Đám đông vây xung quanh Tinh Nguyệt, ai cũng muốn biết chuyện ở xuôi dòng trường hà nhiều năm qua như thế nào.
Có người cấp tốc hỏi vào chính sự: "Vậy bây giờ vạn giới không có chủ nhân quy tắc nào sao?"
"Có vài vị!"
Tinh Nguyệt liệt kê: "Tử Linh Đế Tôn, Võ Hoàng, lão tổ của Ngục vương nhất mạch..."
Ánh mắt mọi người đều khác thường.
Có kẻ len lén hỏi: "Võ Hoàng chết chưa?"
"Vẫn chưa"
mu Tức khắc, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hư ảnh Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng không kịp bịt miệng Tinh Nguyệt, lúc này y ho nhẹ một tiếng: "Tinh Nguyệt, ngươi vừa phục sinh liền đến đây, ngươi không biết rõ mọi chuyện đúng không?"
Tinh Nguyệt kỳ quái nói: "Ta đương nhiên là biết rõ! Trước khi ta đến, Võ Hoàng còn sống rất tốt, ta đến đây cũng không tốn bao lâu! Khi ta đi thì lão vẫn còn sống mà, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không chết được!"
Tô Vũ không giết Võ Hoàng thì Võ Hoàng nào có dễ chết!
"Chà chà!"
"Ha ha!"
"Ha ha ha ha!"
Cả đám người không chút kiêng nể mà phá ra cười lớn.
Bệ hạ, ngài quá thất sách rồi!
Võ Hoàng chưa chết!
Nhân Hoàng cười khẽ, cũng không thèm để ý: "Tinh Nguyệt vừa phục sinh, nàng không hiểu chuyện đâu, trước khi đi muội thấy được Võ Hoàng cũng không có ý nghĩa gì. Kỳ thật trên đường muội tới đây muội cảm thấy thời gian vượt qua rất nhanh, trên thực tế, có lẽ đã trôi qua rất lâu! Võ Hoàng mới chết không bao lâu cho nên muội mới không nhận thức rõ ràng"
Thôi thôi, y không so đo cùng mọi người, cấp tốc nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi...
Nhưng Tinh Nguyệt lại không có cho y cơ hội, nàng cau mày ngắt lời: "Trôi qua rất lâu sao? Không thể nào! Ta đi ngược dòng nước thì sao lại quá lâu được!"
Muội muội của ta, sao ngươi cứ xoắn xuýt vấn đề này mãi thế?
"Tinh Nguyệt, muội vừa tới, ta sẽ nói về tình hình nơi đây cho muội nghe sau. Lát nữa muội giúp mọi người chữa thương đi. Vạn giới không thể trông cậy được, may là Tỉnh Nguyệt đã phục sinh!"
Nhân Hoàng cưỡng ép kết thúc chủ đề, lòng y âm thầm cảm thấy may mắn, dù sao vấn đề tốc độ thời gian trôi qua đều do ta quyết định.
Võ Hoàng chết thì chính là chết!
Ta nói là như thế đó!
Mọi người thiếu chút trợn trắng mắt, đúng là không có thể diện, thôi được rồi, ngài là lão đại, ngài nói như vậy thì cứ cho là vậy đi.
Minh vương cười ha hả: "Dù sao rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở về vạn giới, Võ Hoàng có chết hay không thì chẳng phải mọi người sẽ biết ngay à?"
Tinh Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Mọi người rất quan tâm chuyện Võ Hoàng chết hay chưa sao?"
Vì sao vậy?
Nàng nói đến chuyện hậu duệ của Ngục vương là chủ nhân quy tắc mà không có người nào để ý.
Đây mới là trọng điểm có được hay không?
Tinh Nguyệt khẽ nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì Chiến vương đã cười ha hả nói:
"Điện hạ, bệ hạ nói rằng Võ Hoàng đã chết năm lần, chúng ta không tin... Khụ khu, chúng ta cảm thấy Võ Hoàng không chết được nhiều lần như vậy nên mới muốn biết đáp án thôi"
"Năm lần?"
Tỉnh Nguyệt cổ quái mà nhìn hư ảnh ca ca nhà mình, sao ca lại nói xạo kiểu này?
Làm sao có thể chết năm lần được?
Đổi thành ta thì ta sẽ không tin đâu.
Thôi được, con vịt chết thì vẫn mạnh miệng, đánh chết cũng không thể thừa nhận mình nói sai, ta hiểu mà.
Tinh Nguyệt đành phải miễn cưỡng hùa theo: "Có lẽ lão chết thật rồi!"
Nàng thẳm tính toán chốc lát, có lẽ chờ khi chúng ta trở về, Võ Hoàng đã chết thật rồi cũng nên.
Tô Vũ làm chủ vạn giới, Võ Hoàng mà không nghe lời thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Tô Vũ xử lý, có lẽ không chờ họ trở về, Võ Hoàng đã mô êm mả đẹp rồi.
Nghe nàng nói vậy, Nhân Hoàng nhẹ nhàng thở ra: "Tinh Nguyệt, tâm sự với ta một lát đi, quá nhiều năm không gặp rồi, lần này nhìn thấy muội ta thật sự rất vui. Đúng rồi, gần đây vạn giới biến hóa hình như không nhỏ"
"Đúng vậy"
Tinh Nguyệt gật đầu, Tô Vũ ở đó thì dĩ nhiên biến hóa sẽ rất lớn.
"Người khai thiên đã cứu muội tên là gì? Mặc dù ta cảm thấy Nhật Nguyệt khai thiên hơi khó tin, bất quá nếu mở thiên địa đơn sơ thì cũng không phải là không được, có điều hẳn là sẽ rất phế. Sinh Tử đạo bị muội nuốt luôn rồi à?"
Nhân Hoàng thở dài một tiếng: "Lấy Sinh Tử đạo làm hạch tâm rồi khai thiên, tiềm lực này kỳ thật không tệ, đáng tiếc!"
"Hắn cứu được muội xong, hiện tại còn sống không?"
Trong suy nghĩ của Nhân Hoàng, đối phương khai thiên chính là mở thiên địa Sinh Tử đại đạo, hiện tại hắn cứu sống Tinh Nguyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một khi Sinh Tử đạo bị Tinh Nguyệt nuốt lấy thì hạch tâm đại đạo của đối phương sẽ biến mất, có khả năng đối phương đã chết.
Nhân Hoàng cũng không tiện nói gì về việc này.
Tinh Nguyệt ngẫm nghĩ, Tô Vũ dặn nàng đừng tiết lộ ra ngoài, cộng thêm nàng cũng lo lắng về sau Tô Vũ bất lực sẽ khiến cho mọi người phí sức chờ mong, thế nên nàng bèn nói: "Xem như đã phế đi, nhưng hắn còn sống!"
Nàng không nói quá nhiều, bởi vì hi vọng càng lớn thì tuyệt vọng càng nhiều.
Trước khi Tô Vũ đến, hết thảy hãy cứ xem như Tô Vũ không tồn tại.
Miễn cho mọi người lại quá chờ mong, đến lúc thật sự gặp Tô Vũ, nhìn thấy hắn không phải chủ nhân quy tắc thì sẽ tỏ ra khinh thường.
"Ta cũng đoán được, thật đáng tiếc!"
Nhân Hoàng thở dài: "Còn sống thì tốt rồi, chờ khi trở về, ta sẽ đền bù cho hắn!"
Nhật Nguyệt khai thiên, vừa mở thiên địa sinh tử lại vừa cứu muội muội mình, không thể không nói đây cũng là chuyện trùng hợp đến cực hạn.
Nhật Nguyệt khai thiên, thiên phú hiển nhiên rất mạnh.
Mạnh đến đáng sợ!
Thật đáng tiếc!
Xem ra về sau sẽ không còn chấn động gì nữa.
Những người khác cũng tiếc hận vô cùng.
Đây chính xác là việc khó mà phân định rõ ràng, dù sao đối phương là vì cứu Tỉnh Nguyệt, mà Tinh Nguyệt lại chấp chưởng Sinh Mệnh đại đạo. Một vị chủ nhân quy tắc chấp chưởng Sinh Mệnh đại đạo có lẽ còn có ích hơn một cường giả Nhật Nguyệt khai thiên!
Nhân Hoàng lại hỏi: "Thế cục vạn giới còn ổn không?"
"Không tốt lắm, Ngục vương phản bội, cường giả chỉ mạch đó quá nhiều, vạn tộc cũng rất đông cường giả. Bên phía Nhân tộc, cường giả đã tổn thất hầu như không còn, mấy trăm năm trước ngay cả Hợp Đạo cũng không có, chỉ còn lại mấy vị Vĩnh Hằng..."
Mọi người giật mình!
Làm sao lại như vậy?
Nhân Hoàng kinh ngạc: "Chúng ta có yếu hơn nữa thì cũng không tới mức không có vị Hợp Đạo nào mới đúng chứ!"
Tinh Nguyệt cười lạnh: "Trong triều tịch thứ chín... một vạn năm là một triều tịch, triều tịch này cách lúc mọi người biến mất 10 vạn năm. Sáu ngàn năm trước, Nhân Chủ đời thứ chín mang theo người của hắn đi ẩn trốn, từ bỏ Nhân cảnh, dẫn đến Nhân tộc trong triều tịch thứ mười không có bất cứ cường giả nào, thậm chí bị đứt đoạn truyền thừa. Cũng may có Tô Vũ, cũng chính là người đã cứu ta, mấy năm nay hắn cấp tốc quật khởi, chém giết vô số cường giả Hợp Đạo, bảo vệ Nhân tộc. Nhưng trước khi ta đến đây, Nhân Chủ của triều tịch thứ chín đã trở về, đuổi Tô Vũ đi, cướp lại Nhân cảnh.."
Ánh mắt mọi người hết sức dị dạng!
Có người cắn răng hỏi: "Nhân Chủ triều tịch thứ chín tên là gì?"
"Bách Chiến!"
Tinh Nguyệt lạnh lùng cất lời: "Nghe nói hắn là hậu duệ của Đấu vương, đồng thời là hậu duệ của Nhân Tổ. Hắn cũng rất thân thiết với Cự Nhân tộc. Trong triều tịch thứ chín, hắn hố chết rất nhiều minh hữu của chúng ta, dẫn đến Nhân tộc bây giờ không ai dám giúp sức!"
Đấu vương?
Trong lòng không ít người khẽ động, Nhân Hoàng cũng nhíu mày nói: "Đấu vương...
Đấu vương đích thật là hậu duệ của Nhân Tổ, bất quá Đấu vương đã sớm biến mất, có thể là đi tìm Nhân Tổ rồi"
Về phần Ngục vương nhất mạch, Nhân Hoàng cũng không thấy ngạc nhiên, tùy ý nói:
"Ngục vương làm phản, cuối cùng bị ta đánh vào Địa Ngục Môn, thời gian Địa Ngục Môn giải phong sẽ không chênh nhiều với khi ta trở về, tóm lại cũng không cần để ý tới nàng ta!" (() Thật ra thì lúc đọc tới đây mình cũng hơi ngỡ ngàng, phải dò kỹ lại bản gốc tiếng Trung của những chương trước xem có gì nhầm lẫn không, nhưng phát hiện không phải mình hiểu sai, mà là do lão Ưng cố ý giấu. Trước đó chính Tô Vũ cũng không biết nên vẫn luôn gọi Ngục vương theo ngôi xưng nam, nhưng tới lúc này khi Ngục vương sắp quay về, người nhắc tới lại là Nhân Hoàng nên mới dần hé lộ thật ra Ngục vương là nữ.
Khúc sau Tô Vũ chưa biết nên vẫn tiếp tục gọi theo ngôi xưng với nam giới, tạm thời chắc mình sẽ giữ nguyên theo ý tác giả, nhưng khi Nhân Hoàng hay Văn Vương, Võ Vương... những người biết chuyện nhắc tới Ngục vương thì sẽ sửa về theo ngôi xưng với nữ giới nhe.