Rống!
Giờ khắc này Phì Cầu đã triệt để bị cơn phẫn nộ che mờ mắt, nó muốn giết Tô Vũ, muốn ăn hắn, còn không thèm dùng đến giày để giẫm, bởi vì nó muốn tự tay mình giết chết tên khốn kiếp ấy!
Nhưng Tô Vũ hôm nay đâu còn như xưa.
Tô Vũ đánh ra một quyền, Phì Cầu bay ngược, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi quá yếu, ngươi chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao? Ngươi yếu như vậy mà đòi ăn ta? Chủ nhân của ngươi bị người phanh thây ăn sống rồi. Còn đồ ngu xuẩn nhà ngươi chỉ biết trồng hoa, trừ trồng hoa ra thì ngươi còn biết cái gì?"
Phì Cầu ngửa mặt lên trời thét dài, chớp mắt, thân hình lại càng phóng to ra thêm, bộ lông trắng tinh hóa thành màu đen trong tích tắc.
Giờ khắc này, trong hư không xuất hiện một con chó đen khổng lô đang vô cùng cuồng nộ.
"Gràooo.."
Chó đen rít gào lao tới cắn Tô Vũ. Tô Vũ chưa đánh bay Phì Cầu, hắn khẽ nhíu mày, cảm thấy mình đang chủ động bay về phía nó, không chỉ như vậy, ngay cả lực lượng đại đạo của chính mình hình như cũng bị hấp thu kéo qua.
"Ngoàm"
Phì Cầu cắn vào hư không nhưng dường như cú đớp này đã cắn trúng lực lượng đại đạo của Tô Vũ, răng rắc một tiếng, lực lượng vạn đạo suýt nữa thì bị nó cắn nứt.
Tô Vũ âm thầm kinh hãi, hắn bùng nổ toàn lực, âm, khí tức trở nên cường đại, hắn huy quyền đánh bay Phì Cầu.
Lúc này Phì Câu đã mất khống chế, nó lại vùng lên, điên cuồng há to miệng bay về phía Tô Vũ, lực lượng đại đạo càng thêm mãnh liệt.
"Ăn ngươi!"
Cái miệng lớn cắn nuốt thiên địa, Tô Vũ lại bị lực hút kéo tới bên miệng nó.
Phì Cầu lại cắn xuống!
Rắc một tiếng!
Lực lượng đại đạo của Tô Vũ bị cắn đứt, Tô Vũ khẽ quát một tiếng, lực lượng vạn đạo cường đại nối lại, hắn lại đánh về phía nó, dùng quyền đánh cho miệng Phì Cầu đổ đầy máu.
"Trừ trồng hoa ra thì ngươi ăn được ai?"
"Ngươi chết đi!"
Phì Cầu giận dữ khủng khiếp, khí tức càng lúc càng mạnh thêm, mơ hồ đã có dấu hiệu sắp đuổi kịp Tô Vũ.
Phì Cầu vốn chỉ có thể xem như cấp bậc Thiên Vương, chưa đến Thiên Tôn, nếu dùng thêm giày thì có thể chiến một trận cùng Thiên Tôn, vậy mà lúc này khí tức của nó lại trở nên hết sức cường đại, dường như có rất nhiều lực lượng đại đạo mãnh liệt đang chui vào trong cơ thể nó.
Âm ẩm âm!
Toàn bộ khu vực này tràn ngập khí tức thô bạo.
Trên đỉnh đầu Phì Cầu xuất hiện một hư ảnh Phì Cầu màu đen, nó lao đến há mồm cắn Tô Vũ, lần này nó giữ yên lặng rất tốt, đây mới chân chính là chó cắn người thì không sủa mà mọi người thường nói.
Tô Vũ cả kinh vội vàng lùi lại, có điều hắn mới vừa lui tránh vài bước, rắc một tiếng, hư không trực tiếp bị cắn vỡ.
Đám người Đại Chu vương hít sâu một hơi, Đại Chu vương truyền âm: "Chiến lực của nó tiến vào lĩnh vực Thiên Tôn rồi đúng không?"
Phì Cầu chưa đến cảnh giới Thiên Tôn hay còn gọi là cảnh giới chủ nhân quy tắc, nhưng giờ phút này chiến lực của nó đã đạt tới.
Vạn Thiên Thánh khẽ gật đầu: "Đại khái vậy"
Tuy Tô Vũ không thể tránh thoát trong khi Phì Cầu còn chưa dùng đến giày nhưng có vẻ hắn vẫn có thể trấn áp nó.
Vạn Thiên Thánh không lo lắng về kết quả trận chiến mà là một vấn đề khác, ông hỏi:
"Phì Cầu mất khống chế rồi, bệ hạ không lo rằng không thể làm nó khôi phục sao?"
Đây mới là vấn đề phiền toái!
Hiện tại Phì Cầu đã hắc hóa, một khi nó hoàn toàn mất khống chế thì thực sự rất khó giải quyết.
Mọi người cũng hơi sốt ruột.
Đúng, Phì Cầu đã hắc hóa, thực lực tăng mạnh, Tô Vũ có thể trấn áp nó không?
Oanh!
Tiếng nổ lại vang lên, hư không rách nát.
Phì Cầu không gào rống nữa.
Hình thể nó tuy to lớn nhưng tốc độ lại cực nhanh, nó há miệng, lực cắn nuốt cường hãn quét đến, thân hình Tô Vũ hơi rung động, âm, hắn lại bị kéo đến gần Phì Câu.
"Răng rắc!"
Tiếng vang giòn tan như pha lê nứt vỡ, hàm răng Phì Cầu lóe hàn quang, cú đớp này không đơn giản là nhằm vào thân thể mà còn cắn đứt cả lực lượng đại đạo.
Tô Vũ nhíu mày, hắn vừa muốn bùng nổ thì bỗng nhiên có một bàn chân khổng lỏ từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Tô Vũ cấp tốc đánh ra một quyền nhưng vẫn bị bàn chân kia giãm phá. Không chỉ thế, thân thể Tô Vũ cũng bị giẫãm nát.
Bây giờ Tô Vũ đã là cường giả đỉnh cấp nhưng hắn lại bị Phì Cầu hắc hóa cường đại dùng giày liên tục giãm đạp.
Âm!
Tô Vũ bị giãm xuống dưới nền đất, đại địa võ tung, vô số tử khí sôi trào bay lên.
Phì Cầu lập tức nhảy xuống hố, chiếc giày mau chóng bám theo.
Oanh!
Đại địa nứt ra, một cái hố lớn xuất hiện.
Trận chiến ngày càng kịch liệt, khí tức Phì Cầu càng lúc càng mạnh.
Tô Vũ bay ra ngoài, cảm đao chém tới.
Âm, trường đao chém bay giày!
Tô Vũ xé rách hư không, trong chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu Phì Cầu, Phì Cầu lập tức xoay người cắn lại như muốn cắn chết Tô Vũ.
Tô Vũ vội vàng rút chân, có điều vẫn bị nó cắn trúng một phát, Tô Vũ liền thuận thế đánh ra một quyền, đánh đến mức đầu nó sắp nổ tung mà Phì Cầu vẫn kiên quyết không nhả ra.
"Gràoooo"
Trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ của dã thú, hai mắt Phì Cầu đỏ như máu, khí tức cường đại, nó kiên quyết không buông miệng, nó muốn cắn chết tên khốn kiếp này.
Tô Vũ liên tiếp ra quyền, kết quả chân hắn sắp bị cắn đứt mà nó vẫn không thả ra. Tô Vũ đánh nó vỡ đầu chảy máu nhưng nó vẫn cắn chặt. Nếu còn đánh tiếp nữa thì Tô Vũ lo rằng sẽ đánh chết tiểu bạch cẩu, à không, là đại hắc cẩu mất!
Hắn hơi bất đắc dĩ, sao ngươi lại hắc hóa lợi hại đến vậy?
Một lát sau, Tô Vũ dùng thần văn thánh hóa trấn an Phì Câu: "Lừa ngươi thôi, chủ nhân ngươi đều còn sống, không sao đâu, ta chỉ muốn kích thích ngươi một chút, Phì Cầu, tỉnh lại đi!"
Phì Cầu không để ý tới, nó tiếp tục cắn chặt chân hắn, tạo ra một vết thương máu thịt lẫn lộn.
Tô Vũ không ngừng trấn an: "Thật sự chỉ lừa gạt kích thích ngươi thôi, ngươi xem đi, ngươi thăng cấp rồi này"
"Aô"
Trong cổ họng Phì Cầu truyền đến tiếng gầm gừ, ta phải cắn chết ngươi!
Những người khác vội vàng tiến đến.
Mấy người Đại Chu vương nhíu mày, hiện giờ Phì Cầu cắn chặt chân Tô Vũ, máu thịt lẫn lộn, xương cốt cũng lộ ra.
Đại Chu vương truyền âm: "Bệ hạ, trấn áp nó đi, nó mất khống chế rồi"
Tô Vũ xua tay, hắn mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu Phì Cầu, không ngờ gia hỏa này còn biết biến thân, bất ngờ thật đấy!
Bát Dực Hổ mà gặp Phì Cầu lúc này thì chưa chắc đã địch lại nó.
Chẳng lẽ con chó đen đang gặm chân hắn mới đúng là Phệ Thiên Thần Khuyển?
Hắn xoa đầu Phì Cầu một hỏi, thấy nó vẫn còn cắn chặt không buông, Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lấy Thánh Hóa Ấn ra, một cỗ lực lượng nhu hòa trấn an thẩm thấu vào đầu của chú chó nhỏ.
Đôi mắt đô hỏng của Phì Cầu dần dân tỉnh táo lại.
Tô Vũ cười nói: "Thật sự chỉ là lừa gạt ngươi thôi, chủ nhân ngươi vẫn còn sống, chẳng những còn sống mà còn nhắc ta giúp hắn tán gái trước khi rời đi, người như thế sao có thể chết sớm được? Thời Gian Sư cũng vẫn còn sống, không sao đâu, được rồi, đừng căn nữa"
Thánh Hóa Ấn thẩm thấu ra năng lượng nhàn nhạt, vết nứt trên đại ấn lớn hơn một chút, trước đây Tô Vũ từng dùng nó đối phó với Tây vương phi, sau đó lại dùng với Võ Hoàng trong thời không trường hà một lần.
Bây giờ hắn lại dùng nó trấn an Phì Cầu khiến tiểu ấn xuất hiện dấu hiệu sắp hỏng.
Tô Vũ cẩn thận quan sát, có lẽ dùng thêm một lần nữa thì nó sẽ hoàn toàn nát bét.
Phóng thích thêm một chút lực lượng, Phì Cầu dần dần bình tĩnh lại, lúc này Tô Vũ mới thu hồi Thánh Hóa Ấn.
Hắn lắc lắc chân, Phì Cầu vẫn chưa buông ra, Tô Vũ nhìn thoáng qua thì phát hiện hình như gia hỏa này đã ngủ rồi, ném cũng ném không được, còn may mà màu lông đen đã dần hóa lại thành màu tuyết trắng.
Tô Vũ thấy thế thì không để ý tới nữa, trên chân treo một con chó trông cũng vui mắt, hắn ngoắc tay với mọi người, ra hiệu cho bọn họ đi thôi.
Mấy người Đại Chu vương lo lắng nhìn theo, Tô Vũ mỉm cười: "Không sao, thực lực gia hỏa này đã tăng lên, vốn nó chỉ thiếu một cơ hội mà thôi, nếu có thể vận dụng linh hoạt, dùng thực lực trạng thái hắc hóa như trạng thái bình thường thì không cần giày nó vẫn có thể đánh được Thiên Tôn"
Nếu phối hợp với giày thì nó sẽ có chiến lực Thiên Tôn đỉnh cấp chân chính.
Bấy giờ, có thể nói rằng tiểu bạch cẩu chính là đệ nhất cường giả dưới trướng Tô Vũ, thực lực Nam vương còn kém hơn Phì Cầu một chút.