Đối diện Tinh Nguyệt, hai vị cường giả đỉnh cấp khẽ liếc Huyền vương một cái, sắc mặt hơi khác thường.
Huyền Thiên tướng quân!
Đây thực sự là xưng hô trước kia của Huyền vương!
Bất quá nhiều năm trước sau khi phong vương, rất ít hoặc nên nói là cơ hồ không còn ai gọi ông là Huyền Thiên tướng quân nữa.
Mấu chốt ở chỗ, lời của nữ tử kia là thật hay giả?
Hai lần bị thương này, một lần bị bắn thủng mông, một lần thì đòi ngủ với nữ nhân trước khi chết... đó thực sự là Huyền vương sao?
Huyền vương ở trong mắt họ là nhân vật cấp lão đại.
Từ trước đến nay đều vô cùng chững chạc đàng hoàng!
Huyền vương là thủ hạ cũ của Nhân Hoàng giai đoạn trước, lão nhân thời kỳ đó đa phần đều đã chết trận, chỉ một số nhỏ ví như Tứ Cực Nhân vương là còn sống, những vị còn sống khác thì cũng đều là sự tồn tại cấp Nhân vương.
Bây giờ mới biết, hóa ra năm đó lão đại cũng có không ít tin bát quái.
Bên cạnh Huyền vương, nam tử với dáng về hùng hùng hổ hổ lẳng lặng truyền âm hỏi:
"Huyền vương, vị này là ai?"
Điện hạ?
Xưng hô thế này đã rất xa xưa.
Nhân Hoàng không có hậu duệ, cơ hỏ rất ít người có thể sử dụng xưng hô như vậy.
Đối phương có quan hệ gì với bệ hạ sao?
Khi họ còn đang suy nghĩ những thứ này, từng thân ảnh lần lượt hiển hiện, không hiển hiện thì cũng đưa ý chí lực dò xét đến, sau một khắc, có người chấn động hô lên: "Tinh Nguyệt?"
Tinh Nguyệt nhìn về phương hướng của ý chí lực đang chấn động kia, không thấy được người nhưng cảm giác này rất quen thuộc, nàng không quá chắc chắn lắm, thử hỏi:
"Chu Minh tướng quân?"
"Thật sự là ngươi!"
Ý chí lực chấn động không thôi: "Lão Văn trở về rồi à? Ngươi sống lại sao?"
Đó là thanh âm của Minh vương, ông vô cùng kinh ngạc: "Ca của ngươi đang tuần tra ở tiền tuyến, lập tức sẽ quay lại ngay!"
Dứt lời, thân ảnh của ông hiển hiện ngay trước mặt tất cả mọi người.
Minh vương là một lão nam nhân phong lưu phóng khoáng, hơi béo một tí xíu nhưng không ảnh hưởng nhiều tới mỹ quan. Dáng vẻ của ông vốn ngông nghênh tự tại, lúc này lại kinh hãi thất sắc: "Tinh Nguyệt, ngươi thật sự sống lại rồi!"
Tinh Nguyệt nhìn thấy ông, ánh mắt nàng trở nên phức tạp: "Chu Minh tướng quân già đi rồi!"
Già ư?
Minh vương giật mình, lần đầu tiên có người nói ông già, rất nhanh lòng ông cảm thấy đắng chát, đúng vậy, ta già thật rồi.
Năm đó khi biết Tinh Nguyệt thì ông vẫn còn rất trẻ.
Khi đó, ông vẫn là vị thiếu niên lang soái khí phơi phới!
Chỉ chốc lát, vô số năm tháng đã trôi qua.
Ông chậm rãi đi về phía Tinh Nguyệt: "Ngươi thật sự là Tinh Nguyệt sao?"
Ông không dám tin!
Đương nhiên, trong lòng ông dâng lên một ý niệm, Văn vương đã trở về!
Nếu không thì sao Tinh Nguyệt có thể phục sinh được?
Nếu Văn vương và Võ vương đều đã trở về, thế thì còn sợ vạn tộc làm gì nữa.
Văn vương và Võ vương, hai người liên thủ đánh bảy tám vị chủ nhân quy tắc đều được!
Hung ác hơn chút mà ném cho họ 10 vị chủ nhân quy tắc thì hai tên điên kia cũng có thể đánh!
Năm đó, chính bởi vì Nhân tộc có những người này nên mới có thể chấn nhiếp vạn giới, chấn nhiếp vạn tộc, đặt vững căn cơ nhất thống vạn thế cho Nhân tộc, đáng tiếc... cuối cùng vẫn tan tác.
Tinh Nguyệt gật đầu: "Thật sự là ta! Chu đại ca, ta sống lại rồi! Nếu ngươi không tin thì ngươi có thể hỏi ta vài vấn đề... Hoặc là... Ngươi hỏi về tẩu tử đi, năm đó ngươi và tẩu tử quen nhau cũng nhờ có ta. Ngươi quên rồi sao, vì theo đuổi tẩu tử, ngươi còn cố ý đả thương phụ thân của tẩu tử, âm thầm đánh lén ca ca của nàng khiến cho họ thụ thương. Về sau ngươi gọi ta tới trị liệu cho họ, ta đã nhìn ra thương thế đến từ ngươi, ngươi dặn ta đừng nói ra..."
Yên tĩnh!
Tứ phương yên tĩnh đến tột cùng.
Minh vương ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Tinh Nguyệt, nửa ngày sau ông rất muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Mà ngay một khắc này, khí tức lạnh lẽo thấu xương dâng lên: "Chu Minh, Tinh muội muội nói thật ư?"
Ánh mắt Minh vương biến ảo, cấp tốc chối tội: "Người này không phải Tinh Nguyệt, nàng ta là đô giải"
Ông quát khẽ một tiếng, hoảng hốt giải thích: "Hoặc là do nàng đã chết quá nhiều năm, phục sinh xong ký ức vẫn còn hỗn loạn, dẫn đến râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhớ chuyện của người khác thành ta!"
Ta không thể thừa nhận!
Chuyện đánh lén phụ thân và ca ca của thê tử này ta đã giấu bao nhiêu năm, hiện tại lại có người đột nhiên đào nội tình ra!
Ông trời ơi..
Ta tuyệt đối không thể thừa nhận, nhà ta có một vị đanh đá lắm, sao mà ta sống nổi đây?
Bốn phía, ánh mắt mọi người đều trở nên dị dạng.
Chuyện này là thật hay giả vậy?
Mà ở một góc, Huyền vương len lén thở phào một hơi, không ai còn nhớ tới chuyện của ta nữa đúng không?
Thật đáng sợ!
Còn nữa, lão Chu thế mà từng làm ra mấy chuyện này?
Quá không biết xấu hổi Khó trách ông ta có thể ôm mỹ nhân về, thì ra là giở trò như vậy!
Nghĩ đến đây, Huyền vương khẽ biến sắc: "Chẳng lẽ chính là lần kia?"
Ông đột nhiên nhìn về phía Minh vương: "Là cái đợt ngươi thừa cơ đánh đuổi Ngọc Sinh tướng quân, nói y bảo hộ bất lực, hóa ra là ngươi cố ý bày mưu đuổi tình địch đi Quả là tin sốt đẻo!
Một đám cường giả nghiêng tai lắng nghe, đây là tin bát quái lớn cỡ nào chứ?
Có lão nhân nhớ lại, thấp giọng kể: "Đại khái thật lâu về trước, khi Minh vương còn là tướng quân, năm đó cũng có một vị Ngọc Sinh tướng quân vô cùng suất khí, cả hai đều theo đuổi Minh vương phi. Về sau xảy ra một sự kiện, trong lúc Ngọc Sinh tướng quân phòng thủ, nhà Minh vương phi lại xuất hiện kẻ trộm, mất đi rất nhiều bảo vật, ngay cả phụ thân cùng huynh trưởng của vương phi đều bị kẻ trộm đả thương. Ngọc Sinh tướng quân bởi vì bảo vệ bất lực cho nên đã tự động thối lui...
mu Lòng dạ quả là hiểm độc!
Không ít người nhìn về phía Minh vương, sắc mặt Minh vương cứng ngắc, hồi lâu sau nhịn không được nổi giận mắng: "Nhìn cái gì! Nói nhảm! Không hề có chuyện đó! Ngọc Sinh đã tự mình chủ động rời đi!"
Dứt lời, ông liền quay đầu nhìn về một vị phụ nhân đang cấp tốc chạy đến từ xa, phụ nhân kia tuy đã có tuổi nhưng trông vẫn rất mỹ mạo, Minh vương hùng hùng hổ hổ nói:
"Đừng tin bọn hắn, đều là lời gạt người thôi!"
Thấy phụ nhân kia đánh tới với khí thế trùng trùng, Minh vương cực kỳ gấp gáp, vội nói: "Nàng đừng tới đây! Về sau để đền bù cho phụ thân và ca ca nàng mà ta đã hứa hẹn khiến cho Tinh Thần Hải bay lên không. Địa bàn dưới Tinh Thần Hải thì sắc phong cho phụ thân và huynh trưởng của nàng... Bằng không, nàng cho rằng tự dưng ta khiến Tinh Thần Hải bay lên không làm gì?"
Phụ nhân kia khẽ giật mình, tiếp đó giận dữ quát: "Cái gì? Ngươi cho Tinh Thần Hải bay lên không phải là bởi vì ta thích ngắm biển sao ư?"
"Nói nhảm!"
Minh vương nâng chân sẵn sàng chạy: "Làm sao có thể? Ta rảnh rỗi như vậy chắc? Là cha và huynh trưởng của nàng biết chuyện năm đó, buộc ta phân chút lợi ích cho họ, ta ngẫm thấy không còn địa phương nào sắc phong bèn cho Tinh Thần Hải bay lên cao, địa bàn bên dưới rất lớn, thế chẳng phải là đủ sắc phong cho cả nhà nàng rồi à?"