Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3198 - Chương 3198: Ngươi Là Của Ta!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3198: Ngươi Là Của Ta!
 

“Bệ hạ, nếu đánh thức Phì Cầu thì nó sẽ không mất khống chế nữa chứ?” Đại Chu vương lo lắng hồi.

“Ừm, đừng lo” Tô Vũ liếc nhìn Phì Cầu với cái đầu bị bạch quang bao phủ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, “Tiểu cẩu mệt mỏi quá mà thôi”

Mệt ư?

Mọi người không hiểu.

Nhưng Thư Linh mới vừa bay tới thì liền nghe hiểu ý Tô Vũ, lão hơi khom người: "Đa tạ bệ hạ"

Không sai, Phì Cầu đã mệt mỏi lắm rồi.

Mười vạn năm... Không, không chỉ là mười vạn năm, mười mấy vạn năm qua, từ khi Văn vương đến Tinh Vũ phủ đệ, nó vẫn luôn dọn nhà, chăm hoa. 3 ngày tưới nước một lần, người khác còn có thể trầm miên, bế quan, tu luyện, đả tọa. Chỉ có mình nó phải tưới nước mỗi 3 ngày một lần, gần như ngày ngày đều quét tước trong tiểu viện.

Nó đã quá mệt mỏi!

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Không phải chỉ là 1-2 năm, mà là mười mấy vạn năm.

Lân này năng lượng của Thánh Hóa Ấn đã giúp Phì Cầu có được giấc ngủ say hiếm hoi.

Phì phì.

Mọi người đều nghe thấy tiếng ngáy nhỏ truyền ra từ mũi nó, trong lúc nhất thời đều lộ rõ ánh mắt khác thường, Phì Cầu thật sự ngủ rồi. Nhưng nó còn đang cắn chân Tô Vũ, để vậy trông cũng không ổn lắm.

"Bệ hạ"

Tô Vũ xua tay: "Không sao, tu giả chúng ta treo một con chó trên người thì càng thêm khí thế mà, đúng không?"

Mọi người bật cười.

Treo chó trên người...

Được thôi, Tô Vũ không ngại thì mọi người đương nhiên cũng không thấy gì.

Đại Chu vương nghỉ hoặc: "Phì Cầu đạt tới lĩnh vực Thiên Tôn rồi sao?"

Tô Vũ gật đâu: "Ở trạng thái bình thường thì ta không rõ lắm, nhưng Phì Câu hắc hóa chắc chắn có chiến lực Thiên Tôn. Nếu phối hợp với giày của Văn vương vậy thì càng mạnh, không kém hơn ta bao nhiêu"

Hắn cười nói: "Có lẽ trạng thái hắc hóa mới là bản tôn của nó. Ngươi từng gặp cổ thú nào thuần lương như vậy chưa?"

Quả thật Phì Cầu rất lương thiện.

Từ lần đầu Tô Vũ tiến vào chỗ ở cũ của Văn vương thì đã được Phì Cầu nhiệt tình tiếp đón, trừ việc không được tiến vào nhà ra thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Đến cả chuyện Tô Vũ mượn tinh huyết mà nó cũng sẵn sàng cho hắn hẳn 6 giọt.

Văn vương và Thời Gian Sư là ký thác tinh thần duy nhất của nó.

Cho nên khi Tô Vũ nói rằng đám người Văn vương đã chết thì đã khiến Phì Cầu triệt để hắc hóa.

Trên đùi Tô Vũ treo một con chó ngủ ngáy, hắn mỉm cười, bỗng nhiên tóm lấy Cục lông nhỏ từ trên đầu Cục lông lớn: "Cục lông nhỏ, Văn vương nuôi chó giữ nhà mười mấy vạn năm. Ta cũng đã nuôi ngươi khá lâu, sau này ngươi có trông nhà cho ta không?

Trong đôi mắt của Cục lông nhỏ tràn đầy uể oải, nó không thèm để ý tới Tô Vũ.

Gần đây nó không thích Hương Hương nữa, đã lâu rồi nó không buồn liếm thần văn.

Khi dùng đến người ta thì yêu thương gọi Phệ Thần thái tử, khi không cần thì gọi Cục lông nhỏ. Giờ còn đòi mình trông nhà cho hắn, ta không làm.

"Không muốn!"

Cục lông nhỏ ủy khuất.

Ngươi đã có đồng bọn mới rồi, ta chỉ là Vĩnh Hằng mà thôi, không trông nhà cho ngươi đâu.

Tô Vũ tươi cười nhéo nhéo Cục lông nhỏ, bóp đến mức nó sắp thè cả lưỡi ra.

Tô Vũ đỗ dành: "Yếu chút cũng tốt, quá mạnh để làm gì, quá mạnh sẽ bị người ta đánh chết. Ngươi xem đi, Phì Cầu sống đến bây giờ mà không ai quan tâm chính là vì năm xưa nó quá yếu so với Văn vương. Ngươi cũng vậy. Hiện tại so với ta thì ngươi hơi yếu.

Vô số năm sau ngươi sẽ như Phì Câu, nếu ngày nào đó ta biến mất thì có lẽ ngươi vẫn sẽ ở lại. Nếu có một ngày thời đại này bị phong ấn thì ngươi vẫn sẽ tồn tại"

Tô Vũ mỉm cười: "Phong ấn thời đại chỉ là phong ấn cường giả mà thôi, làm gì có người thường hay kẻ yếu nào bị phong ấn, cho nên yếu mới tốt"

Tô Vũ bóp bóp nhúm lông trắng tinh: "Đừng dõi, Phì Cầu là của Văn vương, ngươi mới là của ta"

Cục lông nhỏ chớp chớp mắt, đôi mắt cong như vầng trăng non, tâm tình trở nên hết sức sung sướng: "Ta muốn ăn thần văn"

Tô Vũ cười tủm tỉm ấn nó vào trong Thiên Môn của mình.

"Trong đó toàn đồ ăn, thoải mái đi"

Tô Vũ hắng giọng: "Phì Cầu đã trở thành Thiên Tôn, hy vọng mọi người cũng sớm thăng cấp. Nếu lần này việc hỏi sinh thành công thì Nam vương chắc chắn là Thiên Tôn, Lam Sơn cũng có hy vọng"

Dứt lời, Tô Vũ kéo theo mọi người cùng đi đến rìa hỗn độn.

Hôm nay, hắn muốn hỏi sinh Hà Đồ tại đây. Còn chuyện giúp Phì Cầu thăng cấp chỉ là đột nhiên nổi hứng mà thôi.

Thành công thì tốt mà không thành cũng chẳng sao.

Khi Tô Vũ đang bận rộn chuẩn bị mọi việc thì Phì Cầu bỗng nhiên mở mắt, nó len lén nhìn nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn trộm sang những người khác. Sau khi thấy cái chân bị mình cắn nát của Tô Vũ, bỗng nhiên ánh mắt nó lộ vẻ ngượng ngùng, vội vàng nhắm lại.

Nó giả bộ đang ngủ.

Tô Vũ tươi cười, trong lòng không khỏi cảm khái, đến chó còn biết xấu hổ, còn con người... thật phức tạp!

"Hà Đỏ, đến đây đi, chuẩn bị sống lại nào!"

Hà Đồ nhanh chóng đi tới, trong lòng có cảm giác khẩn trương hơn bao giờ hết.

Nhiều năm khát vọng được hỏi sinh, giờ đây cơ hội đã được bày ra trước mắt y, có điều đây cũng là một canh bạc sinh tử khổng lô.

Trong lúc này.

Lối ra ở hạ giới của thông đạo Táng Hồn Sơn.

Hai đạo thân ảnh hiện lên, Tam Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh, Cự Phủ thì thổn thức nói: "Ta trở về rồi"

Cuối cùng ta cũng được quay về.

Tam Nguyệt im lặng, lão cảm ứng khắp nơi một phen, sau đó nhanh chóng bay về phía Thực Thiết giới, lão nói: "Tạm thời đến tộc của ta trước đi, chúng ta chưa rõ tình huống Nhân cảnh ra sao, không nên tùy tiện tới đó"

Một người một gấu lẳng lặng đằng không đến Thực Thiết giới vực, Tam Nguyệt cảm ứng xong thì ngây ngẩn cả người.

Tộc nhân của ta đâu? Sao lại không có ai? Không phải là đã chết hết đấy chứ?

Cự Phủ cũng lộ vẻ ngây ngốc, gã nhỏ giọng an ủi: "Tam Nguyệt huynh, thượng giới vẫn còn tộc nhân, dù diệt tộc ở hạ giới thì vẫn còn hy vọng, đừng buồn, đừng thương tâm, phát triển ở thượng giới cũng tốt mà"

Thật đáng thương, gã phải an ủi Tam Nguyệt một phen mới được.

Cự Phủ trấn an, đồng cảm với Tam Nguyệt.

Xong rồi, Thực Thiết tộc không còn nữa.

Là do tên Bách Chiến kia làm ư?

Nếu là vậy thì kết thù to rồi!

Tam Nguyệt không đáp, lão hơi sốt ruột, chắc chắn tộc dân của lão còn chưa chết, nếu chết rồi thì lão phải cảm ứng được.

Nhưng bọn họ đã đi đâu?

Rất nhanh, Tam Nguyệt tiện tay bắt được một kẻ du đãng ngoài giới vực. Lão vốn không trông chờ nhận được tin tức gì, kết quả lại ngoài ý muốn biết được Tô Vũ đã dẫn người rút lui tới Tử Linh giới, hơn nữa rút lui còn vô cùng rầm rộ, hắn đã mang cả Thiên Uyên giới chìm xuống.

Tam Nguyệt xao động, đến Tử Linh giới vực sao?

Vậy rốt cuộc thực lực của hắn đã khôi phục hay chưa?

Cự Phủ lại đồng tình: "Thật đáng thương, Bách Chiến thật quá đáng, còn ép người ta phải tới Tử Linh giới vực, có sống được ở nơi như vậy không? Tử khí tung hoành, cuộc sống chắc chắn là không tốt"

Kết cục quá thảm!

Cự Phủ thở dài: "Lần trước hắn tổn thất thảm trọng, mà nguyên nhân là vì cứu chúng ta nên mới gây chiến với chi mạch Ngục vương, thôi thôi, nếu trong phe Tô Vũ còn có một vị Thiên Vương nào khác ngoài con chó kia ra thì ta nhất định sẽ giúp hắn"

Hắn đáng thương như vậy thì ta đành hạ thấp yêu câu thôi.

Trong tình huống bây giờ, đừng nói là ba vị Thiên Vương, chỉ cần có hai vị tính cả Phì Cầu thôi cũng đã là kỳ tích.

Hắn cũng là Nhân Chủ mà sao lại thê thảm đến thế nhĩ?

"Bách Chiến không phải người tốt, dù chiếm Nhân cảnh thì ít nhất phải cho người ta chỗ cư trú, vậy mà hắn lại không cho Tiểu A Vũ ở lại vạn giới khiến người ta phải chạy tới Tử Linh giới vực, làm vậy thì khác gì đuổi tận giết tuyệt?"

Cự Phủ có chút bất đắc dĩ: "Quân vương không nên làm vậy, không ổn chút nào"

Gã quở trách Bách Chiến vài câu rồi quay sang Tam Nguyệt: "Giờ chúng ta làm gì?"

"Đến Thiên Uyên giới xem tình huống"

Tam Nguyệt cũng không biết nên làm gì mới tốt, trước mắt phải tìm được đám người Tô Vũ đã rồi tính.

Trước đó lão cảm thấy không sao cả, nhưng sau khi Cự Phủ nói vậy thì bỗng nhiên lão cũng cảm thấy Tô Vũ rất thảm, chỉ sợ bây giờ hắn sống rất khổ cực, tộc ta đi theo hắn có lẽ cũng rất thê lương.

Tam Nguyệt lộ về bi ai.

Bình Luận (0)
Comment