Tam Nguyệt và Lôi Bạo đang đi cùng nhau, bầu không khí hết sức gượng gạo.
Hồi lâu sau, Lôi Bạo chủ động lên tiếng: "Tam Nguyệt đạo huynh, Nhân tộc đã liên minh với Thực Thiết tộc nhiều năm rồi đúng không?"
Tam Nguyệt qua loa đáp: "Có thể xem như vậy"
"Bách Chiến..."
Lôi Bạo vừa định nói gì đó, Tam Nguyệt đã ngắt lời: "Không thân không quen, ta chưa từng tiếp xúc với Bách Chiến, ta chỉ biết Thất Nguyệt nhà ta bị hắn hại chết!"
Lôi Bạo hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Tình huống Tô Vũ ra sao ngươi cũng thấy rồi. Ngươi cảm thấy hắn có năng lực lật ngược thế cờ sao? Hắn quá mức xúc động, kỳ thật hắn có thể tránh được trận chiến lần trước"
Tam Nguyệt im lặng.
Cự Trúc Hầu đã nói rằng có lẽ Tô Vũ không tổn thất gì, nhưng chính lão đã tận mắt chứng kiến trận chiến đó.
Lần này xuống hạ giới có lẽ cũng là một cơ hội. Lão sẽ đi tìm Tô Vũ để xem rốt cuộc hắn có chuẩn bị gì hay không, nếu không còn gì, chỉ có Tô Vũ và Phì Cầu thì lão phải suy xét lại tương lai của Thực Thiết tộc.
Bách Chiến có thù hại chết Thất Nguyệt, tuy rằng không phải Bách Chiến tự tay giết nhưng lão không thể chấp nhận lý niệm của hắn ta.
Bên phía Ngục vương thì càng không cần phải nói, cha của lão đã bị chính Ngục vương giết.
Hiện tại vạn tộc đều cho rằng bọn họ thông đồng với Nhân tộc.
Trong ba phe Nhân tộc, lão chỉ có thể gửi hy vọng vào Tô Vũ, hy vọng hắn có thể mang đến kinh hỉ cho lão.
"Lôi Bạo, ngươi đi trước đi, ta sẽ đi tìm thông đạo sau"
Tam Nguyệt một mình rời đi, lão muốn tìm Cự Phủ, đồng thời còn phải mang theo Tuyết Lan tướng quân đang bị đóng băng, lão không thể mang theo tộc nhân của mình nhưng muốn mang Nhân tộc đi thì không có vấn đề gì.
Hiện tại mọi người chỉ mong tất cả Nhân tộc đều cút đi, đừng tới quấy rối bọn họ.
Nếu Cự Phủ và Tuyết Lan thần phục Tô Vũ thì phe Tô Vũ sẽ có thên hai vị cường giả, như vậy thì hắn sẽ có thêm một chút cơ hội.
Tính cả mình, Cự Phủ và Phì Cầu thì có tổng cộng ba người có cấp bậc Thiên Tôn, nếu Tô Vũ cũng đến được Thiên Tôn thì là bốn vị, đây là một cỗ thế lực không yếu.
"Hy vọng mọi người không sao, hy vọng phe Tô Vũ bảo tồn một chút lực lượng"
Tâm tình Tam Nguyệt không quá tốt, lão chỉ có thể hy vọng như thế.
Lão biết thông đạo hạ giới ở đâu.
Lôi Bạo có biết hay không thì không liên quan đến lão, dù sao lão cũng không định đi cùng gã, bọn họ sẽ tách ra hành động.
Rất nhanh, Tam Nguyệt đã tìm được Tuyết Lan bị đóng băng, lão lười giải phong cho nàng, trực tiếp mang đi khỏi Nhân Sơn.
Sau khi Tam Nguyệt rời khỏi Nhân Sơn không lâu.
Gần Hỗn Độn Sơn, Cự Phủ Hầu đang lén lút quan sát xung quanh, thấp giọng hô: "Tam Nguyệt?"
Chỉ chốc lát, thân ảnh Tam Nguyệt đã hiện lên.
Cự Phủ cẩn thận tra xét khắp nơi, gã nhẹ nhàng thở phào rồi cất tiếng mắng: "Con ả Nguyệt La kia không yếu chút nào. Trông xấu xí mà mạnh phết! Lần trước giao thủ đã khiến ta bị thương không nhẹ"
Gã lộ vẻ bất đắc dĩ, lần trước gã bị đánh rất thảm.
Quả nhiên chọc vào nỗi đau của kẻ khác sẽ dễ kết thù, khi đó Nguyệt La phát điên đánh đến mức gã suýt tắt thở.
Tam Nguyệt trêu chọc: "Lá gan Cự Phủ huynh cũng không nhỏ!"
"Thực lực không đủ mạnh thì biết làm sao được" Cự Phủ gượng gạo vuốt mũi: "Tam Nguyệt đạo hữu tìm ta có việc gì?"
"Ta muốn xuống hạ giới một chuyến"
Tam Nguyệt nói: "Lần trước Tô Vũ bại lui, hiện tại không rõ tình huống thế nào. Có khả năng Bách Chiến đã xuống hạ giới, một núi không thể chứa hai hổ. Mấy người Vân Thủy lựa chọn phản bội Tô Vũ để tiếp tục đi theo Bách Chiến. Ta nghĩ rằng Tô Vũ từng cứu ngươi một mạng, lần này xuống hạ giới, nếu Bách Chiến áp chế Tô Vũ thì có lẽ sẽ cân Cự Phủ huynh hòa giải một phen"
Cự Phủ khẽ nhíu mày: "Không đến mức ấy chứ?"
"Ai biết được"
Tam Nguyệt nói: "Cự Phủ huynh nguyện ý đi một chuyến không? Nếu tình huống hạ giới không thuận lợi, Cự Phủ huynh nguyện ý giúp Tô Vũ không?"
Cự Phủ thành thật đáp: "Nếu thế lực Tô Vũ thật sự gặp bất lợi, không có biện pháp phản kháng thì ta kiến nghị cứ dứt khoát an tâm dưỡng lão đi. Tuy rằng Bách Chiến không đáng tin cậy nhưng thực lực lại cường đại. Nếu Bách Chiến muốn giết Tô Vũ thì ta sẽ ra mặt ngăn cản hắn ta"
"Vậy nếu thực lực phe Tô Vũ không yếu thì sao?"
Tam Nguyệt nhìn Cự Phủ, Cự Phủ gãi gãi đầu: "Không yếu ư? Lần trước người của hắn đã bị đánh chết hết rồi mà. Dù Tam Nguyệt huynh và Thực Thiết tộc giúp hắn nhưng hắn có đủ năng lực phản kháng sao?"
Hiện giờ không chỉ là đơn thuần đối phó Bách Chiến nữa mà là vấn đề liên quan đến cả Nhân tộc.
Mấu chốt mà bọn họ còn có ngoại địch cường đại.
Tam Nguyệt nhắc lại: "Nếu phe hắn không yếu thì Cự Phủ huynh có nguyện ý đầu quân không?"
Cự Phủ ăn ngay nói thật: "Ta phải xem tình huống đã, đầu tiên chắc chắn phải ưu tiên ích lợi của Nhân tộc. Nếu Tô Vũ kiên quyết muốn phân cao thấp với Bách Chiến mà thực lực chênh lệch quá lớn thì ta sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn. Nếu Bách Chiến muốn giết hắn thì ta sẽ ra tay. Có điều nếu chênh lệch giữa hắn và Bách Chiến quá lớn thì ta đây không thể vì hắn mà liều mạng với Bách Chiến được, đúng không? Làm như vậy thì sẽ làm suy yếu thực lực chỉnh thể của Nhân tộc"
Tam Nguyệt lại hỏi: "Cự Phủ huynh cảm thấy thực lực thế nào mới được xem là không yếu? Ít nhất Tô Vũ phải có thực lực Thiên Vương?"
Cự Phủ lúng túng: "Ta nghe nói hắn tự bạo Bút đạo, hiện tại có khả năng đã ngã xuống Nhật Nguyệt. Hiện giờ ít nhất hắn phải khôi phục đến Hợp Đạo đỉnh cấp mới được.
Không được thì... Hợp Đạo. Đúng, chỉ cần khôi phục chiến lực Hợp Đạo là tốt rồi. Thủ hạ của hắn hình như chỉ còn con chó kia, nếu không có mấy chục Hợp Đạo và vài vị Thiên Vương thì sao có thể tranh phong cùng các bên?"
Dù tính cả Thực Thiết tộc thì thực lực cũng không đủ, dù sao cũng phải có chút hi vọng mới được. Nếu quá yếu thì Cự Phủ gã thật sự không giúp nổi.
Tam Nguyệt tính toán, Tô Vũ muốn khôi phục có lẽ không thành vấn đề. Nhưng vài vị Thiên Vương thì lão không dám khẳng định.
Chân chờ một chút, sau đó Tam Nguyệt nói: "Nếu thực lực Tô Vũ khôi phục và có ba vị Thiên Vương cảnh, tính cả Phì Cầu, như vậy thì Cự Phủ huynh sẽ tương trợ chứ? Nếu không có thực lực như ta vừa nói thì không cần Cự Phủ huynh ra mặt, ta cũng không muốn để chủng tộc của mình đi chịu chết"
Cự Phủ trầm tư một hỏi mới cắn răng gật đâu, đồng ý: "Được, nếu có ba vị Thiên Vương... tính cả Phì Cầu, cộng thêm ngươi và ta thì cũng coi như ba vị Thiên Tôn, có thêm hai vị Thiên Vương cảnh nữa thì thế lực nhiêu đó cũng có thể chống đỡ. Hắn đã cứu ta một mạng, đáng tiếc ta không thể giết đám người Nguyệt Hạo để trả ân tình cho hắn"
Vấn đề là có kẻ nào còn sống không? Nghe nói toàn bộ đã chết cả rồi.
Tam Nguyệt thì đang nghĩ, Hồng Mông còn sống, Phì Cầu cũng thế.
Hơn nữa Cự Phủ không hề tính đến Tử Linh, theo Tam Nguyệt biết, Nam vương đã đầu phục Tô Vũ, vậy không phải là đủ ba vị Thiên Vương rồi sao?
Cự Phủ đã thành công trúng bẫy. Xem ra thực lực phe Tô Vũ sẽ không quá yếu nữa!
Cự Phủ không nghĩ quá nhiều, gã, Tam Nguyệt, Phì Cầu, ba người liên thủ cơ bản là có thể đối kháng Bách Chiến.
Nếu phe Tô Vũ có thêm vài vị Thiên Vương thì đương nhiên là mạnh hơn phe Bách Chiến, gã giúp Tô Vũ cũng chẳng có vấn đề gì, có lẽ còn có cơ hội đưa ra đôi lời hoà giải.
"Khả năng hòa giải của ta tốt lắm" - Cự Phủ thảm nghĩ. Gã muốn hòa giải bọn họ.
Tam Nguyệt yên lặng suy nghĩ, khuôn mặt lộ về tươi cười ngây ngô, Cự Phủ vốn đang nhíu mày suy tư, thấy thế cũng bất giác cười theo.
Giờ phút này, một người một gấu, không biết ai khờ thật, ai là giả khờ.