Tô Vũ đạp không rời đi.
Phì Cầu đi theo phía sau, cái đuôi lắc lư, nó ngậm giày, ánh mắt tò mò, hỏi: "Sao lão lại nói chuyện với ngươi, có phải tiếu lý tàng đao hay không?"
"Ô, ngươi học được câu tiếu lý tàng đao rồi à?"
Tô Vũ bật cười, Phì Cầu buồn bực: "Ta là một con chó có học?"
Lần trước Bát Dực Hổ nói nó là một con hổ đọc sách, Phì Cầu ngẫm nghĩ rồi kết luận, ta cũng là một con chó đọc sách.
Ta từng đọc rất nhiều sách.
Nó ngẫm lại thì thấy chó- đọc-sách nghe cũng rất hay, lúc trước đánh nhau với Bát Dực Hổ nhưng không thắng được đối phương khiến nó vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tô Vũ vừa đi vừa hỏi: "Cắn nuốt đạo của ngươi hiện tại thế nào rồi?"
"Ăn được hết, cắn được hết, nhưng có cảm giác hơi kém"
Phì Cầu uể oải: "Cứ cảm thấy thiếu thiếu ở đâu đó, có phải bởi vì ta quá ngu ngốc hay không?"
Tô Vũ giải thích: "Có lẽ là vì đại đạo của ngươi thôi. Bát Dực Hổ nói ngươi là Phệ Thiên Thần Khuyển nhưng ngươi đã hoàn lương, từ Hỗn độn cổ tộc biến thành một phần của vạn tộc, đại đạo nối với thời không trường hà. Văn vương và Thời Gian Sư còn chuyên môn dạy ngươi khai đạo, ta cảm thấy đại đạo này có lẽ không phải đạo nguyên bản.
Hẳn là cả Thời Gian Sư và Văn vương đều có Thiên Môn, kiến thức rộng rãi, nếu dạy ngươi khai đạo còn đặt tên là Cắn đạo thì ta cảm thấy cái này sẽ có điểm khác biệt so với cắn nuốt đạo"
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ rồi mới nói, bởi vì tuyệt đối không thể đoán bừa, Phì Cầu không phải chó hoang, nó có chủ nhân, chủ nhân của nó còn là hai vị chí cường giả.
Đạo của nó được đặt tên là Cắn đạo thì có lẽ thật sự khác biệt so với Cắn nuốt đạo.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Cắn, nuốt tuy có cảm giác không khác gì nhau nhưng trên thực tế thì vẫn có điểm khác biệt. Nuốt thì chỉ cần nuốt chững là xong. Nhưng cắn có khi nào lại là cắn mà không ăn không?"
Phì Cầu không hiểu, tuy nó là một con chó biết đọc sách nhưng nó giỏi chăm hoa hơn, ngoài ra thì nó không tinh thông gì cả.
Nó tò mò hỏi: "Cắn mà không ăn là sao?"
Lưu Hồng ho nhẹ một tiếng, xen vào: "Chính là cắn chết ngươi nhưng ghét cái mùi thối của ngươi nên khinh thường không thèm ăn đấy. Nuốt thì vẫn là ăn xuống bụng, là phải nuốt vào, Cắn nuốt chi đạo là phải cắn xong rồi nuốt xuống. Mà cắn không thì mấu chốt là phải tàn nhẫn, phải thật điên cuồng, không giết địch thề không bỏ qua. Có câu nói chó cắn người thường không sủa.."
Phì Cầu liếc nhìn Lưu Hồng, Lưu Hỏng cười gượng: "Ta cũng coi như nửa học sinh của Văn vương, Phì Cầu tiền bối và ta đều là người một nhà. Ta chỉ đang trình bày ý kiến của mình về cắn và nuốt mà thôi"
Phì Cầu khẽ gật đầu, cơ mà nó vẫn không hiểu, thế nên lại quay sang nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ vỗ vỗ đầu nó: "Kỳ thật Lưu Hồng đã nói rất rõ ràng, cắn là phải điên cuồng, không chết không bỏ qua. Nói đơn giản thì ngươi... hơi hiền!"
"Hiền?"
Phì Cầu chớp mắt: "Ngươi nói đơn giản hơn nữa đi"
Tô Vũ chỉ điểm: "Ngươi phải hung ác, phải điên cuồng hơn nữa. Ý Lưu Hồng là ngươi phải làm một con chó điên"
Lưu Hồng câm nín, đúng ý lão tử rồi đấy. Nhưng sao ngươi không tự nhận là mình nói?
Ta không đắc tội vị này được đâu!
Phì Cầu không để ý, nó suy tư một lúc rồi nói: "Ý ngươi là ta bị thuần dưỡng quá tốt, bây giờ phải thay đổi, trở nên tàn nhẫn hơn sao?"
Tô Vũ giơ ngón cái: "Đúng rồi"
Phì Cầu thử nhe răng nhưng rồi lại uể oải: "Nhưng ta không điên được. Hay ta thử phát điên lên xem các ngươi có sợ không nhé?"
Dứt lời, nó lại nhe răng, mở to hai mắt nhìn trừng trừng.
Tô Vũ im lặng, hắn rất muốn vuốt ve đầu tiểu bạch cẩu, thuận tiện vỗ mông một cái thì càng tốt.
Như thế này không phải là hung đữ, phải gọi là đáng yêu mới đúng.
Phì Cầu vốn dĩ không lớn, còn béo múp míp, cái đuôi thì cứ lắc qua lắc lại suốt, nhìn sao cũng thấy đáng yêu.
Nó chăm hoa mười mấy vạn năm, tu thân dưỡng tính rất tốt, gương mặt hiền từ, mi thanh mục tú... Khụ khụ, dù sao cũng là đáng yêu, không giống hung thú chút nào.
Kỳ thật Tô Vũ có biện pháp khiến nó trở nên ác hơn, nhưng hắn không nỡ thử.
Bên cạnh, mấy người Lưu Hồng và Hà Đồ đều nghẹn cười.
Đây là giả vờ hung dữ đúng không? Thế này mà là hung dữ à?
Hình như Phì Cầu cảm nhận được, nó uể oải nói: "Làm sao bây giờ, ta không dữ hơn được"
Vậy tức là ta không cường đại được ư?
Tô Vũ trầm mặc một hỏi rồi nói: "Hung dữ có lẽ cũng là một loại bản năng. Ta có biện pháp, nhưng ngươi nguyện ý thử nghiệm không? Kỳ thật ngươi như bây giờ cũng rất tốt"
"Nhưng ta muốn trở nên cường đại, ngươi nói là chủ nhân vẫn đang chờ ta đi cứu mà"
Tô Vũ im lặng cúi đầu, hôi lâu sau, đột nhiên hắn tô vẻ bất đắc dĩ: "Ta lừa ngươi thôi"
"Cái gì?"
"Chủ nhân của ngươi đã chết rồi, chỉ còn chút ý chí lực tàn lưu, ta vẫn luôn lừa gạt ngươi. Không chỉ chủ nhân của ngươi đã chết mà ngay cả tiểu chủ tử của ngươi cũng đã chết, chết hết rồi"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Kỳ thật ta chỉ muốn lợi dụng ngươi, nói rằng chủ nhân ngươi không chết để ngươi làm tay sai cho ta, ngươi hiểu không?"
Phì Cầu ngây ngẩn nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ bình tĩnh nói tiếp: "Bọn họ đều đã chết cả, ta thấy thi thể Văn vương ở sau Thiên Môn bị một đám quái thú cắn nuốt phá hủy, bọn chúng ăn hết máu thịt của y, Văn vương rất thống khổ"
Đôi mắt Phì Cầu đồ lên.
"Ngươi... Ngươi lừa ta đúng không?"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng vậy, ta lừa ngươi, vẫn luôn lừa ngươi. Bởi vì phe ta không có kẻ nào có chiến lực Thiên Tôn nên ta muốn lợi dụng ngươi"
Grào!
Một tiếng rít gào kinh thiên truyền ra từ trong miệng tiểu bạch cẩu.
Ngay sau đó, thân hình Phì Cầu phóng to gấp mấy lần, hai mắt nó đồ bừng như máu, "Ngươi nói... các chủ nhân đều đã chết hết rồi?"
"Không sai"
Tô Vũ âm thầm xua tay ra hiệu cho đám người Lưu Hồng rời đi.
"Vì sao ngươi lại lừa ta?"
"Bởi vì ngươi quá ngốc!"
Tô Vũ bình thản giải thích: "Ngươi rất hợp làm tay sai, ta nghĩ không nên lãng phí khả năng của ngươi"
"Ta cắn chết ngươi!"
Tiếng rống phẫn nộ vang lên, ngay sau đó, một cái miệng khổng lô cắn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ đánh ra một chưởng.
Lúc này tốc độ của Phì Cầu cực nhanh, hai mắt đồ sậm: "Các chủ nhân sao lại chết được? Không, ngươi gạt ta. Chắc chắn là ngươi đang gạt ta"
Oanh!
Tô Vũ đánh một chưởng trúng miệng nó khiến nó đổ máu, hắn lạnh nhạt nói: "Không lừa ngươi đâu, cả hai đều đã chết, ngươi không phải đối thủ của ta, hiện giờ ta không cần xu nịnh ngươi nữa, hãy nhớ rằng ngươi chỉ là một con chó, trừ trồng hoa ra thì ngươi còn biết cái gì?"
"Ta giết ngươi!"
Gràooo...
Tiếng rít gào lại vang lên, không ít cường giả từ các nơi khác nhanh chóng bay tới, sắc mặt cả đám đều thất kinh.
Làm sao vậy? Tại sao Phì Cầu bỗng nhiên mất khống chế?
Lưu Hồng vội vàng ra hiệu mọi người rời đi, gã nhăn mặt, Tô Vũ thật tàn nhãn, chỉ vài câu nói đã kích thích Phì Cầu phát điên rồi.