Hàn huyên trong Vũ Hoàng phủ một lát, Bách Chiến vương mới đứng dậy, đoạn bảo:
"Ta đi tìm người trước, để xem có thể mang Ám Ảnh và Vụ Sơn trở về hay không"
Hắn không định thay đổi hiện trạng của Nhân cảnh, cũng không muốn mất công làm Vậy.
Nếu dân chúng đều đã an cư lạc nghiệp thì sao phải thay đổi làm gì?
Bách Chiến là người quả quyết, vừa nói xong, hắn ta đã trực tiếp xé rách trường hà rồi biến mất, trước khi đi hắn chỉ để lại một câu: "Nam Khê, Trấn Nam tạm thời chấp chưởng sự vụ Nhân cảnh, Hạ Hổ Vưu phụ trợ. Những người khác nghe lệnh ba người „"
này:
Bách Chiến không để Giang Hải quản lý, không thì sẽ dễ xảy ra chuyện.
Hắn ta cũng không cho Vân Thủy Hầu nhúng tay, bởi vì trước đó cường giả Nhân tộc đã từng gặp Vân Thủy Hầu, lúc này không ít người đều tỏ thẳng thái độ chán ghét bài xích nàng. Bọn họ nhớ rõ lần trước đã thấy Vân Thủy Hầu đứng trong hàng ngũ dưới trướng Tô Vũ.
Hạ Hổ Vưu nghe vậy thì mỉm cười.
Xem ra vị Nhân Chủ đời trước cũng là một người có lòng dạ rộng rãi, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Nếu để Giang Hải hay Vân Thủy chấp chưởng quyền hành thì bảo đảm trước sau gì cũng xảy ra đại họa.
Bách Chiến vừa rời đi, Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm nói: "Các vị tiền bối có gì phân phó xin cứ nói. Nếu làm được thì ta sẽ cố gắng an bài người đi làm"
Giang Hải Hầu lạnh lùng nhìn cậu, sau một lúc lâu gã mới nói: "Đừng thấy bệ hạ khoan dung mà khiêu khích không ngừng"
Hạ Hổ Vưu lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, ta khiêu khích cái gì?
Ngươi bị ngu à?
Thôi, cần gì phải để ý đến gã!
Trấn Nam Hầu ho nhẹ một tiếng: "Giang Hải, ngươi nên đi ngắm nhìn Nhân cảnh hiện giò, để ta dẫn ngươi đi"
"Không có gì đẹp mà nhìn" Giang Hải Hầu tô vê ghét bỏ: "Nơi này không còn là Nhân cảnh năm xưa nữa rồi"
Trấn Nam Hầu không cho là đúng: "Không thể nói như vậy, dù sao đây cũng là cội nguồn của chúng ta"
Giang Hải Hầu phản bác: "Nhưng ngươi cảm thấy Nhân tộc hiện giờ có hoan nghênh chúng ta trở về không? Trấn Nam, chúng ta không lưu lại bất cứ thứ gì ở nơi này, không có hậu duệ, không có thân nhân, không có bằng hữu. Trừ bỏ mảnh đất dưới chân ra thì chẳng có gì liên quan đến chúng ta cả"
Trấn Nam Hầu nói:"Nhưng đây là quê hương của chúng ta, Giang Hải"
Giang Hải Hầu lạnh nhạt đáp: "Chỉ là một mảnh đất mà thôi, không còn người xưa nữa thì sao có thể coi là quê hương? Trấn Nam, tỉnh táo lại đi!
Trấn Nam Hầu nhíu mày nhìn gã rồi lại nhìn Nam Khê và Vân Thủy đối diện: "Hai vị cũng nghĩ vậy à?"
Nam Khê Hầu thở dài: "Đừng nghe Giang Hải nói bậy. Giang Hải, dù sao cũng là quê hương, Nhân tộc hiện giờ vẫn là đồng nguyên đồng căn với chúng ta, có vài lời không nên nhắc lại, chuyện 6000 năm trước chúng ta không cảm thấy mình làm sai, nhưng với người ở thế hệ sau thì... có lẽ chúng ta đã sai rồi"
Giang Hải Hầu hừ lạnh: "Sai ư? Vớ vẩn! Năm đó nhất thiết phải tử chiến đến cùng, lưỡng bại câu thương với vạn tộc, sau đó bị chi mạch Ngục vương hủy diệt mới là quyết định đúng đắn? Rồi để cả Nhân tộc cũng hoàn toàn huỷ diệt theo sao? Ta không hiểu vì sao những người này lại cảm thấy là chúng ta sai! Năm đó cũng vậy. Nếu không làm theo quyết định của bệ hạ, Nam Khê, ngươi cảm thấy hiện giờ còn Nhân tộc tồn tại nữa không?
Gã cảm thấy không thể giải thích cho mọi người hiểu được thì không cần thiết phải nhiều lời.
Nếu năm xưa tử chiến đến cùng thì e rằng lúc này đã chẳng còn Nhân tộc, cũng không có chút hy vọng nào nữa.
Thấy bọn họ bắt đầu cãi nhau, Hạ Hổ Vưu không có hứng thú xem náo nhiệt nên mang theo các Phủ chủ tươi cười chào hỏi rồi rời đi trước.
Bách Chiến đã đi rồi, ở lại lá mặt lá trái với bọn người kia làm gì!
Cùng lúc đó.
Bách Chiến tiến vào thời không trường hà tìm kiếm Ám Ảnh cùng Vụ Sơn.
Hai người mới vừa ngã xuống, có lẽ bọn họ vẫn còn sống.
Giờ phút này, trong Tinh Vũ phủ đệ.
Tô Vũ không chờ đợi Lưu Hỏng và Chu Hạo, hắn bảo Thông Thiên Hầu truyền tống đưa hắn trở về trước, hắn muốn mang Đại Tần vương và Đại Hạ vương đi tìm Đao Thương đạo thích hợp với bọn họ. Còn Hoang Thiên Thú đạo thì có thể rút ra lực lượng quy tắc để giúp mọi người khôi phục thân thể.
Trong thời không trường hà, Tô Vũ tiến vào lỗ hổng hắn đảo.
Hắn và Bách Chiến lần lượt tiến vào đây, một trái một phải.
Bấy giờ, hai người đều đang tra xét đại đạo trong trường hà.
Tô Vũ đang tìm đạo thích hợp, còn Bách Chiến thì đang tìm đại đạo của Ám Ảnh và Vụ Sơn.
Trong thời không trường hà.
Đại Hạ vương mong chờ nhắc mãi: "Bệ hạ, tìm cho ta Đao đạo cường đại vào, nhất định phải mạnh hơn của cháu ta nhé"
Cháu trai ông là Hạ Long Võ, hiện tại y đã bước vào Hợp Đạo cảnh.
Y cầm đao chém, tuy thực lực không mạnh bằng ông nhưng đao khí lại nồng đậm hơn ông nhiều, đệ nhất Đao đạo Hạ gia không còn là Đại Hạ vương ông nữa, thật bi ai!
"Đương nhiên rồi!"
Tô Vũ trêu chọc: "Chắc chắn phải mạnh hơn của Hạ Long Võ, nếu không chẳng phải cái danh thiên hạ đệ nhất..."
"Khụ khụ"
Đại Hạ vương ho khan, ngươi muốn nói gì?
Thật là... phiền!
Đại Tần vương quay đầu nhìn bọn họ, lộ vẻ kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không phải chuyện của ngươi"
Đại Hạ vương át miệng đối phương.
Đại Tần vương cười lạnh, ông vốn không thích cười, cho nên lúc này nở nụ cười trông hết sức khó coi: "Không phải chỉ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử thôi sao?"
Đại Hạ vương ngây người, ông cả giận trừng mắt liếc nhìn Tô Vũ, Tô Vũ nhún vai:
"Đừng nhìn ta, không liên quan đến ta"
Đại Tần vương khit mũi coi thường: "Nhìn cái gì! Hạ Thần tiền bối ở dưới kia kìa, mắt ngươi mù à? Mấy ngày hôm trước, Hạ Thần tiền bối tâm sự chuyện xưa với chúng ta, có gì nói nấy, đến chuyện ngươi đái dầm hồi nhỏ cũng kể. À, lúc đó ngươi không ở đấy, cháu trai gọi ngươi cùng đi ra ngoài, trừ Hạ Long Võ ra thì hẳn là tất cả mọi người đều biết rồi, chuyện này còn tính là bí mật nữa không?"
Tô Vũ âm thầm đồng tình, nghĩ thôi cũng thấy mất mặt.
Nhưng rõ ràng là ta vẫn giữ kín như bưng, không hề nói ra, là người Hạ gia các ngươi tự khai, không thể trách ta được! Vả lại thực ra trước đó cũng là do ta nghe Hạ Thần nói mới biết, Hạ Thần còn chẳng quan tâm, trong mắt ông, Đại Hạ vương vẫn chỉ là một thiếu niên trung nhị.
Đại Hạ vương tái mặt.
Tất cả biết hết rồi ư?
Ông cắn răng, sốt ruột xác nhận lại: "Tất cả đều biết?"
"Đương nhiên"
Đại Tần vương đáp: "Lúc ấy người ở đó đều nghe thấy"
"Các ngươi... Vì sao mấy ngày nay không ai nói với ta?"
Đại Hạ vương phẫn nộ, Đại Tần vương trấn an: "Không sao, có ai không có vài quá khứ đen tối? Yên tâm đi, chỉ giới hạn trong thời đại này thôi, chúng ta đã thống nhất rồi, về sau không ai được kể thêm cho người khác biết nữa, nếu ai dám tiết lộ thì chúng ta sẽ dẫn đoàn đến đánh"
Ông liếc nhìn Tô Vũ, ngươi hiểu không? Lời này tính cả ngươi đấy!
Hiện tại chúng ta biết thì biết thôi, nhưng đời sau không được biết.
Tô Vũ khẽ gật đầu, về mặt đạm nhiên.
Ta không phải loại người như vậy.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, sau này khi ta về hưu, ta sẽ khắc tuyển tập truyện ký ở sâu trong đại đạo của mình.
Yên tâm đi, trừ tồn tại yêu nghiệt đỉnh cấp ra thì không ai có thể phát hiện tuyển tập đo ta lưu lại, dù sao cũng phải cho hậu nhân chút hy vọng tìm hiểu về truyền thuyết của đời trước chứ, đúng không?
Đại Hạ vương thở dài, hận không thể che mặt mà khóc.
Mất mặt muốn chết, ông không thiết sống nữa.
Vốn chuyện đã bị chôn vùi nhiều năm trước, nhưng Hạ gia lại có lão tổ tông còn sống, hơn nữa còn thích buôn chuyện, cái gì cũng dám nói, còn chẳng thèm quan tâm khổ chủ nghĩ cái gì.
Ta đã không còn là hài tử, hiện tại ta đã là Đại Hạ vương vang danh Nhân tộc rồi.
Nhưng ông chẳng thể xả cơn tức này ra.
Tô Vũ bật cười nghe hai người nói chuyện phiếm, khi ở cùng mấy người này, tâm tình hắn đều luôn thấy thoải mái.