Cùng lúc ấy, trong thời không trường hà.
Tinh Nguyệt phá cảnh, thực lực mạnh thêm ba phần, nàng tiếp tục tiến lên bởi vì nàng không biết ca ca của mình ở đâu, nhưng nàng cảm thấy có lẽ đã sắp gặp được.
Quá lâu rồi!
Từ khi hóa thành Tử Linh, thực lực bị phong bế, ký ức trăm không còn một, bây giờ họ mới có thể gặp lại.
Tinh Nguyệt cực kỳ kích động đồng thời cũng rất lo lắng.
Trong nháy mắt khi vừa phục sinh, huyết mạch cảm ứng, bản thể của ca ca có lẽ đã bị thương rất nặng, không biết những năm này y đã vượt qua thế nào?
Còn nữa, năm đó Văn Ngọc gặp phải cái gì?
Tại sao nàng lại đột nhiên biến mất rồi lâm vào hiểm cảnh, dẫn đến mấy vị Văn vương đều rời đi theo, sau đó khiến cho vạn giới rơi vào trong biển lửa?
Văn Ngọc chính là Thời Gian Sư.
Cũng là bạn thân của Tinh Nguyệt.
Thực ra Văn Ngọc còn nhỏ tuổi hơn nàng, hai người quen biết nhau rất nhiều năm, trước khi chư thiên nhất thống đã thường xuyên cùng nhau chơi đùa. Về sau Tinh Nguyệt vẫn lạc, đánh mất ký ức, Văn Ngọc ra sao thì nàng cũng không quá rõ ràng.
Nhưng dù nàng hóa thành Tử Linh thì cũng biết một chút sự tình liên quan tới Thời Gian Sư, Tô Vũ là truyền thừa của Thời Gian Sư, nói cách khác, Tô Vũ có thể xem như truyền nhân của Văn Ngọc.
Thầm nghĩ những chuyện này, Tinh Nguyệt tiếp tục tiến lên.
Nàng là trị liệu sư, lúc này nếu có thể tìm được Nhân Hoàng rồi cứu trợ những người dưới trướng y thì sẽ tranh thủ thêm được chút thời gian cho Tô Vũ. Nếu không, một khi trở về quá sớm, tất cả đều là chủ nhân quy tắc mà đám Tô Vũ vẫn chưa trưởng thành thì sao có thể địch nổi trên trăm vị chủ nhân quy tắc của vạn tộc?
Nàng đi về phía trước, cố sức trấn áp mà lòng lại hơi tuyệt vọng, sao vẫn còn chưa tới?
Tinh Vũ Ấn đã hao tổn sạch sẽ năng lượng!
Nếu không có đại ấn này thì nàng căn bản không có cách nào đi tới được đây.
Nhưng đến bây giờ, năng lượng của đại ấn cũng đã hao tổn sạch sẽ, Tinh Nguyệt chỉ có thể không ngừng rút ra sinh mệnh lực tiến hành trải đường, tiếp tục tiến lên, nếu không nàng sẽ chẳng thể đi đến cuối cùng.
Nàng là trị liệu sư, thủ đoạn khác hiển nhiên không nhiều.
Tinh Nguyệt đang nghĩ nếu Tô Vũ đến đây thì hắn nhất định sẽ có rất nhiều biện pháp, tên kia lúc nào cũng có đủ loại thủ đoạn thiên kì bách quái, cái nào cũng biết.
"Nếu còn không tìm thấy thì ta sẽ bị cuốn về hạ du!"
"Cuốn về còn chưa nói, có lẽ ta còn trọng thương, bị phong ấn, thậm chí là vẫn lạc, như thế thì lần này phục sinh liền uổng công rồi!"
Mà một khi nàng vẫn lạc ở đây thì Sinh Tử đại đạo của Tô Vũ đều sẽ đứt gãy.
Từng suy nghĩ lấp lóe, Tinh Nguyệt đã có phần mỏi mệt tuyệt vọng, vẫn chưa tới sao?
Ta đã vượt qua khu vực mà ca ca phong ấn, vì sao còn chưa tới nữa?
Rốt cuộc họ đang ở nơi nào?
Lời Tô Vũ nói có đáng tin không?
Tô Vũ bảo Nhân Hoàng đang ở thượng du, nhưng đó chỉ là lời từ phía hắn, liệu những lời ấy có đáng tin không?
Có khi nào bọn họ căn bản không hề ở thượng du?
Khi Tinh Nguyệt đang mỏi mệt không chịu nổi, chợt có tiếng quát khẽ vang lên: "Người đến là ai?"
Tinh Nguyệt kinh hï!
Có người!
Nàng ngẩng đầu nhìn về nơi xa, ở đó có từng đầu lực lượng đại đạo đứng lặng, thời không trường hà cũng xuất hiện một chút biến hóa, bị đông cứng thậm chí là trở thành lục địa!
Tinh Nguyệt lập tức minh ngộ!
Đông cứng thời không trường hà, làm chậm lại thời gian quay về vạn giới, thì ra những năm qua họ vẫn luôn chiến đấu như thế.
Phong tỏa thời không trường hà khiến người khác không có cách nào trở về.
Nàng còn đang nghĩ ngợi, phút chốc đã có ba đạo khí tức vô cùng cường đại bay lên, nơi này chính là hậu phương, và cũng là phòng tuyến ngăn chặn!
Phòng ngừa người từ hậu phương tới, cũng đề phòng có kẻ lâm trận bỏ chạy!
Là ai vậy?
Tinh Nguyệt chấn động, chủ nhân của ba cột sáng nọ cũng rất chấn động.
Người ở hậu phương thế mà có thể đến được!
Nói như vậy, nơi đây cách vạn giới có lẽ không còn quá xa, nếu tiếp tục như thế thì chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ triệt để hợp nhất với vạn giới, không thể cô lập thêm được lâu nữa. Tới lúc đó, dù họ có phong kín thì cũng chỉ vô dụng!
Bởi vì người ở trong thời không trường hà có thể tùy ý xé rách để rời đi.
Hiện tại họ không có cách nào tùy ý làm bậy.
Nơi này không đồng nhất thời gian và không gian với vạn giới, ngươi xé rách trường hà rồi rơi xuống ở đâu thì không một ai rõ ràng, đại khái là sẽ rơi vào Hỗn Độn vô tận, triệt để mất tích hoặc là vẫn lạc.
Song phương đều đang giằng co!
Chỉ giây lát, ba đại cường giả đã giáng lâm, hai nam một nữ, dáng vẻ cả ba đều rất già nua.
Trước kia có lẽ họ cũng từng là người trẻ tuổi.
Nhưng ác chiến quá nhiều năm, họ đã vô lực bảo trì tuổi tác, sinh mệnh lực và quy tắc chỉ lực đều đang tiêu hao, cho nên tam đại cường giả đỉnh cấp đều trông có vẻ già cỗi.
Ba người nhìn về phía Tinh Nguyệt, thoáng nhíu mày.
Trong đó, một vị nam tử có mái tóc dài màu xanh nhìn chằm chằm Tinh Nguyệt, ông cảm thấy hơi quen mắt thế nhưng nhất thời lại không nhớ ra được đối phương là ai.
Quá xa xưa rồi!
Tinh Nguyệt vẫn lạc quá lâu, lâu đến mức kỳ thật một số Nhân vương cũng không nhận ra nàng. Tinh Nguyệt quen thuộc nhất vẫn là nhóm cường giả theo Nhân Hoàng từ thuở quật khởi ban đầu.
Bấy giờ Tinh Nguyệt cũng nhìn về phía ba người kia, hai vị trong đó nàng không quá quen thuộc, không nhận biết, nhưng nàng liếc mắt liền nhận ra lão nhân tóc xanh, ánh mắt nàng hơi hơi phức tạp, hỏi lâu sau mới mở miệng: "Huyền Thiên tướng quân!"
Xưng hô xa xưa biết bao!
Huyền Thiên tướng quân!
Lão nhân tóc xanh chợt hoảng hốt, rất nhiều ký ức ùa về.
Ông nhớ tới sự tình của rất nhiều rất nhiều năm về trước, ngày đó, ông từng gặp một thiếu nữ, nàng trốn ở sau lưng Nhân Hoàng, nhút nhát ân cần thăm hỏi ông một câu, "Huyền Thiên tướng quân!"
Nụ cười kia vẫn còn ấn tượng trong lòng ông.
"Điện hạ.."
Lão nhân tóc xanh thì thào một tiếng, bỗng nhiên ông có phần không khống chế được, ánh mắt vô cùng phức tạp, hơi thất thố: "Ngươi... Ngươi là điện hạ sao? Không, không có khả năng! Điện hạ đã chết, ngươi không phải, ngươi là ai? Nói mau, ngươi là ai?"
Điện hạ đã chết trận rồi!
Nhân cảnh chỉ mới vừa nhất thống, thiên hạ muôn nơi còn chưa thái bình thì nàng đã chết, nàng bị người ta ám sát!
Vị điện hạ có đôi khi sẽ tới quân doanh cứu chữa cho thương binh đã chết ngay trước khi thắng lợi.
Lão binh thời kỳ đó cơ hồ đều đã chết trận, kẻ còn nhớ rõ điện hạ chẳng còn được bao nhiêu người.
Tinh Nguyệt đã chết từ rất nhiều, rất nhiều năm về trước.
"Là ta!"
Tâm tình Tinh Nguyệt cũng vô cùng phức tạp: "Huyền Thiên tướng quân, ta đã sống lại!"
"Không có khả năng!"
Huyền Thiên tướng quân tỏ ra thất thố, bên cạnh, nữ cường giả nhịn không được gọi lớn: "Huyền vương!"
Huyền Thiên tướng quân tỉnh táo lại ngay lập tức!
Sau một khắc, ánh mắt ông rét lạnh: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Bao nhiêu năm trôi qua lại có người đám cả gan giả mạo điện hạ!
Tinh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Là ta, ta thật sự là Tinh Nguyệt, ta sống lại rồi!"
Thấy ông vẫn không tin, nàng không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta không nhớ rõ năm nào, đại khái là lúc ngươi tiến đánh Tây địa Nhân cảnh, ngươi đã thụ thương, bị người ta bắn tiễn thủng đùi, khi ấy là ta cứu ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Huyền Thiên tướng quân ngẫm nghĩ chốc lát, ánh mắt hơi dị dạng, Tinh Nguyệt thấy ông không nói lời nào thì hơi nóng nảy: "Chính là cái lần bắn thủng đùi của ngươi ấy, trường tiễn có chênh lệch chút ít, mũi tên từ mông bắn xuyên qua... Ta không muốn cứu đâu nhưng ca ca của ta nói cứ coi ngươi thành con heo mập là được, thế nên ta mới cứu ngươi...
Huyền vương biến sắc, không dám tin: "Ngươi... thật sự là điện hạ?"
"Là ta!"
Tinh Nguyệt rất bất đắc dĩ: "Nếu ngươi vẫn không tin thì để ta ngẫm lại xem còn chuyện gì khác không..."
"Không cần!"
Huyền vương vội xua tay ngăn cản!
Tinh Nguyệt lại nói tiếp: "Đúng rồi, còn có một năm, Huyền Thiên tướng quân tiến đánh Tây Nam rồi bị một con độc trùng cắn trúng, mắt thấy không còn sống lâu nữa, tướng quân gặp ta, thế mà... thế mà ngươi lại bảo ta tìm nữ nhân cho ngươi, nói là trước khi chết phải ngủ một đêm, chết đi thì cũng không lỗ. Sau khi ta cứu được ngươi thì ngươi lại phủ nhận rằng mình chưa từng nói như vậy. Tướng quân còn nhớ chuyện này không?"
Vẻ mặt Huyền vương cứng ngắc, khô cằn nói: "Không có mà! Điện hạ nhớ lầm rồi!"
Ông không cho Tinh Nguyệt cơ hội nói thêm nữa, vội vã hô: "Điện hạ trở vẻ!"
Tiếng như chuông đồng!
Quản nàng là thật hay giả làm gì, trước tiên cứ gọi bệ hạ tới, đệt, đừng nói nữa là được.
Ta không biết ngươi!
Ngươi nhớ nhầm rồi!