"Nam vương, các vị mau hấp thu lực lượng căn nguyên tràn lan, đừng để Tử Linh đại đạo thu về!"
Theo tiếng quát của Tô Vũ, đối diện, gã cự nhân hừ lạnh một tiếng, mau chóng xông tới rút ra căn nguyên mà 14 vị cường giả Tử Linh vẫn lạc lưu lại!
Cùng lúc đó, đám người Nam vương nhất tề bộc phát, hấp thu những lực lượng căn nguyên đó, song phương lập tức mở ra thế giằng co.
Cùng thời điểm, cự nhân và Nam vương đều mơ hồ cảm nhận được có phe thứ ba đang đánh cắp số lực lượng này!
Bất quá, song phương đang quyết liệt tranh đoạt cũng không thèm để ý đến kẻ ngư ông đắc lợi ấy.
Ở nơi xa xôi.
Ánh mắt Long Huyết Hầu vô cùng phức tạp.
Là kinh ngạc, là sợ hãi và cũng là vui mừng!
Kinh ngạc vì Tô Vũ còn có chuẩn bị ở sau, sợ hãi vì mới rồi quá nhiều cường giả tử trận, vui mừng vì hình như vận khí của gã quá tốt, đột nhiên hấp thu được vô số lực lượng căn nguyên!
Khi Nam vương cùng Tử Linh cự nhân lâm vào thế giằng co, song phương dường như đều không ngại ném lực lượng căn nguyên cho phe thứ ba.
Do đó, Long Huyết Hầu lại chiếm được món hời lớn!
Bấy giờ, khí tức của gã lại có dấu hiệu đột phá, nhưng đã bị gã đè xuống, trong lòng gã kinh hỉ điên cuồng.
Hình như ta có thể bước vào Thiên Tôn trong giây lát!
Gã kích động đến mức run rẩy!
Liệu có phải ta sẽ trở thành doanh gia lớn nhất?
Chết nhiều cường giả như thế, phải chăng ta có thể nhân cơ hội trở thành chủ nhân quy tắc?
Trở thành kẻ có thể làm thịt chủ nhân của Tử Linh giới vực?
Gã hưng phấn đến khó kiểm, thậm chí quên đi một chút dị thường trong đại đạo lúc nãy!
Mà lúc này, Tô Vũ khẽ cười lạnh, cái danh thiên mệnh chỉ tử của ngươi cũng nên kết thúc đi thôi!
Bây giờ hắn cũng chẳng để ý nếu Long Huyết Hầu hấp thu nhiều lực lượng hơn nữa!
Toàn bộ 14 vị cường giả đỉnh cấp vẫn lạc!
Khí tức của Nam vương đang mạnh lên, Tử Linh cự nhân cũng không thua kém, hai vị đều là sự tồn tại cấp bậc Thiên Tôn, đang dân dân có xu thế phát triển mạnh hơn nữa.
Đồng dạng, Long Huyết Hầu cũng lặng yên không một tiếng động mà tấn cấp!
Mà sau khi 14 vị cường giả vẫn lạc, Tử Linh trong toàn bộ giới vực trừ khi thật sự bị điều khiển thần trí, còn không thì những kẻ khác đều đã tỉnh táo trở lại.
Trong Tử Linh đại đạo.
Vẻ mặt Tô Vũ lạnh lùng nhìn về phía cự nhân đối diện, khí tức của gã Tử Linh cự nhân càng ngày càng mạnh, mày nhăn mắt nhíu nhìn chằm chằm Tô Vũ.
Mà Tô Vũ cũng đang cẩn thận quan sát gã.
Nhìn một hỏi, Tô Vũ bình tĩnh cất tiếng: "Ngươi là toàn bộ ý chí của bản tôn hay là một tàn niệm ý chí lưu lại? Tử Linh Chi Chủ còn sống hay đã chết rồi?"
"Sống hay chết ư?"
Cự nhân đạm mạc hỏi ngược lại: "Ngươi đang đàm luận chuyện sống chết với cường giả nắm tử vong trong tay? Không cảm thấy buồn cười à?"
Tô Vũ không cho là đúng: "Chưởng khống tử vong? Ta thừa nhận Tử Linh Chi Chủ vô cùng cường đại, thiên phú vô song, nhưng nếu nói là chưởng khống tử vong thì còn chưa đủ đâu!"
Không phải là Tử Linh Chi Chủ không mạnh, nhưng muốn chưởng khống tử vong thì cũng phải nhìn tình huống.
Ngươi có thể chưởng khống tử vong của cường giả đỉnh cấp sao?
Hiển nhiên là không thể!
Cự nhân không thèm để ý tới câu nói hắn, đinh ba xiên thẳng tới.
Khí tức của gã còn đang tiếp tục mạnh lên.
Thậm chí đã bắt đầu tiếp cận được tới trình độ của Tô Vũ!
Mà thực tế thì thời gian mới chưa trôi qua bao lâu.
Về chuyện đám Địa Chỉ La bị giết, dĩ nhiên cự nhân không thèm để ý, chết thì chết thôi, nơi này vốn là thế giới của người chết.
Huống hồ bọn chúng ngã xuống cũng giúp gã khôi phục nhanh hơn, kỳ thật gã cũng không lỗ.
Bên phía Tô Vũ, Nam vương có lợi, cự nhân cũng có lợi mà Long Huyết Hầu cũng kiếm được món hởời lớn.
Ba phương đều có lời!
Về phần ai phải chịu thua lỗ thì tất nhiên là những kẻ đân đã chết đi kia.
Cự nhân khiến cho đại đạo bạo động, lời nói cũng nhiều hơn một chút: "Tử vong là kết cục, ngươi muốn phục sinh bọn chúng thì ta chỉ có thể nói, si tâm vọng tưởng! Thời gian đạo không cách nào dung nạp nổi sự tồn tại của những người này!"
Tô Vũ đã đoán được cự nhân trước mặt không phải là bản tôn!
Tô Vũ không quan tâm tới lời của gã mà chỉ hiếu kỳ hỏi: "Ngươi là phân thân hay là một sợi lạc ấn lưu lại? Lạc ấn tinh thần sao?"
Cự nhân bình tĩnh đâm tới một xiên bức Tô Vũ rút lui: "Phân thân thì thế nào? Lạc ấn thì lại ra sao? Ta chính là ta! Phân thân là ta, lạc ấn cũng là ta, sinh là ta mà tử vẫn là ta, vạn đạo duy ngã!"
Dứt lời, gã thản nhiên nói: "Ngươi muốn đem những người này dung nhập vào thiên địa mà ngươi mở ra? Ngươi quả là to gan dám làm, thực lực yếu nhược lại dám khai thiên, hơn nữa còn có thể thành công. Không thể không nói ngươi đã khiến cho ta phải rửa mắt mà nhìn. Nhưng lúc này ngươi đang xâm phạm đại đạo của ta! Ngươi có biết đây là mối thù sinh tử không?"
"Tuy đây không phải bản tôn, nhưng một ngày nào đó bản tôn trở về, mối thù đoạt đạo này cũng sẽ là mối thù sinh tử!"
Lần này đích thật là Tô Vũ chủ động đoạt đạo.
Người đã chết, Tử Linh Chi Chủ giúp bọn họ sống lại thì khẳng định phải trả giá thật lớn, hiện tại Tô Vũ lại muốn mang người đi, sao gã có thể đồng ý?
Mấy vị Nam vương đều xem như rau hẹ mà Tử Linh Chi Chủ nuôi trồng, lúc nào muốn cắt liền cắt.
Nhưng bây giờ kẻ ngoại lai như Tô Vũ lại muốn nhổ tận gốc hết đám rau đó, đây không phải là kết thù thì cái gì mới là thù?
Tô Vũ bật cười: "Ý ngươi là ngươi không giết ta hả?"
Bằng không thì nhắc tới bản tôn làm gì.
Cự nhân thản nhiên: "Giết ngươi? Ngươi tùy thời có thể bứt ra, giao chiến chủ yếu là xem ngươi có thể mang những người này đi hay không thôi, chẳng lẽ giữa ngươi và ta còn có thể phân ra sinh tử vào lúc này? Ta không phải bản tôn, đi ra khỏi Tử Linh đại đạo thì thực lực sẽ suy yếu, tiến vào sinh linh giới vực càng không là gì cả, sao có thể giết ngươi?"
Phải!
Đây chính là điểm mấu chốt của lần tranh đấu này.
Còn chuyện Tô Vũ vẫn lạc thì lại càng không thể.
Cho nên, người sáng suốt đều có thể thấy rõ, những kẻ ngu sỉ không nhìn thấu thì bây giờ cũng chết hết rồi.
Tô Vũ đề nghị: "Vậy không bằng ngươi nhường một bước đi!"
"Ta chưa bao giờ rút lui!"
Dứt lời, đỉnh ba to lớn bỗng nhiên hóa thành vô số dây thừng cuốn tới hướng Tô Vũ, muốn trói hắn lại!
"Biết ngay ngươi không thành thật mà!"
Hiện tại, Tô Vũ cũng không thua kém bao nhiêu, khi hai người nói chuyện trời đất thì cũng đều đang âm thầm chuẩn bị.
Đinh ba của đối phương hóa thành dây thừng, đây là một môn tuyệt kỹ.
Tô Vũ cũng âm thầm tụ tập lực lượng, điểm ra một bút, điểm ra khóa và lỏng giam thật lớn, trấn áp phù, đại trận giam cảm!
Âm âm!
Tiếng nổ lớn vang lên lần nữa, mà bấy giờ, sau lưng hắn có khí tức bốc lên, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Đám Nam vương đã tới!
Nam vương vỗ một chưởng cách không: "Ngươi có ơn khôi phục ta nên bấy lâu nay ta đều nghe lệnh của ngươi, căn nguyên Tử Linh của ta cũng cung cấp cho Tử Linh đại đạo nhiều năm, ân oán đã sớm thanh toán xong, cho nên chúng ta chỉ là quan hệ cùng có lợi mà thôi, ngươi không phải chủ nhân của ta!"
Lời này của bà đĩ nhiên là nói với cự nhân.
Gã cự nhân cấp tốc lùi lại một bước, gã không buồn trả lời, hoặc nên nói là coi thường, không thèm để ý!
Sâu kiến mà thôi!
Song phương không ở cùng cấp độ, dù bây giờ thực lực Nam vương cường đại thì tính là gì?
Tử Linh Đế Tôn còn mạnh hơn cả Tô Vũ, thì sao chứ?
Ở trong mắt cự nhân, Tữ Linh Đế Tôn bất quá chỉ là con chó mà gã nuôi, có lẽ sẽ phản phê, có lẽ sẽ không, có lẽ sẽ vẫy đuôi mừng chủ, có lẽ sẽ cắn ngược một cái.
Chẳng sao cả!
Ta nuôi chó thì đó chính là chó!
Duy chỉ có Tô Vũ mới thuộc về một đẳng cấp khác!
Cho nên cự nhân khinh thường nói nhiều với Nam vương, ngươi thích nói sao thì nói, ngươi nói cái gì thì là cái đấy, ta mà coi ra gì thì ta mới là kẻ ngu xuẩn.
Về xem thường của gã khiến Nam vương cực kỳ bất mãn, có điều bà cũng tự ý thức, không nhiều lời thêm nữa.
Rất nhanh, những người khác cũng lần lượt hội tụ.
Trước đó có hơn 60 cường giả, hiện tại chỉ còn lại khoảng 30 vị.
Có kẻ trước đó nghe lệnh ý chí đại đạo đánh giết người bên phía Tô Vũ nên đã bị đám Nam vương diệt sạch.
Tô Vũ cảm ứng một phen, không khỏi nhíu mày.
Tinh Nguyệt và Hà Đồ không có ở đây.
Nam vương biết tâm tư của hắn, bà cấp tốc truyền âm: "Bệ hạ, Tinh Nguyệt chưa tìm thấy căn nguyên thuộc về nàng!"
Tô Vũ hơi bất an.
Tìm không thấy căn nguyên ư?
Thế này là sao?