Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3228 - Chương 3228: Mục Đích Của Cự Phủ Hầu.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3228: Mục Đích Của Cự Phủ Hầu.
 

Thiên Uyên giới vực.

Khi Tam Nguyệt và Cự Phủ tiến vào thì đều sững sờ.

Đây là Thiên Uyên giới vực thật sao?

Đây rõ ràng là thánh địa tu luyện!

Quả nhiên, điều mà hai chúng ta nghĩ tới đều chỉ là đánh rắm. Tam Nguyệt còn thấy xa xa có một tòa Trúc Sơn mọc đầy cây trúc xanh mơn mổn, phía trên có rất đông Thực Thiết Thú đang nằm ăn ăn ăn, hát hát hát, ngủ ngủ ngủ!

Bọn họ sống còn sung sướng thoải mái hơn lão nhiều.

Trong giới vực nguyên khí đồi dào, sơn thanh thủy tú, chim hót hoa nở!

Ngay cả quy tắc chỉ lực cũng tràn đây.

Chúng ta cứ nghĩ các ngươi phải trải qua thời gian khổ cực, khá lắm, các ngươi mới là những kê thật sự có cuộc sống thần tiên!

Quá dễ chịu!

Cự Phủ nhìn chung quanh, âm thầm bĩu môi, đậu xanh, thật là thoải mái!

Nơi này dễ chịu hơn Nhân cảnh nhiều.

Ai nói Tô Vũ sống rất thảm?

Vô nghĩa!

Tam Nguyệt nhớ lại mục đích của mình, vội nói: "Bệ hạ, ta nhớ tới một chuyện, lần này chúng ta hạ giới thật ra là do cường giả vạn tộc ngầm thừa nhận, họ hi vọng chúng ta mang đám Thiên Cổ lên, cho nên mới cho ta và Lôi Bạo có cơ hội xuống đây"

"Cự Trúc Hầu bị sung làm con tin rồi sao?"

Tam Nguyệt gật đầu: "Phải, tộc nhân của chúng ta ở thượng giới đều bị xem như con tin"

Tô Vũ nói: "Vậy thì cứ mang lão đi thôi! Ngài không mang đi thì Lôi Bạo cũng sẽ đem lão lên! Hiện tại Bách Chiến chỉ ước gì thượng giới đại chiến, vạn tộc thì lo lắng hạ giới xảy ra chuyện nên mới muốn đưa người lên đó, cũng có thể thấy rõ không có lòng muốn tham chiến hạ giới"

Tam Nguyệt cũng hiểu, rất nhanh lão lại nói: "Đúng rồi, thượng giới cũng có một chút biến cố, khu vực Hỗn Độn Sơn bỗng nhiên xuất hiện hai vị cường giả đỉnh cấp, một con hổ tám cánh và một con rồng đứt đuôi.."

Ánh mắt mọi người đông loạt trở nên dị dạng.

Phì Cầu khẽ lâu bầu: "Con hổ kia thế mà chạy lên đó rồi à? Nó sẽ không bán đứng chúng ta chứ? Cả con rồng kia cũng chạy lên theo sao, chúng ta đánh gãy đuôi của nó, nó có trả thù chúng ta không nhỉ?"

Tam Nguyệt và Cự Phủ giật mình, đậu má!

Hóa ra hai vị kia có quan hệ với các ngươi à?

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Bát Dực Hổ đại khái sẽ không dám, Hỗn Độn Long thì khó mà nói... Bất quá, chưa chắc nó đã dám, hẳn là nó nghe được thanh âm của Văn vương, cứ mặc kệ nó đi, dù nó dám bán đứng chúng ta thì có sao? Vạn tộc sẽ tin à? Chỉ cần trong song phương có một bên không tin thì sẽ chẳng sao hết! Lần trước ta tổn thất nặng nề, đâu phải chúng không nhìn thấy, lời của một con Hỗn Độn thú mà họ lại tin tưởng được sao?"

So với Hỗn Độn nhất tộc, tối thiểu thì Tô Vũ cảm thấy cũng không tính là uy hiếp gì quá lớn.

Tam Nguyệt khẽ gật đầu, chợt nghĩ tới điều gì đó, lão bỗng nhiên lấy ra một khối băng lớn, vội vàng nói: "Đây là Tuyết Lan tướng quân, làm sao bây giờ?"

Tô Vũ hơi bất ngờ: "Sao nàng ta lại ở chỗ ngài?"

Lần trước Tuyết Lan nổ nhục thân, Tô Vũ cũng đã thấy được, không phải nàng chủ động tự bạo mà là đối thủ tự bạo nên bức bách nàng võ vụn, khi đó một cỗ lực lượng đóng băng ngay lập tức đã phong ấn nàng.

Đây coi như là một loại bảo vệ, Tô Vũ quét qua liền biết phong ấn này không yếu, Thiên Tôn thông thường cũng khó mà đánh vỡ.

Làm sao lại rơi vào tay Tam Nguyệt rồi?

Tô Vũ còn tưởng rằng nàng ta đã bị Hỗn Độn nhất tộc mang đi.

Tam Nguyệt giải thích sơ lược, Cự Phủ hơi chân chờ nhưng vẫn nói: "Tuyết Lan là đích nữ của Tuyết vương, Tuyết vương chưa chắc đã vẫn lạc, cứu Tuyết Lan thì có lẽ sẽ hữu dụng! Mà Tuyết Lan cũng không tính là người xấu..."

Lần trước, gã cùng mấy vị cường giả bị tóm cùng một chỗ.

Kết quả, đảm Nam Khê đều đi theo Bách Chiến, hiện tại gã đứng về phía Tô Vũ mà Tuyết Lan thì đã bị phong ấn.

Tô Vũ cười khẽ: "Nàng ta không biết nghe lời!"

Cự Phủ ngượng ngùng nói: "Nàng... dù sao nàng cũng không quá thân quen với Vũ Hoàng, tự bạo thì chính là phải chết, ta cảm thấy có lẽ là bởi vì chưa quen, quen thì khác rồi!"

Tô Vũ không cho là đúng, có điều vẫn nhẹ nhàng phân tích: "Cũng đúng! Bất quá Cự Phủ tiền bối, ta hỏi ngài nhé, thuở Thượng Cổ nếu ngài ở dưới trướng Võ vương, về sau lại bị điều đến chỗ Văn vương, khi đại chiến xảy ra, ở trên chiến trường ngài có dám trái lệnh Văn vương không?"

Tô Vũ đạm mạc nói: "Đây không phải là vấn đề quen hay không quen. Ta là chủ, họ là binh! Ta là Nhân Chủ thời đại này, mạng của họ còn do ta cứu, ta dẫn họ lên chiến trường vậy thì kỷ luật phải thật nghiêm minh! Ta bảo họ công kích, trở thành đội cảm tử thì họ cũng phải tuân theo! Chỉ đơn giản như vậy thôi!"

"Đó là quân lệnh chứ không phải quan hệ giữa người với người, Cự Phủ tiền bối hiểu ý của ta chứ?"

Tô Vũ nhìn quanh một vòng, chỉ vào đám Thiên Hỏa rồi thản nhiên nói: "Ngày bình thường, vui cười giận mắng đều có thể tùy ý! Lên chiến trường, tất cả đều là quân nhân, là binh sĩ! Ta là chủ tướng, trên chiến trường chỉ có thể nghe lệnh ta!"

"Ta nói tự bạo thì toàn bộ đều phải tự bạo, tin được thì làm, không tin được thì khôi cần làm. Có điều ai không làm chính là kẻ chống lại quân lệnh!"

Mọi người đều tỏ ra nghiêm nghị.

Đại Tần vương tiếp lời: "Đó là chuyện đương nhiên, trên chiến trường yêu cầu kỷ luật nghiêm minh, bất kể là thời kỳ nào đều phải làm được điều này! Trên chiến trường không có tình cảm, không có quyền lựa chọn nhiệm vụ, ngươi muốn lên thì lên, không thể lên cũng phải lên! Bây giờ vẫn là thời gian chiến tranh, chế độ quân đội là điều rất cần thiết, không liên quan gì tới thực lực hết!"

Cự Phủ Hầu tô ra xấu hổ.

Tô Vũ nhìn về phía Cự Phủ, cười nói: "Bất quá... Cự Phủ tiền bối vạn dặm xa xôi tìm tới chỗ ta, dẫu ngài biết thực lực của ta giảm đi nhiều nhưng vẫn quyết tâm đến giúp, như vậy ta có thể nể mặt tiền bối!"

Tô Vũ nói: "Chuyện Tuyết vương cảm tạ gì đó thì không cần! Ta không quan tâm những thứ này!"

"Cự Phủ tiền bối, nếu Tuyết Lan được cứu, được giải phong thì đều tính ở trên đầu tiền bối đi!"

Cự Phủ hơi xấu hổ: "Chuyện này.. "

Tô Vũ giơ tay ngắt lời: "Tiền bối không cần nói nhiều, ngài nói có cứu hay không là được! Không cứu thì trước tiên cứ đóng băng, về sau tìm cơ hội ném ra bên ngoài, một mực để ở đây cũng không hay! Nếu không thì tiền bối tự mình mang theo cục băng đó đi"

Cự Phủ càng thêm bất đắc dĩ, tính cho ta sao?

Ta... Ta và Tuyết Lan không tính là thân quen.

Thế nhưng nếu tính qua cho ta, vậy có phải là ta lại thiếu nợ một mạng rồi?

Phiền phức quá!

Gã nhìn thoáng qua Tuyết Lan còn bị đóng băng.

Tô Vũ lại nói: "Lần này là cơ hội tốt để khôi phục, ta muốn nghiền nát Hoang Thiên Thú đạo, phân phát lực lượng thân thể cho mọi người, nếu như nàng ta không biết điều, muốn khôi phục nhục thân thì hãy đi tìm Bách Chiến, bằng không chắc chắn sẽ rất khó khăn!"

Đúng vậy, Cự Phủ đã hiểu rõ.

Thân thể Tuyết Lan cũng bị nổ tung, bây giờ mà không tranh thủ nhân cơ hội khôi phục thì về sau sẽ rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, Cự Phủ bèn lên tiếng: "Vậy thì xin nhờ Vũ Hoàng cứu nàng, mặc dù ta và Tuyết Lan không quá thân quen, nhưng Tuyết vương thì... rất đẹp!"

Mọi người bị một câu bất thình lình của gã làm cho ngây ngẩn cả người.

Ý gì vậy?

Chúng ta cứ tưởng ngài có ý gì với Tuyết Lan, hóa ra không phải, mẹ nó, ngài có ý đồ với mẹ của Tuyết Lan ư?

Ở bên cạnh, Hỏa Vân Hầu nhịn không nổi bèn chen vào: "Cự Phủ, Tuyết vương đại nhân mà ngài cũng dám dây dưa à?"

Y nhe răng trợn mắt: "Tuyết vương và Võ vương... hình như có vài tin đồn đúng không?"

Cự Phủ quát lớn: "Nói nhảm! Dù Võ vương có tâm tư thì Tuyết vương cũng sẽ không động lòng, Tuyết vương là nữ nhân băng thanh ngọc khiết!"

Đậu xanh!

Mọi người điên cuồng mắng thầm trong bụng, cái tin bát quái gì thế này?

Sao lại dính cả Võ vương vào rồi?

Thiên Diệt tò mò, ngây ngốc hỏi: "Tuyết Lan không phải là nữ nhi của Võ vương đó chứ?"

"Đánh rắm!"

Cự Phủ lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, Tuyết Lan là nữ nhi mà Tuyết vương sinh khi còn chưa thành vương, ta biết rõ cha của Tuyết Lan, cũng từng gặp qua mấy lần, đương nhiên là cổ xưa lắm rồi, có lẽ Hỏa Vân biết đấy"

Hỏa Vân Hầu gật gật đâu, thật sự là y có quen biết, nhưng y vẫn không nhịn được nói:

"Hắn chết hơi sớm, Tuyết Lan được sinh sau khi hắn chết hơn 30 năm"

Ánh mắt mọi người càng thêm dị dạng, tin bát quái siêu lớn!

Cự Phủ vội phản bác: "Nói nhảm, năm đó còn đang ở trong đại chiến, Tuyết vương đóng băng quá trình hoài thai, ngươi cũng đâu phải là không biết, sao chỉ nói một nửa tin tức? Hỏa Vân, ngươi cố ý gây mâu thuẫn đúng không?"

Đối với cường giả mà nói, ai quy định năm nào mang thai thì năm đó phải sinh? Khi không muốn sinh thì cứ phong ấn, sau đó muốn sinh thì sinh thôi!

Gã giải thích vài câu, mọi người xem như hiểu rõ, nhao nhao gật đầu.

Không ai nói thêm gì nữa.

Nhưng mọi ánh mắt vẫn còn rất hóng hớt.

Không phải là Cự Phủ Hầu thật sự có ý với Tuyết vương đó chứ?

Gia hỏa này quả là thâm tàng bất lộ!

Khó trách gã nhiệt tình muốn giúp Tuyết Lan giải phong, hóa ra là vì muốn làm cha của người ta!

Bình Luận (0)
Comment