Tử Linh giới vực.
Mấy ngày qua Tô Vũ vẫn luôn bận rộn nghiên cứu việc hỏi sinh.
Trong phòng nghiên cứu.
Tô Vũ có chút mỏi mệt, hắn mở miệng nói: "Được rồi, chỉ còn chưa kiểm nghiệm thực tiễn mà thôi, nghiên cứu tiếp nữa cũng chỉ là lý thuyết, luyện tập với Hà Đồ trước đi"
Hà Đồ yên lặng nhìn Tô Vũ, trong lòng cảm thấy sầu thảm khủng khiếp.
Luyện tập với ta?
Là con người mà phát ngôn như thế được à?
Ngươi không cho ta chút đảm bảo gì sẽ khiến ta sợ hãi đấy.
Tô Vũ nhìn Hà Đô, nói ra lời thiếu đánh: "Nếu cho quá nhiều hy vọng để rồi thất bại thì chẳng phải sẽ càng tuyệt vọng hơn sao? Hiện tại đừng hy vọng gì cả, bởi vì ta cũng không chắc chắn là có thể thành công hay không đâu"
Hà Đồ nhướng mày, ra vẻ tiêu sái: "Không sao, thất bại cũng không vấn đề gì, là Tử Linh mà còn sợ chết ư?"
"Sợ chứ"
Tô Vũ phản bác, Hà Đỏ câm nín, y còn nói gì nữa bây giờ, thôi, coi như ta chưa từng nói gì đi.
"Đi thôi"
Tô Vũ nói với mọi người: "Đến rìa hỗn độn có lẽ sẽ không thể sống lại trong thời không trường hà, vậy thì chỉ có thể sống lại trong tiểu thiên địa của ta"
Hà Đồ không có ý kiến gì, y nói: "Sống lại trong thế giới của bệ hạ đã là chuyện rất tốt, hơn nữa còn có sẵn đạo để chọn, không cần tranh với những người khác"
Tô Vũ mỉm cười, ôm lấy bả vai y, cùng đi ra ngoài.
Lý Vân và vài vị Tử Linh khác nhanh chóng đuổi kịp. Không kém gì Hà Đồ, trong lòng bọn họ đều đang rất khát vọng chờ mong.
Người chết sống lại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra từ khi khai thiên tích địa tới nay, không ai biết hay chắc chắn được rằng rốt cuộc Tô Vũ có thể thành công hay không.
Các cường giả vẫn thường xuyên tụ tập gần hỗn độn.
Gần đây, người bên phe Tô Vũ thường xuyên tới đây để chấn nhiếp đám người Bắc vương khiến bọn họ không dám lại gần, đám cường giả trong Phong Ấn chi địa cũng càng lúc càng kiêng ky bởi vì lực lượng phe Tô Vũ vẫn đang không ngừng tăng lên.
Mỗi lần cường giả bay qua đều có cảm giác mạnh hơn lần trước, như thể bọn họ đều đang cấp tốc tiến bộ mỗi ngày.
Hôm nay, Tô Vũ dẫn người bay qua.
Tử Linh Đế Tôn vốn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp: "Tô Nhân Chủ, ta nghe nói hình như ngươi đang chuẩn bị hồi sinh Tử Linh đúng không?"
Oanh!
Các cột sáng khác đều sáng lên.
Tô Vũ cúi xuống nhìn, đoạn hỏi: "Ngươi nghe nói ở đâu vậy?"
Tử Linh Đế Tôn nhẹ giọng đáp: "Người của ngươi thường xuyên bay tới bay lui, ta đã nghe được một chút"
Tô Vũ cười mắng: "Miệng ngậm không chặt!"
"Vậy việc này là thật à?"
Lúc này Tử Linh Đế Tôn không chỉ hiện ra khuôn mặt nữa mà là trực tiếp hiện ra một thân ảnh hắc ám, lời lão nói lộ vẻ không dám xác định: "Nhân Chủ cũng biết sinh tử khó khống chế nhất, chết đi sống lại... chỉ là truyền thuyết"
Tô Vũ mỉm cười nhìn lãom "Ta muốn thử xem sao. Chẳng lẽ Đế Tôn cũng muốn sống lại ư?"
Tử Linh Đế Tôn thẳng thắn: "Có ai mà không muốn? Không ai nguyện ý làm Tử Linh cả đời. Chỉ là bất đắc dĩ từng chết một lần mà thôi, ngày xưa từng là kẻ thất bại, tử vong là kết quả tất yếu. Có vị Tử Linh nào không có tiếc nuối chứ? Ai cũng muốn đền bù tiếc nuối lúc sinh thời"
Giọng lão không hề bá đạo hay cuồng vọng, cũng không kiêu ngạo.
Từ lần đầu tiên gặp nhau đã là như thế, lão luôn nói chuyện từ tốn nhu hòa.
Tô Vũ bỗng hỏi: "Khi còn sống, ngươi là người đọc sách sao?"
"Có đọc mấy quyển nhưng đều là đại đạo chi văn, không giống người đọc sách hiện giờ"
Tử Linh Đế Tôn quay lại đề tài ban nãy: "Nhân Chủ muốn hồi sinh Tử Linh, thế có cần chúng ta giúp gì không?"
Tô Vũ hơi ngạc nhiên: "Ý ngươi là?"
"Chúng ta muốn nhìn thấy hy vọng, muốn có một chút chờ mong, dù có lẽ chúng ta không có được cơ hội như vậy"
Tử Linh Đế Tôn nói: "Vô số năm qua, những tuyệt thế thiên kiêu như Nhân Hoàng và Văn vương cũng từng nghĩ tới việc hồi sinh, đáng tiếc bọn họ đều thất bại. Mỗi lần thất bại đều là một lần đả kích đối với Từ Linh chúng ta, chúng ta muốn nhìn thấy hy vọng sống lại, kể cả đó có là địch nhân"
Lão thở dài: "Chỉ cần có kẻ thành công thì chứng tỏ chúng ta vẫn còn hy vọng. Cũng chứng tỏ Tử Linh không phải kết quả cuối cùng của chúng ta. Ta nghĩ, những Tử Linh có trí tuệ chân chính chắc chắn sẽ không ngăn cản Nhân Chủ, thậm chí nguyện ý trợ giúp trong khả năng cho phép"
Tô Vũ rất bất ngờ, có điều hắn cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy đây mới đúng là người biết thời biết thế.
Đúng vậy, Tử Linh có trí tuệ đều khát vọng Tô Vũ có thể thành công, mặc kệ hắn có phải địch nhân hay không, bởi vì việc hắn làm đã gieo cho mọi người một tia hy vọng.
Có lẽ chỉ có kê trí thông minh không cao mới ngăn cản Tô Vũ.
Đương nhiên Tô Vũ cũng không sợ Tử Linh ngăn cản.
Hắn nhìn hình chiếu của Tử Linh Đế Tôn: "Đế Tôn suy nghĩ thật thông thấu, nếu ngươi có tâm hỗ trợ thì cũng không phải là không thể, khi ta tróc ấn ký Tử Linh đại đạo thì có thể sẽ khiến đại đạo bạo động, không bằng Đế Tôn giúp đỡ trấn áp một chút, được chứ?"
Tử Linh Đế Tôn trầm tư, một lát sau lão khẽ gật đâu: "Được, chỉ e là ta khó có thể trấn áp nổi. Ta đoán rằng trong quá trình ngươi tiến hành, Tử Linh đại đạo bạo động không phải vấn đề lớn, mà thứ Nhân Chủ phải đề phòng chính là bản thân Tử Linh"
Tô Vũ khẽ nhíu mày.
Tử Linh Đế Tôn nhắc nhở: "Ta cảm thấy Nhân Chủ không nên để quá nhiều Tử Linh bên cạnh. Nếu xảy ra biến cố thì coi chừng đại đạo sẽ sử dụng Tử Linh để giải quyết Nhân Chủ. Những kẻ bị phong ấn như chúng ta hay đám người Nam vương, kể cả nhóm người Bắc vương đều có khả năng trở thành quân cờ của đại đạo, trở thành đao của Tử Linh Chi Chủ"
Tô Vũ lâm vào suy tư.
Đối phương nói không sai, xác suất xảy ra sự cố là không nhỏ.
Hắn đã sơ sót chuyện này, lần này có không ít Tử Linh tới đây quan sát.
Có một vài tồn tại đỉnh cấp như Nam vương và Lam Sơn Hầu, nếu giữa chừng xảy ra biến cố thì sẽ rất phiền toái.
Người một nhà nên không thể giết, muốn trấn áp cũng không dễ.
Hơn nữa nếu có Tử Linh tự bạo thì càng phiền toái hơn. Địch nhân tự bạo chết rồi thì thôi, nhưng nếu đám người Lam Sơn tự bạo thì phải làm sao bây giờ?
"Đa tạ Đế Tôn nhắc nhở"
Tô Vũ chắp tay: "Xem ra Đế Tôn đúng là trí giả, ngươi thông minh hơn Địa Chi La nhiều, ta là người giữ lời, nếu Đế Tôn muốn đầu phục thì hãy giết Địa Chi La lập công đi, khi ấy ta có thể suy xét"
Khuôn mặt Địa Chi La đột nhiên hiện lên, gã phẫn nộ muốn rít gào nhưng lại cố kiểm nén, bởi vì dưới trướng Tô Vũ có một con chó có thể tùy thời giãm gã.
Lúc này, nó đang từ nơi xa bay đến, Địa Chi La nén xuống lửa giận trong lòng, im lặng không nói gì.
Phì Cầu nhanh chóng bay tới, hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ cần ngươi à? Cần giẫm chết không?"
Ta lấy giày ra sẵn rồi nè.
Tô Vũ bỗng nhiên dừng lại tại đây, nó cho rằng sắp có đánh nhau. Tuy nó không thích đánh nhau lắm, nhưng Tô Vũ còn phải đi tìm chủ nhân, đám Tử Linh đáng ghét dám đối nghịch với Tô Vũ thì chính là đang bắt nạt Phì Cầu nó, nó phải tính sổ với bọn họ.
Tô Vũ xua tay: "Không sao, Đế Tôn là người hiểu đạo lý, nhưng dưới trướng ai cũng có vài kẻ không nghe lời, tính cách lỗ mãng, nếu dùng để đối địch thì rất tốt"
Hắn đang nói lời thật.
Dưới trướng hắn cũng có không ít người tính cách lỗ mãng, bọn họ luôn hô hào: Đánh chết Bách Chiến đi!
Đương nhiên dưới trướng Bách Chiến cũng có những người tương tự.
Sự tồn tại của bọn họ là cân thiết, có người thật sự lỗ mãng, có người là cố ý, thậm chí có người muốn thuận theo lòng đế vương mà cố ý xu nịnh. Tuy đế vương có vẻ không thích hạng người như vậy, bất quá giữ lại để thỉnh thoảng nghe vài câu ngon ngọt thì cũng không tôi.
Có lẽ Tô Vũ không định xử lý Bách Chiến, ít nhất hiện tại hắn không muốn nội chiến, nhưng nghe người ta nói "đánh chết Bách Chiến đi" vẫn khiến tâm tình hắn rất tốt!
Vậy nên chắc chắn dưới trướng Bách Chiến cũng có không ít loại người này.
Tử Linh Đế Tôn không nhắc đến Địa Chỉ La, lão chỉ chân thành nói: "Ta chúc Tô Nhân Chủ thành công"
"Đa tạ"
Tô Vũ mỉm cười đạp không rời đi.