Tô Vũ im lặng hỏi lâu, bỗng nhiên nói: "Ta không thể cho ngươi Sinh Tử đạo..."
Mọi người đồng loạt ngây ngẩn.
Tinh Nguyệt cũng kinh nghi.
Thế này là sao?
Lúc ta bảo ta không muốn thì hỗn đản này nhất định phải cho.
Khi ta không cự tuyệt thì hắn lại không cho nữa, tên vương bát đản nhà ngươi cố ý à?
Tô Vũ bất chợt cười lớn: "Đương nhiên là không thể cho, Tử Linh đạo hữu đang lừa phỉnh ta thôi, hiện tại cho ngươi rồi thì sao ta phục sinh những người khác được? Ha ha ha!"
Tô Vũ lắc lắc ngón trỏ: "Cho nên ngươi mau dung hợp căn nguyên đi, ta phục sinh mọi người trước rồi mới đem Sinh tử đạo tới cho ngươi dung hợp, dù lúc đó ngươi có trở mặt thì chúng ta cũng không lỗ, Tử Linh đạo hữu quả nhiên là kẻ hố hàng, còn cố ý gài bẫy ta nữa!"
Ở phía sau, cự nhân biện minh: "Tiểu đạo hữu thích suy nghĩ nhiều rồi, ta vẫn luôn nhắc nhở ngươi đừng làm như vậy mà!"
Tô Vũ quay đầu nhìn gã, nhướng mày hỏi: "Đạo hữu sắp đạt tới cảnh giới chủ nhân quy tắc rồi nhỉ?"
"Hắn là... Đến rồi!"
Oanh!
Khí tức cực kỳ cường hãn dâng lên từ trên người gã, cự nhân bước từng bước một tới, dân dần thu liễm ý cười: "Ta vốn không muốn giết ngươi, ngươi lại cứ nhất định muốn chết, nơi này là chỗ sâu trong Tử Linh đại đạo, bây giờ ngươi sẽ không cách nào xé rách đại đạo, ngươi còn trốn kiểu gì?"
Tô Vũ chỉ ra đằng sau: "Chạy trốn vào Thời gian đại đạo!"
Cự nhân bình tĩnh nói: "Cũng đúng, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể sống sót từ trong tay ta! Tô Vũ đúng không, thủ đoạn của tiểu đạo hữu không ít, đáng tiếc... nơi này là địa bàn của ta!"
"Không!"
Tô Vũ lắc đầu: "Đây là địa bàn của Tử Linh Chi Chủ, hắn mới là bá chủ, ngươi thì không phải, ngươi chỉ là hư ảnh, là phân thân, là tinh thần lạc ấn của hắn mà thôi. Ngươi không phải hắn! Người như chúng ta xưa nay không bao giờ thừa nhận phân thân, lạc ấn gì đó là chính mình! Ngươi nói không sai, vạn đạo duy ngã, thế nhưng duy ngã cũng phải là bản ngã! Ngươi hiểu không?"
Hắn nói tiếp: "Phân thân là phân thân, lạc ấn là lạc ấn, ai nói phân thân hay lạc ấn cũng chính là bản tôn?"
Tô Vũ nhấn mạnh: "Ta chưa từng nghĩ như vậy, phân thân hay lạc ấn đều chỉ là một loại thủ đoạn, là một loại công cụ, ai sẽ coi công cụ là chính bản thân mình? Đây không phải là kẻ ngốc sao?"
Sắc mặt gã cự nhân vô cùng lạnh lẽo: "Đến lúc này rồi mà ngươi còn dám gây hấn với ta"
"Đúng thế, ta sợ ngươi làm gì?"
Tô Vũ đáp trả: "Ngươi trở thành chủ nhân quy tắc thì nơi này đích thật là địa bàn của ngươi, thế nhưng ta vẫn không sợ ngươi!"
"Đáng chết!"
Cự nhân quát lạnh một tiếng, khí tức ngập trời dâng lên, trong nháy mắt đã đánh về hướng Tô Vũ.
Mấy vị Nam vương vừa muốn ra tay, Tô Vũ đã quát: "Không cần, mọi người chuẩn bị khôi phục đi! Lưu Hồng!"
Hắn hô to một tiếng!
Sau một khắc, Lưu Hồng vốn im hơi lặng tiếng đột ngột lao ra.
Lúc này, trong Tử Linh giới vực, trên Tử Linh đại đạo bỗng nhiên có một đầu đại đạo na di về nơi sâu, Lưu Hồng bộc phát khí tức, một đường chạy như bay mang Mặc đạo đến, gã nhịn không được chửi âm lên: "Tại sao lại dịch chuyển tới chỗ sâu như vậy?"
"Nói nhảm, lực lượng sinh tử đều ở đây, ngươi nhanh lên cho ta!"
Lưu Hồng na di đại đạo, lớn tiếng hét: "Người đâu, dọn sạch hết thảy chướng ngại vật, mau lên!"
Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều vị cường giả hiển hiện.
Đám người Vạn Thiên Thánh đồng loạt hiện thân, không cần gã nói nhiều, Vạn Thiên Thánh nhìn thoáng qua tình hình liền hiểu, ông phân công: "Các ngươi giết sạch tất cả Tử Linh cản đường! Nhanh! Còn các ngươi thì trấn áp lực lượng Tử Linh đại đạo! Toàn bộ xuất thủ!"
"Phân tán công kích, đối phó với đại đạo!"
Âm ảm!
Vô số cường giả nhao nhao xuất thủ!
Thiên băng địa liệt!
Mà Lưu Hồng na di đại đạo trong giây lát, gã quát lớn: "Tối thiểu phải có ba Thiên Tôn, tất cả Thiên Tôn chuyển hết đến bên cạnh tên kia, gã mà ngăn cản thì chúng ta cùng nhau làm thịt gã!"
"Chủ nhân quy tắc mà thôi, chơi chết gã đi!"
"Phì Cầu, Cự Phủ, Tam Nguyệt, mau hội tụ!"
Đám người tức khắc nghe lệnh làm việc, mà Cự Phủ và Tam Nguyệt đang mờ mịt lại càng thêm mờ mịt, đậu mè!
Ở nơi này có thể tùy tiện làm thịt chủ nhân quy tắc luôn hả?
Địa phương quỷ quái này hình như có tới hai vị chủ nhân quy tắc!
Tử Linh Đế Tôn và cả phân thân cự nhân trước mặt.
Hóa ra Thiên Tôn cũng chưa phải là tồn tại vô địch ở đây ư?
Họ còn đang nghĩ ngợi, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một cỗ khí tức mạnh mẽ, Võ Hoàng phẫn nộ gầm gừ: "Cút! Đồ hỗn trướng, ngươi đánh về đâu vậy?"
Tam Nguyệt và Cự Phủ cấp tốc nhìn qua bên kia, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền cả kinh!
Đây là Võ Hoàng sao?
Thời khắc này không phải là Võ Hoàng cố ý tạo cảm giác tồn tại mà là vì đám Cửu Nguyệt đang mang người truy sát một số Tử Linh, vô ý đánh tới chỗ của Võ Hoàng.
Các ngươi đánh thì cứ đánh đi, nhưng hung hăng hướng tới cửa thông đạo của Võ Hoàng làm gì?
Võ Hoàng cực kỳ phẫn nộ!
Ta vốn đã rất biết điều, hôm nay đại chiến không ngừng mà ta vẫn không quản, cũng chẳng định xen vào, các ngươi coi ta là ai vậy?
Lão giận dữ bạo hống một tiếng, tung ra một quyền đập cho một tôn Tử Linh Thiên Vương mới khôi phục từ Tử Linh Thiên Hà chia năm xẻ bảy, trực tiếp nổ tung!
Dọa cho mấy người Cửu Nguyệt phải vội vàng rút lui.
Võ Hoàng thấy bọn họ lui lại thì mới hừ lạnh một tiếng: "Đừng nghĩ các ngươi là thủ hạ của Tô Vũ thì ta sẽ không giết!"
Tam Nguyệt giật mình!
Cửu Nguyệt đang gặp nguy hiểm, đây là một vị chí cường vô cùng mạnh mẽ.
Sau một khắc, Võ Hoàng lại nói: "Được rồi, xéo đi, chỉ cần đám cẩu vật kia đừng đến làm phiền ta, bản hoàng sẽ không thèm để ý tới các ngươi!"
Dứt lời, lão quay đầu về trong thông đạo, két một tiếng, thông đạo Tinh Vũ phủ đệ đã bị lão đóng lại!
Tam Nguyệt và Cự Phủ liếc nhìn nhau... Mọe nó, bọn họ lại có thêm kiến thức!
Đây là sợ rồi đúng không?
Sợ mà còn nói chuyện bá đạo như vậy, Võ Hoàng quả nhiên là Võ Hoàng!
Lòng sợ chứ miệng không thể nhận là mình sợ!
Lúc này, Lưu Hồng nổi giận gầm lên: "Nhanh, hai vị Thiên Tôn kia ngây ngốc ở đó làm gì? Không có chút nhãn lực nào sao?"
Tức chết ta mài!
Đồ đần!
Hai tên Thiên Tôn từ thượng giới xuống này là đồ ngu à?
Đánh đến bây giờ mà vẫn còn hốt hoảng!
Tam Nguyệt và Cự Phủ liếc nhìn nhau, đúng vậy, đang nói chúng ta đấy!
Hai ta ở thượng giới đều là bá chủ!
Nhưng ở đây thì lại bị người khác ghét bỏ.
Thật là quá mất mặt!
Hai người không lên tiếng nữa, yên lặng đuổi theo Lưu Hồng, mở đường cho gã, Lưu Hồng na di Mặc đạo với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến nơi.