Tô Vũ mỉm cười không nói gì, giương tay vỏ một cái, bắt khối băng vào trong tay, hắn thử tra xét rõ ràng một chút rồi nói: "Băng Phong đạo khá thú vị, dưới tình huống bình thường rất khó đánh vỡ, có thể xem như thủ đoạn tốt để bảo mệnh!"
Dứt lời, trong tay hắn toát ra hỏa diễm đặc thù khác xa với hỏa diễm thông thường, hơi có cảm giác rét lạnh thấu xương.
Hỏa diễm bốc lên, khối băng dần dân nứt ra từng chút một.
Một lát sau, một quả cầu ánh sáng hiện ra, sau một khắc, Tuyết Lan tướng quân ngưng tụ thành hình người, nhìn thấy Tô Vũ thì nàng rất kinh ngạc.
Tại sao Tô Vũ lại ở đây?
Vậy ta đang ở đâu?
Nàng nhìn quét qua bốn phía, trong lòng kinh ngạc vô cùng, ở đâu ra nhiều cường giả như vậy, còn nữa, đám người tự bạo lần trước vậy mà lại đều còn sống!
Tô Vũ không cho nàng cơ hội mở miệng, đạm mạc nói: "Cự Phủ tiền bối câu ta giải phong cho ngươi, giúp ngươi khôi phục nhục thân, về sau ngươi cứ đi theo Cự Phủ tiền bối là được. Cự Phủ tiền bối sẽ hiệu lực cho ta!"
Tuyết Lan kinh ngạc, Cự Phủ Hầu hơi xấu hổ, vội nói: "Không có không có, đều là nhờ Vũ Hoàng rộng lượng!"
Tô Vũ khoát tay: "Được rồi, việc nhỏ thôi! Chút nữa ta sẽ dẫn dắt Hoang Thiên Thú đạo giúp mọi người khôi phục nhục thân. Tuyết Lan, ngươi cũng khôi phục luôn đi!"
Dù Tuyết Lan còn ôm một bụng nghỉ hoặc, nhưng cũng nhạy cảm nhận ra hiện tại không phải phải cơ hội tốt để dò hỏi mọi chuyện.
Rốt cuộc nơi đây là đâu?
Nhân cảnh ư?
Nhân cảnh là như vậy à?
Nàng có cảm giác không quá giống, nhưng nếu không phải Nhân cảnh thì đây là nơi nào?
Quá nhiều cường giả!
Lần trước nàng từng trò chuyện với Anh Vũ bọn họ, nhưng không nghe nói Nhân tộc có nhiều cường giả đến vậy, còn nữa, nàng đã tự phong ấn bao lâu?
Vì sao nàng cảm thấy những người tự bạo lần trước đều cường đại hơn rất nhiều?
Trăm năm?
Hay ngàn năm?
Trong lúc nhất thời, Tuyết Lan cảm thấy mình bị mất khái niệm thời gian, cũng không biết từ lúc mình phong bế tới giờ đã trôi qua bao lâu rồi nữa.
Tô Vũ đi tới lỗ hổng đào từ thời không trường hà.
Từ nơi này hắn có thể dẫn dắt ra Hoang Thiên Thú đạo.
Hoang Thiên Thú đạo bị Văn vương phong ấn, về sau, Tô Vũ đã giao cho Đại Tân vương, hiện tại nó lại trở thành trạng thái vô chủ.
Hắn cũng muốn xem thử Tinh Nguyệt lưu lại cho mình cái gì.
Trong tay Tô Vũ hiện ra một giọt máu, đó là huyết dịch của Hoang Thiên Thú mà trước đó hắn đã lưu lại. Lúc này, hắn kích phát huyết dịch, một cỗ lực lượng hiện ra, đại đạo cũng theo đó mà xuất hiện.
Bây giờ Tô Vũ đã lý giải cảm ngộ đại đạo càng nhiều, dù là Hoang Thiên Thú đại đạo không nằm ở đây nhưng hắn muốn dẫn dắt tới cũng rất dễ dàng.
Một lát sau, Tô Vũ lại mở Thiên Môn, hắn trông thấy một đầu đại đạo lan tràn kéo đến!
Rất nhanh, lực lượng đại đạo thông qua lỗ hổng mà chui xuống.
Tô Vũ giương tay vô một cái, xé rách hư không rồi bước vào thời không trường hà.
Không bao lâu sau, hắn đã thấy được nhánh đạo Hoang Thiên Thú.
Tô Vũ bước vào nhánh sông, khi hắn vừa tiến vào, đầu tiên xuất hiện một cỗ lực cần, bất quá rất nhanh lại biến mất. Tô Vũ cảm ngộ một lúc liền nhận ra, tuy lực lượng Sinh Tử đại đạo của mình phong ấn nhưng nơi này cũng không có hiệu quả ngăn cản gì, những người khác muốn xâm nhập thì sẽ rất phiền phức.
Có điều thứ làm hắn khó hiểu hơn cả chính là sinh cơ trong đây rất nồng đậm, lực lượng thân thể cũng cực kỳ đồi dào.
"Sao lại vậy?"
Cổ quái!
Dù Tinh Nguyệt chấp chưởng Sinh mệnh đại đạo thì nàng cũng chỉ vừa mới khôi phục, nàng lấy đâu ra nhiều lực lượng thân thể và sinh cơ chỉ lực như vậy?
Mà còn không phải là chủng loại hoang dại, lực lượng này đều đã được thuần phục, được nuôi dưỡng!
Thật khó hiểu!
"Chẳng lẽ là do lúc trước lưu lại sao?"
Tô Vũ chỉ có thể suy đoán như thế, hắn không nghĩ nổi tới chuyện Tinh Nguyệt lại chạy đi tìm Bách Chiến để rút ra sinh cơ cùng lực lượng thân thể của đám người kia.
Tô Vũ bật cười, cũng tốt!
Hiện tại hắn rất cần lực lượng thân thể, hắn còn đang lo Hoang Thiên Thú đạo sẽ không đủ cho tất cả mọi người, hiện tại thì dư sức rồi.
Sinh cơ chỉ lực cũng rất tốt, có thể chữa thương, có thể làm cường đại nhục thân, có thể cường hóa sinh cơ, cũng có thể khôi phục thọ nguyên... Có lẽ Tinh Nguyệt có ý muốn giúp hắn khôi phục thọ nguyên, nhưng hắn lại không quá cần!
Tô Vũ cảm thấy nếu mình có thể tăng lên, trong vòng mười năm tất nhiên sẽ có đột phát Khi đó tự khắc hắn sẽ khôi phục thọ nguyên.
Nếu không cách nào tăng lên, mười năm sau... đại khái chẳng cần lâu như vậy, khi đó có lẽ hắn đã chết, thứ như thọ nguyên gì đó chẳng hề quan trọng, mười năm đã dư xài rồi!
Thậm chí ba năm cũng đủ xài!
"Huống chi, một khi Sinh mệnh đại đạo của ta cường đại, tự nhiên cũng có thể bổ sung thọ nguyên!"
Thọ nguyên là đô tốt, hẳn vài lão gia hỏa sẽ rất cần.
Dù sao tiếp cận cực hạn thọ nguyên thì sẽ dẫn đến chuyện trạng thái tụt giảm!
"Cự Phủ, Tam Nguyệt, Hỏa Vân... Những người này đều tương đối lớn tuổi, hấp thu một chút sinh cơ sẽ có thể khôi phục càng tốt hơn, đạt tới được trạng thái đỉnh phong!"
Mà đám Nam vương vừa phục sinh cũng cần, bởi vì phục sinh xong thì sinh cơ chỉ lực của họ không thể tràn đây.
Rất tốt!
Tô Vũ lộ ra tiếu dung, Tinh Nguyệt lưu lại những lực lượng này đều là thứ mà hắn cân, vừa vặn bớt đi rất nhiều phiền phức giúp hắn.
"Xem ra ký ức của nàng ta khôi phục rất nhiều.."
Tô Vũ cười tủm tỉm nghĩ về vị quân chủ hay thẹn quá hóa giận đó, có điều trong lòng cũng có điểm nghi hoặc.
Tinh Nguyệt sống mấy chục vạn năm, làm Tử Linh cũng vô số thời gian, nàng thật sự có thể nhớ kỹ mấy năm gần đây ư?
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì... đại khái cũng có thể.
Không có cách nào cả, nàng tự ủ mình làm trạch nữ mấy chục vạn năm, hình như chỉ ngày ngày trồng hoa trồng cỏ, khi còn sống có lẽ cũng là trạng thái này. Loại trạch nữ như thế ngươi không thể đoán ra trong trí nhớ của nàng ngoại trừ hoa cô thì còn có gì khác.
"Trạch đến đáng sợ!"
Tô Vũ lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, sau một khắc, hắn khẽ quát một tiếng rồi bỗng nhiên tung ra một quyền trực tiếp đánh cho Hoang Thiên Thú đại đạo rung động kịch liệt!
Tô Vũ muốn bổ đại đạo này ra, khiến tất cả lực lượng tiết ra ngoài!
Các đại đạo khác hoặc là đã có chủ hoặc là đã có người dung hợp, nếu như hắn cường công thì sẽ phải tử chiến.
Đại đạo này thì Tô Vũ lại nắm rõ ràng, hoàn toàn không có ai chưởng khống, đánh nát thì cũng chẳng ai thèm quan tâm.