Tinh Nguyệt vừa đến đã mang tới tin tức sốt dẻo, rất đông cường giả gấp gáp lao ra hóng hớt náo nhiệt.
Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt ai nấy đều cực kỳ dị dạng.
Truyện cổ tích toàn là gạt người!
Cố sự tình yêu tươi đẹp đều là giả hết!
Nghe đồn, Minh vương yêu mến một nữ tử, nàng thích ngắm biển sao trên không nên ông bèn liều lĩnh dùng đại trận, đại pháp lực và quy tắc chỉ lực khiến cả Tinh Thần Hải bay lên!
Bây giờ... trời ạ!
Chân tướng đã lộ!
Hóa không phải bởi vì vương phi mà là vì cha và huynh trưởng nhà người ta không còn nơi nào để sắc phong, ông hết cách nên mới khiến Tinh Thần Hải bay lên cao, như thế thì địa bàn phía dưới vốn chỉ là đáy biển lại có thể dùng để sắc phong cho nhà vợ!
Đậu xanh, tam quan của mọi người coi như bị hủy sạch.
Cổ tích tình yêu cái gì, đúng là giả dối!
Minh vương phi nổi giận: "Nói bậy, cha và huynh trưởng ta đã chết nhiều năm, ngươi còn muốn vu oan cho họ à?"
"Thật mà!"
Minh vương hô lớn: "Không lừa nàng đâu, hai người ấy đều biết hết mà, về sau Ngọc Sinh cũng biết, y còn tới tìm ta đòi chia lợi tức, bằng không sau khi chết sao y có thể phong Hầu? Người đã chết rồi, ta còn cho Hầu vị làm gì?"
"Hỗn trướng, lão nương đánh chết ngươi!"
Oanh!
Nữ tử kia vỗ một chưởng thẳng tới Minh vương.
Minh vương lập tức chạy trốn tới bên cạnh Tinh Nguyệt, nhỏ giọng ai oán: "Đại muội tử của ta, ngươi hại chết ta rồi! Toàn là chuyện xưa xửa xửa xưa, ngươi còn nói ra làm gì?"
Đây là có chuyện gì?
Tỉnh Nguyệt cũng sợ tới ngây ngẩn, nhịn không được nói: "Tẩu tử làm sao vậy? Không phải trước kia nàng rất ôn nhu sao?"
"Đệch, đã bao nhiêu năm rồi chứ?"
Minh vương đỡ trán, đại muội tử à, ngươi có biết đã bao nhiêu năm trôi qua rồi không?
Ngươi còn tưởng rằng bây giờ vẫn là năm đó ư?
Tẩu tử của ngươi sớm đã trở thành người đàn bà đanh đá rồi!
Tinh Nguyệt hơi xấu hổ, chẳng lẽ biến hóa lớn đến thế sao?
Tẩu tử thật đáng sợ!
Khung cảnh bây giờ phải nói là gà bay chó chạy.
Náo loạn hồi lâu, một bóng người chợt hiển hiện, hơi hơi hư ảo.
Mặc dù trước đó đã đoán được, nhưng bây giờ hư ảnh vẫn rung động không thôi, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, tâm tình vui đến phát khóc, xen kẽ một chút đắng chát, y nghẹn ngào gọi: "Tinh Nguyệt... muội... muội sống lại rồi!"
"Cat"
Tinh Nguyệt rơi đây lệ, nàng nhìn về phía hư ảnh kia, thân thể run lên.
Nhất thời, bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, Minh vương phi vốn đang đè Minh vương ra đất mf đánh cũng dừng tay, nắm lấy quần áo Minh vương dụi mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Thật cảm động, cuối cùng Tinh Nguyệt muội muội cũng sống lại!"
Minh vương rất bất đắc dĩ, nàng cảm động cái rắm ấy.
Nàng cảm động thì cũng thả ta ra trước đi, còn thể thống gì nữa!
Nhân Hoàng tiến lên từng bước, vừa vui sướng lại vừa kích động: "Muội... thật sự sống lại rồi!"
"Năm đó ta không muốn muội vẫn lạc như vậy, muốn đợi ta khai thiên xong sẽ phục sinh cho muội, kết quả lại bị bọn hắn hố quá thảm, rơi vào đường cùng ta chỉ có thể từ bỏ. Vốn ta tưởng rằng cả đời này muội chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác mà trải qua, không nghĩ tới... muội còn có thể sống lại!"
Y vô cùng kích động!
Tinh Nguyệt cũng kích động không thôi, cuối cùng thì huynh muội đã có thể đoàn tụ.
Nàng xông lên trước, nắm lấy áo của hư ảnh nhưng chỉ bắt được khoảng không, lập tức rơi lệ: "Ca, bản tôn của ngươi đâu?"
"Bị thương nhẹ, vết thương nhỏ thôi, không sao cả!"
Hư ảnh khẽ xoa đầu của nàng, an ủi: "Chỉ là chút thương nhỏ, muội yên tâm đi, muội có thể sống lại là tin tức tốt nhất mà ta nghe được trong nhiều năm qua. Ta không ngờ muội lại tới tìm ta, trước đó ta cảm ứng được một chút biến cố, còn tưởng rằng mình cảm ứng sai, không nghĩ tới muội thật sự ở đây rồi!"
Tinh Nguyệt gật đầu, lòng nàng vẫn còn rất kích động.
Nhất thời hai huynh muội ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vừa khóc lại vừa cười.
Vừa hưng phấn, lại vừa kích động.
Rất nhanh, Nhân Hoàng chợt nghĩ đến cái gì, hưng phấn hỏi: "Muội còn chấp chưởng Sinh Mệnh đạo sao?"
"Đúng vậy!"
Tinh Nguyệt gật đầu, Nhân Hoàng mừng như điên, xem ra ông trời cũng giúp ta.
Vào lúc này muội muội của y sống lại!
Không chỉ vậy, nàng còn chấp chưởng Sinh Mệnh đạo rồi đến giúp, quả thực là quả ngọt từ trên trời rớt xuống!
Đám người xung quanh cũng trở nên kích động.
Sinh Mệnh đạo?
Muội muội của bệ hạ thế mà chấp chưởng Sinh Mệnh đạo, đây đích thực là ông trời muốn trợ giúp mọi người.
Nhiều năm chiến đấu, ai mà không bị thương?
Bị thương thì không phải ai cũng có thể tự khôi phục, dù cho có thể thì cũng cần rất nhiều thời gian, nhất là khi sinh mệnh lực của họ tiếp tục tiêu hao thì sẽ rất khó bổ sung, hiện tại, Tinh Nguyệt đã đến!
Đây chẳng phải là tất cả mọi người đều có thể khôi phục thương thế hay sao?
Chiến đấu với vạn tộc nhiều năm, kỳ thật ban đầu họ cũng chưa rơi vào thế hạ phong.
Thế nhưng bên phía vạn tộc, Tiên Hoàng am hiểu nhất Sinh Mệnh đạo, kết quả, một phe miễn cưỡng chống đỡ, còn một phe thụ thương sẽ có người khôi phục. Họ đã nhiều lần tập kích Tiên Hoàng thất bại, ngược lại còn tổn binh hao tướng, Nhân Hoàng trọng thương kỳ thật cũng có liên quan tới việc tập kích Tiên Hoàng.
Hai quân giao chiến, không giết được trị liệu sư thì bên không có trị liệu sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.
Những năm qua cũng đã xác nhận điểm này!
Đánh một trận chiến tiêu hao, bên này xác thực không bằng bên kia.
Thời gian lâu dài, họ càng đánh lại càng yếu.
Nhưng bây giờ muội muội của Nhân Hoàng - người chấp chưởng Sinh Mệnh đại đạo đã tới, đây quả thực là chuyện quá phấn chấn lòng người!
"Hiện tại vạn giới thế nào?"
"Ai phục sinh cho muội?"
Mọi người có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đáng tiếc, nhìn thấy Nhân Hoàng cùng Tỉnh Nguyệt đoàn tụ, họ cũng không tiện nhiều lời.
Ngược lại thì Minh vương thấy Nhân Hoàng đặt câu hỏi, nhịn không được liền chen vào: "Chẳng lẽ Văn vương trở về rồi à? Vì sao y không tới đây?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hỏi hộp nhìn Tinh Nguyệt.
Là Văn vương sao?
Võ vương cùng về rồi ư?
Nếu hai vị này đều trở về thì mọi người sẽ kích động muốn chết, họ có thể giống như năm đó, tái chiến vạn tộc!
"Không phải, Văn đại ca chưa trở về!"
Tinh Nguyệt lắc đầu, thấy mọi người chờ mong mà nhìn mình thì tỏ ra hơi bất đắc dĩ, nàng biết mọi người chờ mong cái gì, thế nhưng người phục sinh cho nàng là Tô Vũ, tên này vẫn chỉ là con gà yếu mà thôi.
Hiện tại nàng cho mọi người hi vọng, có lẽ cũng là tuyệt vọng.
Nàng trả lời rất nhanh: "Ta phục sinh là do cơ duyên xảo hợp..."
Nhân Hoàng nghĩ đến cái gì đó, khẽ nói: "Có người khai thiên rồi, đúng không?"
"Vâng"
Tinh Nguyệt không định giấu giếm, bất quá nàng vẫn nói: "Nhưng hắn là Nhật Nguyệt khai thiên, thực lực không quá mạnh"
Một đám người ngốc trệ, hư ảnh của Nhân Hoàng cũng chấn động.
Đệch!
Cái gì cơ?
Nhật Nguyệt khai thiên?
Đúng vậy, trước khi khai thiên Tô Vũ vẫn chưa Hợp Đạo, tất nhiên hắn chỉ là Nhật Nguyệt.
Nhân Hoàng nhịn không được thốt lên: "Làm sao có thể?"
Yếu như vậy mà khai thiên vẫn không chết ư?
Điều này không hợp lẽ thường!
Ta đã nói mà, nếu không có chiến lực chủ nhân quy tắc thì làm sao có thể khai thiên, hóa ra là người ta chỉ là Nhật Nguyệt!
Vốn mọi người còn hơi chờ mong, bây giờ nghe vậy thì đồng loạt thở hắt ra.
Nhật Nguyệt khai thiên, dù thành công thì có thể mạnh tới cố nào?
Hợp Đạo ư?
Hay là Chuẩn vương?
Hoặc sẽ là cái gì?
Dù sao không có khả năng lập tức trở thành chủ nhân quy tắc, không thể nhanh như vậy, một vị Nhật Nguyệt thì có được bao nhiêu cảm ngộ đối với đại đạo?
Có người nhịn không được nói: "Chúng ta có quen không? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bao nhiêu tuổi ư?" Tinh Nguyệt ngớ ra, rất nhanh nàng đã đáp: "Khoảng hơn 20!"
Toàn thể tuyệt vọng!
Được rồi, không có hy vọng nào cả!
Thế này thì cũng quá trẻ tuổi rồi, họ còn tưởng rằng đó là một vị lão quỷ tích súc nhiều năm, hóa ra không phải.