Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3214 - Chương 3214: Thẹn Quá Hóa Giận.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3214: Thẹn Quá Hóa Giận.
 

Cùng lúc đó.

Sâu trong đại đạo, Tinh Nguyệt cảm Tinh Vũ Ấn trấn áp đại đạo dao động, nàng đò xét bốn phía hồi lâu, cuối cùng thở dài quyết định: "Được rồi, trở về thôi!"

Nàng cảm giác được căn nguyên của mình còn đang ở chỗ rất sâu.

Bây giờ họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Thôi vậy, không tìm nữa!

Bên cạnh, Hà Đỏ và Hạ Thần hộ đạo vì nàng, lúc này hai người cũng cảm thấy vô cùng quái lạ, đúng là càng mạnh thì căn nguyên sẽ ở càng sâu.

Nhưng rõ ràng Nam vương đã tìm được căn nguyên, ấy vậy mà Tinh Nguyệt đi mãi về phía trước vẫn chẳng tìm được, nếu không có Tinh Vũ Ấn thì họ sớm đã bị sóng lớn chụp chết!

Đây là thật sự cảm ứng được cái gì, hay là không có cảm ứng gì hết nên mới đi lung tung thử một chút?

Rốt cuộc căn nguyên của Tinh Nguyệt ở đâu?

Tinh Nguyệt không nói gì, chỉ quay người trở về, vừa đi không bao lâu, một cỗ khí tức dao động truyền đến.

Hà Đồ giật mình: "Bệ hạ không địch lại nên chạy tán loạn sao?"

Bằng không làm sao lại xâm nhập vào tận nơi này rôi?

Y còn đang nghĩ ngợi, lần lượt từng thân ảnh hiển hiện, tiếng cười của Tô Vũ vang tới:

"Sao lại trở về vậy?"

"Tinh Nguyệt nói không tìm thấy căn nguyên nên không tìm nữa..."

Hà Đồ vừa nói xong, thân ảnh Tô Vũ đã đến gần: "Sao lại tìm không thấy? Căn nguyên của mình mà còn không biết ở đâu à? Tinh Nguyệt đại nhân, chẳng phải căn nguyên của ngươi nằm ở tận cùng sao?"

Tinh Nguyệt lạnh mặt: "Tìm không thấy!"

"Được rồi, ta biết rồi, ở cuối cùng ấy, mau đi thôi, ta đi với ngươi!"

Tô Vũ trấn an: "Lo lắng cái gì? Sợ làm chậm trễ thời gian của ta? Không có việc gì đâu, ngươi nhìn kìa, đạo hữu phía sau còn chẳng vội, thế thì chúng ta cứ thong thả thôi!"

Đám người nhìn lại, quả nhiên cự nhân đang rất bình thản đi theo sau, còn cố ý tách rời ra một khoảng, gã nói: "Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta cũng muốn nhìn thử xem nửa sinh nửa tử khôi phục xong sẽ là tình huống như thế nào!"

Hà Đồ giật mình, vội truyền âm hỏi: "Bệ hạ... thu phục gã rồi à?"

Nghĩ gì thế?

Tô Vũ im lặng, còn đám nói thu phục, người ta rõ ràng đang chờ xem kịch hay, thế mà ngươi không nhìn ra?

Thực lực của gã đã chạm tới cảnh giới chủ nhân quy tắc rồi kia kìa!

Một đám người tiếp tục tiến lên.

Mấy lần Tinh Nguyệt muốn mở miệng nhưng Tô Vũ đều trực tiếp ngắt lời, nói gì nữa, cứ ngậm miệng đi, ai có thời giờ chít chít meo meo với ngươi, tốn thời gian!

Rất nhanh, họ đã tới khu vực sinh tử chi địa.

Bấy giò, tất cả mọi người đều thấy được hai cỗ lực lượng xen lẫn, mà ánh mắt Tinh Nguyệt đầu tiên là mê mang, tiếp đó lại hóa thành sáng tỏ.

Căn nguyên của nàng thật sự đang ở gần đây!

Tô Vũ cười nói: "Tinh Nguyệt đại nhân, xem ra ngươi cũng cảm nhận được rồi, căn nguyên của ngươi hẳn là ở nơi này! Có hậu đài quả thực quá tốt, có lẽ ngươi là nữ nhi của Nhân Hoàng? Hoặc là muội muội? Lão bà? Hay có khi là... mẫu thân của y?"

Trong ánh mắt phẫn nộ của Tinh Nguyệt, Tô Vũ cười lớn: "Tử Linh đạo hữu nói muốn phục sinh ngươi thì tương đối đơn giản, năm đó Văn vương muốn giúp ngươi phục sinh, chỉ là Sinh Tử đạo không góp sức! Ta suy đoán, ngươi phục sinh sẽ không giống mọi người!"

Tô Vũ nói tiếp: "Có lẽ ngươi sẽ được thời không trường hà tiếp nhận, mà các vị Nam vương thì không thể!"

Đằng sau, cự nhân trầm thấp lên tiếng: "Không phải có lẽ, nàng phục sinh thì tất nhiên sẽ được thời không trường hà tiếp nhận, cho nên, ta mới nói là ngươi rất nguy hiểm!

Bởi vì nàng sẽ tiếp tục nắm giữ hết thảy những gì tu luyện được ở thời không trường hà năm đó, mặt khác nàng còn đơn độc nắm giữ Sinh Tử đạo của ngươi, nàng ta sẽ không bị ngươi quản thúc!"

Trạng thái của Tinh Nguyệt đặc thù hơn Hà Đồ rất nhiều, nàng xem như đã chết rồi, nhưng núi dựa của nàng lại là Nhân Hoàng. Y từng tới đây đem căn nguyên trực tiếp dung nhập vào hai đầu đại đạo!

Một là Sinh đạo, một là Tử đạo!

Cho nên Tử Linh đại đạo tiếp dẫn không hoàn chỉnh, chỉ là một phần nhỏ của căn nguyên mà thôi.

Tô Vũ không khỏi cảm khái, có bối cảnh quả nhiên trâu bò.

Nhìn xem, người đã chết rồi mà còn có thể không bị tiếp dẫn toàn bộ, có thể sống sót rồi khôi phục, sau đó lại có thể trực tiếp trở về thời không trường hà, mà những người khác thì hoàn toàn chẳng thể có đãi ngộ này!

Tinh Nguyệt nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

Cự nhân mở miệng: "Vị tiểu đạo hữu này e là muốn giấu giếm một hai, ta thì không có gì phải giấu.."

Gã còn chưa nói xong, Tô Vũ đã ngắt lời, nói thẳng: "Ấu trĩ! Việc gì ta phải giấu giếm ngươi? Ý của gã là nếu ngươi sống lại thì ngươi sẽ nắm giữ Sinh Tử hai đạo trong thiên địa của ta, một khi khôi phục, ký ức khi còn là Tử Linh, những ký ức liên quan tới ta đại khái sẽ tựa như... đi tè ấy. Gặp mặt nhìn thoáng qua bạn đi tè cùng thôi, hiểu chưa?"

Một đám người ngốc trệ, mọe nó, so sánh kiểu gì đấy?

Tô Vũ cười lớn: "Nhìn ta làm gì? Sự thật chính là như thế, đi tè, gặp một người đi cùng, nhìn thoáng qua thôi chứ ai biết hắn là ai? Lần tiếp theo gặp lại chẳng lẽ còn có thể nhận ra à?"

"Vậy cũng khó nói!" Hà Đỏ chép miệng phản bác.

Đám người nhìn về phía Hà Đồ bằng ánh mắt đây quỷ dị, lời này của ngươi quả là ý vị thâm trường!

So sánh hai hình ảnh lại với nhau, đám người kém chút đã bị bọn họ làm cho cười sặc.

Tinh Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ: "Nói cách khác, ta sẽ quên ngươi?"

"Chắc không tới nỗi đâu, nhưng có khả năng chỉ coi ta như người xa lạ mà thôi!"

Tô Vũ nói rất tùy ý: "Được rồi, vốn cũng không tính là thân quen gì, năm đó ngươi đến chuyển đổi ta, về sau ta lợi dụng ngươi, nhờ ngươi mới lấy được Tinh Vũ Ấn và Đại Đạo Đồ... Bây giờ, ta dùng Sinh Tử hai đạo đến trả cho ngươi!"

Tinh Nguyệt cả giận: "Ngươi muốn phân rõ ràng mọi thứ với ta?"

Tô Vũ bật cười: "Nói gì thế... Vốn là phân rất rõ ràng mà! Nhưng nếu Tinh Nguyệt đại nhân khôi phục xong vẫn còn nhớ rõ ta thì mong ngươi quan tâm nhiều hơn, Nhân Hoàng là núi dựa rất lớn đấy!"

"Hừ!" Tinh Nguyệt quay mặt đi: "Bản tọa không phục sinh, không cần ngươi trả cái gì hết!"

Tô Vũ nhún vai: "Ngươi nói thì không được tính!"

Mọi người thoáng sửng sốt, chỉ thấy Tô Vũ tiến lên, một tay nắm gáy Tinh Nguyệt: "Kê yếu như ngươi nói mà có thể tính được sao? Ta muốn trả thì sẽ trả, nói nhảm nhiều thế làm gì! Nhanh lên một chút, lề mề thêm nữa thì Tử Linh đạo hữu sẽ thành chủ nhân quy tắc thật đó!"

Tô Vũ trực tiếp đặt Tinh Nguyệt vào khu vực sinh tử giao giới, thúc giục: "Mau dung hợp căn nguyên!"

"Ta không muốn!" Tinh Nguyệt kháng cự, phẫn nộ hét: "Ta không phục sinh!"

Tô Vũ trêu chọc: "Thôi đi, nhanh lên một chút, sao lại không phục sinh? Muốn giữ lại đoạn ký ức tươi đẹp này hả? Một Tử Linh mấy chục vạn tuổi như ngươi còn muốn ăn ngọn cỏ non như ta à?"

Đám người sợ tới ngây ngẩn, có kẻ lén cấu vào đùi mình để giữ bình tĩnh, má nó, chúng ta muốn cười quá thì phải làm sao bây giờ?

Mà Tinh Nguyệt thì vô cùng phẫn nộ và biệt khuất, lại còn cảm thấy xấu hổ muốn chết!

Đúng vậy, ta không phục sinh là vì nhớ thương cái gì sao?

Không có!

Nàng thẹn quá hóa giận: "Ai thèm giữ lại cái gì, bản tọa và ngươi có ký ức nào tốt đẹp?

Tô Vũ, ngươi đừng đánh giá bản thân quá cao!"

Tô Vũ gật đầu: "Cũng đúng, hai ta đâu có ký ức gì! Chỉ là ta hút hút hút, hút rỗng ngươi mấy lần, ha ha ha..."

Lời của loài lang hổi Đến Nam vương cũng nghe không nổi nữa, vội quát: "Nhanh lên, chẳng lẽ muốn đợi người ta khôi phục tới chủ nhân quy tắc sao?"

Làm gì thế hả?

Lam Sơn Hầu cũng nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt quái dị, có đôi khi bệ hạ... ăn nói rất dâm đang!

Tô Vũ cười xòa, có điều rất nhanh hắn lại nghiêm mặt nói: "Được rồi, khôi phục đi! Ta không muốn nợ ai hết. Nợ nhiều thì sẽ không còn là tình cảm, mà sẽ thành gánh nặng!

Ai giúp ta thì ta sẽ trả lại cho kẻ đó... Không phải vì tính toán rõ ràng, chỉ là ta không muốn nợ ân tình, cuối cùng ân tình thay đổi, biến thành một loại gánh nặng, trở nên chán ghét lẫn nhau!"

"Tinh Nguyệt!"

Tô Vũ nhìn về phía Tinh Nguyệt, khẽ nói: "Ngươi khôi phục xong, nhớ kỹ ta cũng tốt, không nhớ cũng chẳng sao, chuyện này không quan trọng! Ta chỉ có một yêu cầu..."

Tinh Nguyệt trầm mặc một hỏi mới lên tiếng: "Nói đi!"

Sắc mặt Tô Vũ dần dần trịnh trọng hẳn lên!

Lúc này, bầu không khí hơi khác biệt, những người khác cũng đều đứng thẳng lưng nghiêm túc.

Chờ xem Tô Vũ muốn nói gì...

Tô Vũ im lặng hỏi lâu, bỗng nhiên nói: "Ta không thể cho ngươi Sinh Tử đạo..."

Bình Luận (0)
Comment