Sau một khắc, tử lực cường hãn bộc phát từ trên người Tinh Nguyệt, nàng khẽ quát một tiếng, toàn bộ tử lực theo một chưởng đánh tới Thiên Môn!
Trên Thiên Môn thậm chí mơ hồ hiện ra một chút ý chí thuộc về bản thân nó.
Tử Linh Chi Chủ muốn trong ngoài hợp kích, phá võ Thiên Môn ư?
Đây có lẽ là ý nghĩ của Thiên Môn.
Ngay tiếp đó, một cỗ sinh lực nông đậm đến cực hạn nghịch chuyển hết thảy tử khí, tử khí của Tinh Nguyệt vừa hiển hiện liền bị nghịch chuyển thành sinh khí, chuyện này đối với Tử Linh mà nói là một loại trọng thương!
Nhưng đối với Tinh Nguyệt, tử khí cấp tốc bị nghịch chuyển lại giúp một nửa tử khí vốn có trong nàng cấp tốc hóa thành sinh khí.
Sinh cơ trong cơ thể nàng lập tức chiếm ưu thế tuyệt đối!
Hiện tại, trong lỗ hổng thời không trường hà, một đầu lực lượng đại đạo lan tràn phóng đến, giống như đang tiếp dẫn chủ nhân của nó. Đại đạo mà Tinh Nguyệt chấp chưởng giống như cảm nhận được nàng đã khôi phục!
Tô Vũ cũng bị lực xung kích sinh tử cường hãn nãy khiến cho bay ngược ra mấy ngàn mét, phun một búng máu. Hắn khẽ nhíu mày nhìn về phía sinh tử giao giới.
Bên kia, trên thân Tinh Nguyệt bộc phát sinh cơ!
Lỗ hổng do Tử Linh Chi Chủ đào đang có lực lượng dao động đặc thù lan tràn đến, cụ thể là gì thì Tô Vũ không rõ lắm, hẳn là lực lượng đại đạo mà Tinh Nguyệt đã nắm giữ khi còn sống.
Khí tức của Tinh Nguyệt biến hóa mấy lân, trắng đen xen kế, sau đó lực lượng màu trắng lập tức đè xuống lực lượng màu đen.
Bốn phương tám hướng, một cỗ lực lượng đại đạo mang theo tính công kích đánh tới phía nàng!
Lực lượng từ Tử Linh thiên hà cũng đánh về hướng nàng!
Như thể đang ngăn cản nàng phục sinh!
Bất quá đúng vào lúc này, Tinh Vũ Ấn được Tô Vũ giao cho Tinh Nguyệt chợt bộc phát ra lực lượng cường đại, lập tức trấn áp sức công phạt của đại đạo chung quanh.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, khẽ mỉm cười.
Hình như hắn không cần phải làm cái gì, có lẽ năm đó Nhân Hoàng đã an bài xong tất cả, thứ còn thiếu chỉ là một cỗ sinh tử chỉ lực khác biệt kích thích Tinh Nguyệt khôi phục, để sinh lực vượt trên tử lực là được.
Bây giờ ký ức của Tinh Nguyệt đang dần thức tỉnh, trên mặt nàng lộ ra về thống khổ!
Tiếng kêu đau đớn trầm thấp, khí tức càng ngày càng mạnh.
Nhưng mà vẫn luôn nằm trong một giới hạn nhất định.
Ở thời không trường hà truyền đến lực hấp dẫn rất mạnh muốn tiếp nhận nàng trở về, lực lượng đại đạo của nàng cũng đang lôi kéo nàng, dường như muốn kéo nàng về từ trạng thái Tử Linh!
Tô Vũ thấy thế bèn quát: "Trở về đi!"
Tinh Nguyệt đột nhiên mở mắt nhìn hắn, sinh cơ trong mắt ngập tràn, ánh mắt không còn giống trước đó nữa mà dường như không ngừng có ký ức khôi phục, nàng gian nan gần từng chữ một: "Ký ức... của ta... đang bị xung kích..."
Tô Vũ gật đâu.
"Ta... sẽ quên ngươi..."
Tô Vũ mỉm cười: "Rất tốt!"
Ánh mắt Tinh Nguyệt lộ ra vẻ tức giận nhỏ đến mức không thể nhìn thấy: "Ngươi...
không hề... tiếc nuối chút nào sao?"
Tô Vũ cười lớn: "Chớ dát vàng lên mặt nữa, nhanh lên một chút, được không?"
Tinh Nguyệt thất vọng mất mát, thở dài một tiếng: "Vậy... ta đi đây!"
Nàng nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt hơi hơi phức tạp: "Nếu ta triệt để khôi phục... chỉ SỢ... ta sẽ tới thượng du!"
Tô Vũ khẽ nhíu mày.
Sắc mặt Tinh Nguyệt rất mâu thuẫn, ký ức kịch liệt đang cuốn tới, nàng biết mình sắp không chịu nổi, vội nói: "Ca ca của ta đang ở thượng du... rất nguy hiểm! Hình như y thụ thương! Ta... Ta nhất định phải đi... Ta chấp chưởng lực lượng chữa trị, am hiểu Sinh đạo, ở đây ta chỉ có thể bảo trì trạng thái Thiên Tôn, ta tới thượng du thì có thể khôi phục thành chủ nhân quy tắc!"
Ký ức liên quan tới Tử Linh của Tinh Nguyệt tiếp tục bị xung kích!
Nàng không thể không nhanh chóng gia tốc, trực tiếp dùng ý chí lực truyền âm, "Ngươi nói ta thích trồng hoa... Dạy Thời Gian Sư trồng rất nhiều hoa... Kỳ thật đó không phải trồng hoa... mà là một loại vận dụng sinh cơ...
" thượng du, những người khác e là đều bị thương, ca ca ta một mực không trở lại, chỉ sợ là không thể trở về vào lúc này... Cho nên, ta nhất định phải đi trị liệu cho họ, cũng có thể ngăn cản thời gian dài hơn... Không phải là ta bỏ đi... ta chỉ hi vọng có thể kéo dài lâu hơn... Tô Vũ... ngươi phải mau cường đại... Nếu không khi bọn hắn trở về... Ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nữa!"
Tô Vũ mở miệng: "Ngươi muốn đi tham dự đại chiến chủ nhân quy tắc sao?"
Tới thượng du!
Nơi đó là đại chiến của chủ nhân quy tắc, còn không phải chỉ có một hai vị mà là mấy chục cho đến trên trăm!
Hắn vốn chỉ nghĩ Tinh Nguyệt khôi phục là đủ rồi, dù không nhớ rõ cái gì thì cũng chẳng sao.
Nàng ở lại vạn giới này thì ít nhất bảo đảm sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu nàng đến thượng du thì lúc nào cũng có thể vẫn lạc.
Biển ý chí của Tinh Nguyệt không ngừng oanh minh, vô số ký ức đánh thẳng tới, giọng nói của nàng cực kỳ gấp rút, ý chí lực cũng dồn dập hết cả lên: "Ta là trị liệu sư, ta nhất định phải đi giúp họ khôi phục! Quá nhiều năm rồi, chỉ sợ thương thế của họ đều không nhẹ..."
Tô Vũ bỗng nhiên cười, trêu chọc: "Trị liệu sư như ngươi lại tự chữa cho mình tới chết, này có tính là lang băm không?"
Tinh Nguyệt vốn còn tưởng hắn sẽ an ủi gì đó, nghe xong lời này nàng lập tức nhịn không được, cả giận nói: "Ngươi nghe ta nói chưa? Ta không phải lang băm, ta chết chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta bị người nhằm vào, rất nheieuf cường giả e ngại ta nắm giữ Sinh Mệnh đạo... Khụ khụ khu..."
Nàng kịch liệt ho khan, trong lòng vô cùng tức giận.
Thứ mà Tô Vũ chú ý vĩnh viễn cũng không giống người khác!
Tinh Nguyệt cấp tốc quay đầu nhìn về phía sau, vội vàng nói: "Ta nhất định phải đi, bây giờ ta đi thì còn có thể tiếp dẫn rất nhiều sinh lực, nếu trễ hơn ta chỉ sợ rất khó mượn cơ hội để rời khỏi nơi đây. Ta phải mượn lực lượng vừa khôi phục này, dùng Tinh Vũ Ấn đề trấn áp dao động, sau đó lao tới thượng du.."
Nàng muốn đến thượng du tham chiến!
Tô Vũ không nói gì thêm, Nhân Hoàng... có lẽ là ca ca của nàng.
Vạn giới này không phải ca ca cứu muội muội thì sẽ là muội muội cứu ca ca, quả nhiên làm con một vẫn là tốt nhất, huynh đệ tỷ muội nhiều thì phải một mực đi cứu, thật đáng thương! Thế nhưng Tô Vũ chợt ngẫm lại, có muội muội để mà cứu thì hình như cũng không tệ cho lắm.
Bấy giò, Tô Vũ mới biết lực lượng tiếp dẫn trong thời không trường hà là cái gì, hóa ra lại là sinh lực!
Sinh Mệnh đạo!
Điều này khá thú vị, hình như Tiên Hoàng cũng nắm giữ đại đạo cùng loại này, bất quá có vẻ không giống nhau lắm.
Tinh Nguyệt nói năm đó nàng bị người ta cố ý nhắm vào.
Cho nên nàng bị ám sát sao?
Khi đó, có lẽ ca ca nàng còn chưa trổ thành Nhân Hoàng, mà mới chỉ là Nhân Chủ nhỉ?
Từng suy nghĩ lấp lóe, Tô Vũ cất tiếng: "Ngươi cần đi ngay à?"
"Phải... Ta không có cách nào lưu lại, nếu bỏ qua cơ hội lần này, ta sẽ không thể tới thượng du được nữa, họ sẽ trở về rất nhanh, mà khi đó có lẽ là bại lui. Tới lúc ấy sẽ là kiếp nạn của vạn giới, cũng là kiếp nạn của ngươi.."
Một khi Nhân Hoàng tan tác quay về, Tô Vũ và Nhân tộc cũng sẽ xui xẻo.
Đạo lý này chắc chắn sẽ không sai.
Nhưng Tô Vũ vẫn không nhịn được nói: "Đừng đề cập ta vào, ngươi là vì đi cứu ca ca, nghe lời này sao lại có cảm giác như là vì cứu ta thế? Ngươi tự muốn thượng du mà, ta vô tội lắm đó!"
Tinh Nguyệt thấy lòng quá mệt mỏi, lúc này, vô số ký ức bắt đầu khôi phục, xung kích toàn bộ biển ý chí của nàng.
Một lát sau, Tinh Nguyệt đau đớn hét lên.
Âm ẩm!
Khí tức đặc biệt triển lộ ra.
Tử khí trên người nàng cơ hồ đã triệt để tiêu tán, nàng nhìn Tô Vũ, ánh mắt hơi mềm đi, kèm chút lạ lãm và chần chờ mà nhìn hắn.
Tô Vũ cũng nhìn về phía nàng, cười khẽ: "Xin chào, Tinh Nguyệt!"
Tinh Nguyệt như nghĩ tới điều gì đó, nhưng dường như cũng chẳng nhớ rõ, nàng khẽ nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía lỗ hổng trên thời không trường hà. Nàng cảm Tinh Vũ Ấn trong tay, lần này Tinh Vũ Ấn tràn lan ra quang huy rất khác biệt, nàng trực tiếp bước về phía lỗ hổng, không hề quay đầu lại!
Tinh Nguyệt cường đại mang theo Tinh Vũ Ấn, hẳu như không có bất kỳ khó khăn nào đã có thể bước vào lỗ hổng. Có điều nàng chợt quay đầu lại nhìn Tô Vũ, ánh mắt hơi có phần thanh lãnh, thanh âm cũng xuất hiện biến hóa, cực kỳ hờ hững lãnh đạm: "Ta vẫn nhớ rõ ngươi, Tô Vũ! Tuy ta đã từng cứu ngươi, bất quá những gì ngươi nợ ta thì lần này ngươi đã trả sạch, ngươi và ta đã không còn ai nợ ai!"
Tô Vũ tươi cười gật đầu: "Đương nhiên!"
Tinh Nguyệt hờ hững nhìn hắn, lúc này, dưới chân nàng hiện ra Sinh đạo, nàng bước vào thời không trường hà, cách sinh tử giao giới mà quay đầu nhìn hắn, thanh âm mơ hồ truyền đến: "Ngươi rất có thiên phú, bất quá, so với một số người thì ngươi chưa hẳn đã mạnh hơn, tự giải quyết cho tốt đi!"
Dứt lời, thân ảnh của nàng từ từ biến mất, sinh cơ kịch liệt bộc phát ra từ bên trong thời không trường hà.
Tự giải quyết cho tốt ư?
Tô Vũ bĩu môi, nữ nhân thật vô tình, trước đó còn là vẻ lưu luyến không nỡ, trong chớp mắt quả nhiên liền biến thành người khác.
Hắn khẽ cười, thôi vậy, thay đổi thì cứ thay đổi đi!
Rất tốt!
Như vậy, lần này phục sinh ngươi xong thì ta không còn nợ gì ngươi nữa.