lặng.
Các Phủ chủ khác có người cười lạnh trong lòng, có người cúi đầu mặc kệ.
Không đáng coi trọng ư?
Thế tại sao các ngươi chưa từng đánh hạ vạn giới?
Đúng, hơn mười vị Hợp Đạo quả thật không nhiều lắm, nhưng cục diện Nhân tộc lúc đó thế nào?
Không có bất kì một Hợp Đạo nào.
Thời đại của bọn họ không phải là triều tịch thứ chín có đến gần trăm đỏ cổ Hợp Đạo.
Phải so sánh lực lượng hai phe chứ không phải xét lực lượng mạnh yếu.
Chủ nhân quy tắc đánh bại Vĩnh Hằng không gọi là kỳ tích.
Nhật Nguyệt đánh bại Vĩnh Hằng thì mới đáng giá để mọi người khắc ghi.
Bách Chiến không muốn nói thêm, hắn ta không cho Giang Hải Hầu nói tiếp nữa, đám người cùng tiến vào Vũ Hoàng phủ.